Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 322: Bệnh tật ốm yếu tiểu quan thụ & âm ngoan độc ác Vương gia công ( 3 )

"Không cần, ngươi đi ra ngoài đi." Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối.

Túy Nguyệt gấp quần áo lại, đặt lên giường, thở dài nói: "Vậy Túy Nguyệt xuống trước đi."

Sau khi Diệp Mộ Sanh gật đầu, Tùy Nguyệt xoay người đi ra ngoài, cửa vừa đóng lại, cô ấy lại mở cửa ra, thò đầu vào nói: "Công tử, ngài còn lo lắng về ngày mai sao, Tùy Nguyệt cũng không biết phải an ủi công tử như thế nào. Nhưng công tử tốt như vậy, người mua đêm đầu tiên của công tử, nhất định phải là người có khí chất bất phàm, nhất định sẽ đối xử tốt với công tử."

"..." Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng mím đôi môi mỏng phấn nộm, chậm rãi nhấc lên hàng mi dài, nhìn Tùy Nguyệt, không biết nên nói cái gì.

Trong cốt truyện gốc, người mua đêm đầu tiên của nguyên chủ quả thật là con nhà giàu.

Nhưng tiểu tử con nhà giàu này có một sở thích đặc biệt, dùng đủ loại đạo cụ, nguyên chủ vốn yếu ớt bệnh tật, mấy lần van xin không chịu buông tha cho "cậu", cứ như thế bị chơi tới chết trên giường…

Thấy Diệp Mộ Sanh hồi lâu không trả lời, Tùy Nguyệt nói: "Công tử… Vậy Túy Nguyệt xuống dưới trước, ngàii có việc gì thì gọi Tùy Nguyệt."

“Đi đi.” Diệp Mộ Sanh gật đầu.

Sau khi Tùy Nguyệt rời đi, Diệp Mộ Sanh liếc nhìn tấm sa y màu hồng trên giường, sau đó duỗi tay ra, nhìn cánh tay trắng bệch gần như trong suốt, loáng thoáng có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt, bất đắc dĩ thở dài.

Tối mai, đêm đầu tiên của cậu sẽ được bán đấu giá, cậu phải vì người yêu mà thủ thân như ngọc, cậu cũng không muốn ở nơi này, vì vậy cậu phải trốn thoát càng sớm càng tốt.

Nhưng làm thế nào để trốn thoát?

Nguyên chủ là đầu bảng của Phồn Cẩm lâu, mặc dù cậu có thể rời khỏi Phồn Cẩm lâu, nhưng mỗi lần ra ngoài đi khám bệnh hay mua đồ, lão gia đều sẽ bố trí vài người ngoại trừ Tùy Nguyệt đến bảo vệ và giám sát cậu.

Vì vậy, quang minh chính đại đi ra ngoài, sau đó trốn thoát là không có khả năng.

Diệp Mộ Sanh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, vài tia nắng chiếu vào, rơi trên người Diệp Mộ Sanh, khiến làn da của cậu càng trắng như ngọc.

Cúi đầu nhìn dòng người qua lại, Diệp Mộ Sanh mặc một bộ sa y tuyết trắng, đôi bàn tay trắng ngọc thon dài đặt trên khung cửa sổ, mái tóc đen như lụa xõa tung trên vai, trong trẻo xinh đẹp, tựa như trích tiên.

Nghĩ đến đây là lầu ba, nguyên chủ cũng không có võ nghệ, thân thể mỏng manh yếu đuối, Diệp Mộ Sanh khẽ cau mày, trong đôi mắt đào hoa quyến rũ hiện lên sự bất lực, nhẹ nhàng thở dài.

Cậu hiện tại không có nội lực, mặc dù có kỹ ức liên quan đến võ thuật, nhưng căn bản không thể sử dụng. Chỉ có thể lợi dụng kinh nghiệm trước đây làm đại phu.

Bất quá như thế này cũng đủ rồi…

Diệp Mộ Sanh đóng cửa sổ lại, chậm rãi đi vòng quanh phòng, kiểm tra đồ đạc của nguyên chủ.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tiểu quan đảo ngược, ban ngày tiểu quan nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe, tới ban đêm thì mở cửa đón khách, hầu hạ khách nhân.

Vì thế cậu quyết định vào lúc nửa đêm tối nay, khi người trong lâu đều đã ngủ, thử trộm tới cửa sau nhìn thử, xem có thể trèo tường trốn ra ngoài không.

Vừa suy nghĩ buổi tối nên làm gì, Diệp Mộ Sanh vừa mở cửa, bước ra ngoài, chuẩn bị đi dạo quanh Phồn Cẩm lâu.

Vừa đi ra ngoài, ánh mắt Diệp Mộ Sanh đã bị ba người trước mặt hấp dẫn.

"Đại nhân~ tối hôm qua Bạc Vân phục vụ ngài có thoải mái không?" Một thiếu niên dung mạo diễm lệ tinh xảo ôm cánh tay một người nam nhân, vứt một cái mị nhãn cười nói.

“Thoải mái, thoải mái!” Nam nhân nhân cơ hội hôn lên môi thiếu niên, mỉm cười gật gật đầu.

Nhìn thấy thiếu niên cùng nam nhân khanh khanh ta ta, thiếu niên bên phải không vui kéo cánh tay của nam nhân, lắc lắc cánh tay nam nhân nói: "Đại nhân, có phải là Thanh Phượng phục vụ khiến ngài không thoải mái sao?"

Nam nhân vội vàng hôn Thanh Phượng, an ủi nói: “Thoải mái đều thoải mái, hai huynh đệ các ngươi đều hầu hạ gia đến thực thoải mái.”