Cô bị anh dùng một tay kẹp nách, bế cô suốt một đoạn đường lên tầng, cô xấu hổ nắm chặt lấy áo anh, ấn mật khẩu mở khóa cửa, căn nhà sạch sẽ ngăn nắp không chỗ nào bừa bộn, căn bản không giống như là nơi người ở, còn tưởng rằng đây là phòng mẫu.
Bật đèn, thả cô xuống, Hùng Dao nhất thời đứng không vững ngã ngồi xuống đất, Kỷ Thừa cúi đầu nhìn cô, bất ngờ bật cười.
"Hùng Hùng đã nóng lòng muốn quyến rũ anh như thế rồi sao?"
Trên đầu cô dường như đã hiện lên một dấu hỏi chấm:" Anh, anh đang nói cái gì vậy! Em muốn về nhà, em không muốn ở đây."
Kỷ Thừa nắm lấy cánh tay cô.
"Không phải đã nói rồi sao, nơi có anh chính là nhà của em."
"Hu, em không muốn, em muốn về nhà, về nhà!"
Cô không ngừng giãy giụa đi về phía cửa, nhưng cánh tay lại bị kéo lại, giống như một đứa trẻ không vui vì không được mua đồ cho vậy.
Kỷ Thừa thở dài: "Tại sao cứ muốn quay về chứ? Có anh ở bên em không tốt sao?"
Một tay bế cô lên, Hùng Dao thu người lại trong vòng tay anh, nắm lấy áo anh:
"Em không biết chỗ này, em sợ, quay về có được không?"
Nhốt cô ở nhà trong một thời gian dài nên cũng khó trách cô sẽ như thế này.
"Có anh ở đây, không cần sợ."
Kỷ Thừa đi tới bên rèm cửa sổ, kéo một tấm rèm cửa sổ sát đất ra, cảnh đêm bên ngoài rực rỡ.
"Hùng Hùng có muốn đổi chỗ làʍ t̠ìиɦ không?"
Lòng cô đột nhiên nhảy dựng dậy.
"Kỷ Thừa..."
Anh cười, "Còn chưa thử qua kiểu này, chúng ta thử một chút có được không? Tiện thể để Hùng Hùng thư giãn một chút."
Anh ngồi lên tay vịn ở mép ghế sô pha, đặt cô lên đầu gối, cởi chiếc áo khoác nhung trên người cô, định kéo quần xuống nhưng cô lại giãy giụa lắc đầu.
"Đừng, không muốn ở đây, anh, anh đừng ép em."
"Anh không ép Hùng Hùng, là Hùng Hùng quá căng thẳng rồi, ngoan chút, đây là anh để em được thư giãn."
Cô không đủ sức để chống lại anh, anh dễ dàng cởϊ qυầи cô xuống, bên dưới cô ngay lập tức có cảm giác mát mẻ, hai chân dạng ra ngồi trên đùi anh, nước mắt sợ hãi của Hùng Dao rưng rưng trào ra, cô ấn tay kia trên đùi, không ngừng gọi tên anh.
"Kỷ Thừa, huhu, Kỷ Thừa..."
"Anh đây."
Anh áp mặt lên gò má mềm mại của cô, thở dài: "Hùng Hùng đáng yêu quá, thật muốn bắt nạt em."
Anh đã và đang bắt nạt cô rồi, Hung Dao cào lên mu bàn tay anh, gân tay nổi lên, cô sợ hãi rụt tay lại.
"Anh sẽ để Hùng Hùng ướt trước."
Đầu ngón tay xoa nắn trên qυầи ɭóŧ, vuốt ve nơi mật huyệt , Hùng Hùng không tự chủ kêu lên, tiếng cảm thán mềm mại khiến bụng dưới anh liền siết chặt lại.
"A... Đâm vào trong rồi, ưm, qυầи ɭóŧ...vào trong rồi, đừng, lấy tay ra."
Đôi mắt nguy hiểm của anh nheo lại, tăng lực tay, thọc mở môi âʍ ɦộ cách một lớp qυầи ɭóŧ, khiến vải thọc vào trong, ngón cái xoa vào âʍ ѵậŧ nhô ra, khiến hai chân cô run lên.
Kỷ Thừa cười: "Hùng Hùng nói không muốn nhưng vẫn chảy nước ."
Đấy không phải là cô tự nguyện, tại sao lại mẫn cảm như thế?
