Toàn bộ những việc liên quan nguyên nhân hậu quả đều được gạt ra, là vì cô đã nghe lời mẹ nên mới nhẫn nhịn không liên lạc với anh, sau kỳ thi đại học, cô được một trường đại học nhìn trúng thành tích, đặc cách để cô tham gia thi lại.
Sau đó, cô đã đổi điện thoại và đổi số, nuốt tất cả ấm ức vào trong bụng, nghe theo lời dặn của mẹ.
Bố mẹ ly hôn từ rất sớm, là một mình bà ấy nuôi cô lớn khôn nên cô cũng chỉ thân thiết với mẹ, Kỷ Thừa nhớ tới lần không cẩn thận đã thốt ra câu nói tục, bảo sao phản ứng của cô lại lớn như vậy.
Cô đơn thuần như một trang giấy trắng, mặt giấy sạch sẽ, không có một vết mực, sống hồn nhiên trong thế giới của mình, không thân thiết với bất cứ ai, cô biết cái gì là tốt, cái gì là xấu nên không học nói tục, không đánh nhau cũng không mắng người.
Nhưng đột nhiên, có một lọ mực muốn nhuộm ướt cô, vẽ lên cái tên thuộc về anh ta, đánh dấu lên ký hiệu độc chiếm, biến cô thành tài sản riêng của bản thân.
Người này chính là Kỷ Thừa, trong thế giới của cô, anh là một tên khốn nạn, một tên trứng thối không từ thủ đoạn.
Nhưng cho dù là vậy, anh cũng không buông tha cho cô.
Bị nhốt trong phòng ngày càng lâu, cô càng cảm thấy bất an, trong vòng sắt đã lót thêm một lớp lông vũ, cô giãy giụa thế nào cũng không bị tổn thương.
Kỷ Thừa phải đi làm, mỗi buổi trưa anh đều đúng giờ về nhà, cô đã thuộc cả thời gian anh quay về, sau khi thức dậy bên giường đặt không ít sách, không rót nước cho cô, sợ cô buồn đi vệ sinh nhưng chìa khóa xích sắt lại chỉ anh mới có.
Một con heo bị nuôi quanh giường, cô cuộn mình trong căn phòng hiu quạnh, lặng lẽ đếm ngược thời gian anh quay về, một tiếng, nửa tiếng, mười phút.
Dường như mỗi một giây đều là sự giày vò, thế giới chỉ có một mình cô thật cô đơn, rất muốn khóc.
Nhắm mắt lại, kìm nén nước mắt, không biết đã qua bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa, trái tim lại đập lên vui sướиɠ, cái đầu nhỏ vội vàng chui ra khỏi chăn, hai mắt sáng lên nhìn anh từ cửa nhà đi vào, trong tay xách rau và hoa quả cô thích ăn nhất.
Kỷ Thừa nhìn thấy vẻ mặt của cô, cười dịu dàng, thay giày, anh đi về phía cô.
"Chiều nay đã xem sách gì rồi?"
"Không đọc sách."
"Hửm? Tại sao không đọc, mấy cuốn đấy không hay sao?"
Anh đặt đồ trong tay xuống, chui vào trong chăn, bàn tay lớn rất ấm áp, cô không mặc gì cả, anh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô trong vòng tay.
"Em không muốn xem sách." Hùng Dao co chân lại, tiếng xích vang lên, cô dựa vào vòng tay rộng lớn của anh, nhắm mắt lại.
"Vậy em muốn làm gì?" Nói xong, anh lại thêm một câu: "Trừ việc ra ngoài."
Không biết cô đã nghe câu nói này bao nhiêu lần, dần dần, khát vọng muốn ra ngoài cũng vơi dần đi, cuộc sống này chẳng qua mới chỉ kéo dài được một tháng.
"Em không biết..."
Kỷ Thừa vuốt ve đôi má mềm mại của cô, nhìn cô nhắm mắt, dụi lên, anh cong miệng nở nụ cười vừa ý.
"Muốn anh ở cùng em sao?"
Đột nhiên cô mở mắt ra, bộ dạng ngập ngừng.
