Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 281: Tác giả cao lãnh cấm dục & lưu manh công

Đẩy cửa ra, hai người liền nhìn thấy một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, đeo tạp dề in hoa màu xanh nhạt, nụ cười hiền lành đang đi về phía họ.

Người phụ nữ này chính là mẹ ở vị diện này của Diệp Mộ Sanh, Diệp Thanh.

"Mộ Mộ, mẹ vừa mới từ cửa hàng trở về một lát, các con cũng đã về rồi sao." Diệp Thanh cười nói.

Diệp Mộ Sanh gật đầu, nhét chìa khóa lại vào túi.

Mà Bùi Tịch ngoan ngoãn gọi: "Xin chào dì, con là Bùi Tịch."

Mẹ vợ thoát nhìn thật ôn nhu hiền hậu, chắc là sẽ dễ ở chung đi?

Diệp Thanh nhìn Bùi Tịch, nhẹ nhàng cười nói: "Cháu chính là người tối hôm qua Mộ Mộ nói tới nhà chúng ta ăn tối sao, lớn lên thật là đẹp trai."

Bùi Tịch nghe vậy, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Diệp Mộ Sanh, trong lòng như nở hoa nói: "Dạ, ở nhà không có người, buổi trưa liền làm phiền dì."

Đêm qua?!

Ý của mẹ vợ là tối qua vợ của anh đã quyết định dẫn anh về nhà.

Diệp Mộ Sanh rũ mắt nhìn Bùi Tịch đang đùa giỡn với mẹ mình, ngồi xổm xuống, lặng lẽ lấy ra một đôi dép màu đen mới toanh từ tủ giày.

Tối hôm qua sau khi nghe mẹ nói trưa hôm nay sẽ về nấu ăn cho cậu, cậu biết với tính tình không biết xấu hổ của Bùi Tịch, nếu cậu về nhà sau đại hội thể thao, Bùi Tịch nhất định sẽ không biết xấu hổ mà muốn về nhà với cậu.

Vậy là tối qua cậu đã nói với mẹ hôm nay sẽ có bạn học đến…

Diệp Mộ Sanh đặt đôi dép lê lên thảm, gọi Bùi Tịch, chỉ đôi dép dưới đất nói: “Đổi đôi này đi, đôi mới.”

"Cám ơn." Bùi Tịch mỉm cười gật đầu.

"..." Diệp Mộ Sanh ngoài mặt thì bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại âm thầm phun tào.

Bùi Tịch vậy mà nói cám ơn?

Làm bộ làm tịch…

Diệp Thanh cười nói: "Hai đứa thay giày trước đi, ta đi nấu cơm."

Bùi Tịch mỉm cười và nói: "Vâng, dì đã vất vả rồi."

Diệp Mộ Sanh: "..."

Sau khi hai người thay giày xong, Bùi Tịch nhìn lướt qua phòng khách nhà Diệp Mộ Sanh, hưng phấn nói: “Đưa anh về phòng của em nhìn xem..”

Đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh do dự vài giây, khẽ gật đầu rồi đi đầu dẫn đường về phòng mình.

Mở cửa phòng ngủ ra, khi ánh mắt Bùi Tịch chạm phải một vật gì đó to lớn nằm trên giường, hắn không tự chủ được mà cười lớn.

"Ha ha ha, em cư nhiên thích cái này!" Bùi Tịch chạy tới, kéo lấy cánh tay đầy lông, cười nhạo không chút che dấu nói.

Vợ của hắn thực sự thích con gấu nhồi bông này loại mà mấy bé gái thích.

Quả nhiên là đồ muộn tạo!

Diệp Mộ Sanh sắc mặt âm trầm, đôi mắt đào hơi nheo lại, nhìn chằm chằm động tác của Bùi Tịch, lạnh lùng nói: "Có ý kiến?"

Nghe được giọng điệu không vui của Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch ngừng cười, lắc đầu nghiêm túc nói: "Không có ý kiến, không có ý kiến, anh làm sao dám có ý kiến?"

Diệp Mộ Sanh sắc mặt lạnh lùng đi tới, dùng sức mở tay Bùi Tịch ra, nắm lấy chân gấu bông, nhẹ nhàng bế con gấu bông lên đặt ở bên kia giường.

Ngồi trên giường, Bùi Tịch liếc nhìn bàn tay đỏ bừng của mình, nhướng mày, vòng tay qua eo Diệp Mộ Sanh đang ở bên cạnh, kéo cậu vào lòng.

Nhìn thấy người bị ép ngồi vào lòng mình, Bùi Tịch hạ giọng, ủy khuất nói: "Vợ à, vừa rồi em đánh anh rất đau, nhưng anh là chồng của em, em lại đối xử với ta như vậy, em nói em thích anh hay là thích gấu bông hơn?"

"Gấu." Diệp Mộ Sanh không chút do dự đẩy Bùi Tịch ra, đứng dậy nói.

“Trái tim anh đau quá.” Bùi Tịch ôm trái tim mình, giả vờ đau đớn.

“Ồ.” Diệp Mộ Sanh nhàn nhạt đáp lại.