"Tha cho em, em không muốn làʍ t̠ìиɦ, thật sự không muốn."
Anh vén mái tóc dài ra khỏi cổ cô, cầm trong tay, trìu mến hôn lên đôi môi đỏ của cô, một tay rời khỏi thân dưới của cô, bắt đầu cởϊ qυầи mình ra, túp lều ở giữa căng lên, thứ nóng rực cách một lớp quần cọ lên đôi chân mềm mại của cô.
Hùng Doa bị hôn đến nghẹt thở, trong vô thức anh đã cởϊ qυầи xuống, nhân tiện cũng kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống.
"Hùng Hùng chuẩn bị xong chưa? Cần anh làm em chảy nước không?"
Khóe mắt đẫm lệ, cô vẫn đang nỗ lực giãy giụa: "Có thể... Không cần không?"
"Không thể."
"Hùng Hùng, anh đã khó chịu thế này rồi, còn nhịn nữa là sinh bệnh đấy."
"Hức..."
Cô muốn khóc , Kỷ Thừa nắm lấy thứ thô to dựng đứng của mình, tay còn lại nâng mông cô lên, lo cô sẽ bị ngã.
"Tay ôm chặt lấy cổ anh, dưới nền lạnh lắm đấy, nếu ngã xuống là Hùng Hùng sẽ u đầu mất."
Cô chỉ có thể làm theo, mông được anh nâng lên, cây thịt nóng rực đẩy lên môi âʍ ɦộ cô, từ từ ngồi xuống.
Lúc này, cô rất sốt ruột, điên cuồng giãy giụa muốn nhấc mông lên.
"Kỷ Thừa, sẽ khó chịu, em sẽ đau, huhu, em thật sự không được, tha cho em đi."
Quả nhiên vẫn khiến anh tức giận, tìm đúng vị trí, đỡ mông rồi ấn mạnh xuống.
Trong phút chốc âʍ đa͙σ chật hẹp bị căng lớn, hòa vào qυყ đầυ to bằng quả trứng, đâm thẳng vào tận cùng, cô khóc thét, nắm lấy bả vai anh cào xuống, tiếng thét chói tai.
"Căng quá, căng quá, a!"
Hùng Dao khóc lớn, la hét hu oa oa, Kỷ Thừa vỗ vào lưng cô.
"Ngoan một chút chẳng phải là không sao rồi sao? Không được nhúc nhích linh tinh, không thì sẽ càng đau, biết chưa?"
Cô khóc đến không thở nổi, bạt mạng nói biết rồi, xin anh nhẹ một chút.
"Chỉ cần Hùng Hùng phối hợp với anh, anh sẽ nhẹ chút, nhưng nếu em không nghe lời, anh sẽ giận."
"Huhu, em... Nghe lời, nhẹ một chút, nhẹ một chút."
Kỷ Thừa cười kéo đầu cô lại, hôn lên khóe miệng cô.
"Ngoan, lại tách hai chân ra một chút."
Cô ngậm nước mắt, cắn răng từ từ tách hai chân ra, ánh mắt van xin anh.
"Ôm chặt lấy anh."
Anh nắm lấy hai chân cô, ai ngờ được đột nhiên anh đứng dậy, côn ŧᏂịŧ cắm vào trong tử ©υиɠ.
"A."
"Dễ chịu quá." Kỷ Thừa kéo đôi chân cô kẹp vào eo anh, bế cô tới bên cửa sổ, mỗi bước đi đều khiến cây thịt ra sức ép vào trong, đối với cô mà nói thì đây là một loại hành hạ, đau khổ kêu khóc huhu.
"Không muốn, không muốn! Kỷ, Kỷ Thừa... Đừng di chuyển nữa, em rất khó chịu."
Anh nhấc mông cô lên, rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài một chút, lại cắm vào trong, nghe thấy được tiếng nước từ âʍ đa͙σ chật hẹp.
"Hùng Hùng kêu thảm quá, nhưng rõ ràng bên dưới kẹp rất chặt, em nghe đi, còn có nước nữa."
Đâm vào rút ra ba lần, phía dưới phát ra tiếng ùng ục, bụng cô bị trướng to, cô ôm cổ anh tuyệt vọng khóc, cũng không biết đang khóc cái gì nhưng là bị căng đến rất khó chịu, rõ ràng cô đã nói không muốn nhưng vì sao vẫn phải làʍ t̠ìиɦ .