Người đàn ông tiếp tục vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô: "Nếu muốn thì nói ra, muốn gì thì phải nói cho anh mới được, để anh đoán tâm tư nhỏ bé của em, đây cũng chẳng phải thói quen tốt gì ."
Hùng Dao chu môi, đúng như anh dự đoán, cô gật đầu.
"Muốn."
Kỷ Thừa cười: "Ngoan."
Không thể không nói, cách chăm sóc dạy bảo của anh rất công phu, đây cũng là kế hoạch anh đã vạch ra từ lâu, nhốt cô trong căn phòng này, cái đầu nhỏ luôn nghĩ lung tung, mỗi ngày chỉ tiếp xúc với một mình anh, mỗi bộ phận trên cơ thể đều nhớ đến anh.
Để cô nắm bắt thời gian anh về nhà, điều mong đợi duy nhất mà cô có thể làm mỗi ngày là chờ anh về, trong hoàn cảnh thế này, sao cô còn có thể rời xa anh.
"Hùng Hùng của anh thật ngoan." Anh khen ngợi, vuốt ve cái bụng phẳng của cô.
"Hùng Hùng đói chưa?"
Cô lắc đầu: "Vẫn chưa đói."
"Vậy chúng ta ăn chút đồ ăn nhẹ trước bữa ăn có được không?"
Trong khi nói tay anh đã luồn xuống giữa hai chân cô.
Hùng Dao đã hiểu được gì đó, cô giật mình nắm lấy bàn tay lớn của anh, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không muốn, sẽ đau, rất đau, vừa đau vừa sưng."
Kỷ Thừa phiền não đặt tay cô vào đũng quần đã phồng lên, nơi đó đã vung lên thành một ngọn đồi.
"Vậy Hùng Hùng không thấy anh rất đáng thương sao? Anh cũng chịu đựng rất khó chịu."
Nhưng cô chu môi tủi thân nhìn anh: "Em không muốn ân ái, thực sự không muốn."
Im lặng một lúc, cô bắt đầu sợ hãi, nghĩ rằng anh sẽ cưỡng ép cô.
"Nếu đã không muốn thì chúng ta không làm, nhưng Hùng Hùng có thể giúp anh bằng cách khác không?"
Nghe đến đây, cô chớp mắt khó hiểu: "Cách gì?"
Thấy anh cong môi, một tay tháo thắt lưng, kéo khóa, cởϊ qυầи, thả vật khổng lồ đáng sợ kia ra, là thứ cô khó có thể nắm gọn trong một bàn tay, hình dạng trướng căng thâm tím, có chút xấu xí.
"Anh dạy Hùng Hùng, dùng tay nắm lấy nó trước."
Chỉ cần không làʍ t̠ìиɦ thì cô cảm thấy rất dễ nói chuyện, làm theo lời anh sờ lên nó, vuốt ve lên xuống gượng gạo, nóng rực cháy bỏng, vì sao thứ này lại đáng sợ như thế.
Đột nhiên, Kỷ Thừa ấn mạnh đầu cô xuống, cả khuôn mặt áp sát vào cây thịt to lớn màu tím ấy.
"Ưʍ..." Cô gắng hết sức giãy giụa nhưng không thắng được anh.
"Hùng Hùng, thè lưỡi ra liếʍ."
Giọng của Kỷ Thừa trầm xuống rất nhiều, mang theo chút phấn khích.
"Không, em không muốn!"
Cô không tin nổi, nắm lấy đùi anh, cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng anh mới dùng chưa tới ba phần sức, dùng sức ấn đầu cô xuống, hơi thở trong khoang mũi đã phả lên qυყ đầυ.
"Hùng Hùng, phải nhanh một chút mới được, nếu không anh sẽ không nhịn được nhét vào phía dưới em, tiểu huyệt mềm mại nhỏ như thế, bụng sẽ bị căng phồng lên."
Cô nghe vậy đã cảm thấy sợ, nghiến răng, sắp khóc, nhưng cô không có cách nào ngẩng đầu lên, tay anh không ngừng đè cô xuống, anh cảnh cáo.