"Kỷ Thừa, ưʍ."
"Hùng Hùng không được khóc."
Anh đi tới trước cửa sổ, trực tiếp ấn cô lên, trên người mặc áo len, không cảm thấy được nhiệt độ lạnh lẽo trên cửa kính nhưng cô giống như con cá trôi dạt lên bãi biển sắp chết khô , thân dưới bắt đầu chậm rãi va vào cô, Hùng Dao há lớn miệng, hơi thở hỗn loạn, một câu xin tha cũng không nói ra được.
"Hức... Chậm chút, chậm, ưʍ."
Khuôn mặt nhỏ quyến rũ, đôi mắt tràn ngập màn sương híp lại, nhìn anh xin tha, dáng vẻ quả thực vô cùng quyến rũ, rõ ràng là đang cầu xin anh mau chóng cắm vào trong.
"Hùng Hùng, em chặt quá, đã cảm nhận được chưa? Kẹp anh rất đau, hút lấy côn ŧᏂịŧ không chịu buông."
"Không có... Không có, chậm một chút."
Kỷ Thừa nhếch miệng khẽ cười, hôn lên khóe mắt cô: "Miệng há to như thế là vì muốn ăn côn ŧᏂịŧ hay là tiểu huyệt phía dưới muốn ăn vậy?"
Nếu phải lựa chọn, cô không muốn làʍ t̠ìиɦ : "Hức, miệng, miệng muốn ăn, đừng cắm vào phía dưới, rất đau, căng lắm, hức, ưm, miệng ăn."
Có lẽ đến cô cũng chưa nhận ra được những lời này dâʍ đãиɠ đến nhường nào.
Kỷ Thừa đã kìm nén đủ khó chịu rồi, chỉ vài ba câu nói đã khơi lên du͙© vọиɠ, anh cau mày bắt đầu đâm thọc vào trong.
"A, a, chậm, hu, chậm chút đi, chậm, chút, a."
Anh biết điểm mẫn cảm của cô, nhanh chóng đâm sâu vào trong, không dám làm cô quá khó chịu, còn chừa ra nửa đoạn nhỏ ở ngoài không cắm vào, Hùng Dao há miệng thở hổn hển, ánh mắt mơ màng, toàn thân đều không còn sức lực, đến cổ anh cô cũng không ôm nổi.
"Tha cho em... Kỷ Thừa, chậm chút... A! Không được rồi, em không muốn nữa, không muốn nữa."
Giãy dụa điên cuồng, ngón chân rã rời quặp lại, bang, bang, bang hai túitrứng đập vào môi âʍ ɦộ, nước mắt chảy xuống còn nhiều hơn cả dâʍ ŧᏂủy̠ bên dưới.
"Hùng Hùng, em cũng thấy rất sướиɠ phải không? Hửm? Rất nhiều nước, hút cũng rất chặt!"
Đến một hơi cũng không cho cô thở, đoạn cuối cùng của cây thịt cũng đâm hết vào trong, đầu óc trống rỗng trong chớp mắt, cao trào đã tới, dâʍ ŧᏂủy̠ như thác tuôn ập lên qυყ đầυ, khiến anh phải hít một hơi lạnh.
"Hùng Hùng, lêи đỉиɦ rồi? Thoải mái không?"
Cô không còn sức lực, mặt đỏ thở hổn hển, mắt nheo lại vẫn đang xin anh chậm lại một chút.
Con mắt đen như mực phản chiếu lại khuôn mặt nhỏ hết sức dâʍ đãиɠ của cô, đến cảnh đêm ngoài cửa sổ cũng trở nên tẻ nhạt, vô vị, bàn tay lớn của Kỷ Thừa luồn qua áo len cô nắm lấy bộ ngực mềm mại, nhỏ nhắn dễ thương không mặc áσ ɭóŧ.
"Vậy để Hùng hùng thêm thoải mái hơn có được không, anh làm em, em còn cầu anh tiếp tục làm em."
"Không..."
"Sao lại không chứ? Em xem, dâʍ ŧᏂủy̠ đều rơi đầy xuống đất rồi kìa, thằng nhóc kia ăn không no, thật sự muốn làm em đến chết." Anh nghiến răng, tốc độ trong phút chốc trở lên mạnh bạo.