"Hùng Hùng, em muốn bị anh "làm" sao?"
Chóp mũi đã chạm vào qυყ đầυ trơn bóng, cô nhắm nghiền mắt lại, tiếng khóc từ cổ họng phát ra, há chiếc miệng nhỏ, thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ lên.
Đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại khiến toàn thân anh nóng bừng, hít một hơi lạnh, anh ấn đầu cô xuống thấp hơn.
"Mở to miệng ra, ngậm lấy nó, dùng đầu lưỡi liếʍ, không được để răng đυ.ng vào, nếu không anh sẽ "làm" Hùng Hùng."
"Ưm, ưʍ..."
Cô bị buộc phải há miệng, cây thịt quá lớn, chỉ có thể cố gắng há to, chỉ nhớ không được để răng chạm vào, thít chặt lại, đầu lưỡi trúc trắc đảo qua đảo lại.
"A...Hùng Hùng thật ngoan, đứa trẻ ngoan biết nghe lời, dùng bàn tay nhỏ xoe bên dưới, nhanh lên."
Âm thanh trầm đặc biệt gợϊ ȶìиᏂ, mang theo giọng điệu gấp gáp, cô làm theo, vuốt xuống dưới, nhưng anh ấn ngày càng mạnh, miệng há to liều mạng nuốt xuống, qυყ đầυ sắp xuyên vào cổ họng cô rồi.
"Hu, ưm ưm!"
Cô muốn lắc đầu chống cự nhưng không nhúc nhích được, cứ không ngừng đè xuống, đầu rất mỏi, mũi thở gấp gáp, đầu lưỡi cũng không dám động đậy, chỉ nhớ không được để răng chạm vào.
Miệng nhỏ ấm áp ướŧ áŧ như này bảo sao anh không yêu cho được, anh chỉ dẫn cô từng bước phải làm thế nào, cô quỳ trên giường ngả vào giữa chân anh, ngậm cây thịt to lớn, nắm lấy tóc cô, chiếc đầu nhỏ lắc lên lắc xuống, hưỡng dẫn cô kỹ năng khẩu giao.
Kỷ Thừa đỏ mắt, kìm nén du͙© vọиɠ lại, khen cô: "Hùng Hùng dạy cái là biết, giỏi quá, đúng là một đứa trẻ ngoan, học được rồi, sau này sẽ ít "làm" em hơn, chút nữa sẽ có đồ ngon cho em uống."
Cô được khen nhưng lại đang đắm chìm trong kỹ năng lấy lòng anh, đầu lưỡi liếʍ qua liếʍ lại, không ăn được phía bên dưới thì dùng tay không ngừng xoa vuốt, còn nắm lấy hai trái trứng man mát, được anh hướng dẫn cách nắn bóp.
Miệng há to ngày một tê dại, nhưng đầu cô bị đè xuống không ngẩng lên được, chỉ có thể nuốt vào nhả ra.
Không biết đã làm trong bao lâu, anh đột nhiên dừng lại, cây thịt trong miệng co giật, lỗ sáo phun ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙.
"Ưm!" cô biết đó là gì, muốn ngẩng đầu để tránh nhưng lại bị anh ra lệnh:"Uống đi!"
"Ưm, ưʍ...."
Qυყ đầυ mắc kẹt trong cổ họng, dù cô không muốn uống thì cơ thể vẫn phản ứng theo bản năng, ừng ực nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống.
Cô khóc, thở hổn hển, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa nuốt hết theo khóe miệng chảy xuống, Kỷ Thừa nâng cằm cô lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ gợϊ ȶìиᏂ này đặc biệt hồng, dâʍ đãиɠ như gái điếm cầu xin tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống ở khóe môi cô, ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc nữa, không "làm" em nữa được không, Hùng Hùng rất ngoan, làm anh bắn ra."
Hùng Dao khóc nghẹn, nước mắt rơi không ngừng, cô nắm tay đấm lên xương quai xanh của anh: "Kẻ xấu, khốn nạn, huhu, đồ trứng thối!"
Anh cười: "Là trứng thối thì làm sao, em vẫn uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của trứng thối đấy thôi."