Hắc Long tỏ vẻ kinh ngạc, chẳng qua khi cặp mắt của nó phản chiếu thân hình nho nhỏ của Tiểu Hắc Trư, nó dường như đã cảm giác được gì đó nên không có giẫm nát con Tiểu Hắc trư này thành thịt vụn.
Hắc Long thậm chí còn thu lại Long Trảo đang giơ lên, lùi về sau một bước, trong ánh mắt có vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào con Tiểu Trư, bỗng nhiên nó nhấc ngón chân lên, khiến Tiểu Hắc bị đẩy về phía sau vài bước.
Sức mạnh của Tiểu Hắc so với Hắc Long trong truyền thuyết khác nhau như ngày và đêm, nhưng không hiểu vì sao, lúc này nó lại tỏ vẻ hưng phấn, đối mặt với con quái vật khổng lồ này, Tiểu Hắc không có một chút sợ hãi nào. Sau khi bị đẩy ra, Tiểu Hắc lại chạy tới, một lần nữa nằm cạnh móng vuốt Hắc Long, sau đó không ngừng kêu lên.
Cảnh này khiến Thẩm Thạch hãi hùng khϊếp vía, chỉ sợ con Hắc Long nổi giận đưa chân đạp nát Tiểu Hắc, lúc trước Hắc Long xuất hiện, khí thế ngang ngược bá đạo nhưng lúc này lại có vẻ cổ quái, thấy Tiểu Hắc chạy tới, nó cũng không tỏ vẻ xua đuổi, ngược lại còn cúi cái đầu lớn của mình xuống, tựa như muốn nhìn cho thật kỹ con lợn nhỏ này.
Tiểu Hắc so với một ngón chân của Hắc Long cũng chẳng to hơn gì, nó ngửa mặt kêu lên vài tiếng với Hắc Long, một lát sau nó dừng lại một chút, khẽ nghiêng đầu, trong chớp mắt một khúc xương màu trắng xuất hiện trước mặt.
Thẩm Thạch khẽ giật mình, khúc xương kia là Long cốt do Tiểu Hắc phát hiện ra trên Nghênh Tiên Thai, Trích Tinh Phong của Nguyên Thủy Môn. Không biết khi thường gia hỏa này đem khúc xương giấu ở đâu tới lúc này mới mang ra khiến cho người ta giật mình.
Hắc Long tựa như không nghĩ tới chuyện này, cái đầu khẽ ngưng lại, sau khi nhìn thấy cây Long Cốt kia, trong miệng nó bỗng phát ra một tiếng Long Ngâm trầm thấp.
Thẩm Thạch đứng một bên nhất thời không phân biệt nổi trong tiếng Long Ngâm kia chứa đựng tình cảm gì, là vui mừng hay là phẫn nộ, còn Tiểu Hắc lúc này lại kêu lên vài tiếng kì quái, dốc sức đẩy đẩy đầu tựa hồ như muốn cây Long Cốt này đưa cho Hắc Long.
Hắc Long đột nhiên nhấc đầu, trong không trung khẽ lắc một cái, Thẩm Thạch đứng xem ở một bên chợt có cảm giác kỳ quái là có vẻ như Hắc Long không biết nên làm gì cho phải.
Sau cùng Hắc Long cũng không thèm để ý tới Tiểu Hắc nữa, bất quá nó cũng không muốn làm thêm việc gì, thân hình bắt đầu di chuyển, từng bước từng bước chấn động đại địa, một lần nữa trở về huyệt động lớn trong núi.
Khi Hắc Long di chuyển, thân thể Tiểu Hắc bị nó đẩy lăn sang một bên, chỉ là con lợn này hôm này cực kì hưng phấn, sau khi thấy Hắc Long bỏ đi, nó kêu to lên vài tiếng, vội vã đuổi theo, chạy thẳng vào huyệt động.
Thẩm Thạch giật mình, vội vã gọi nó, chẳng qua Tiểu Hắc tốc độ kinh người, hoặc giả nó không nghe thấy lời của hắn, trong chớp mắt đã chui vào trong huyệt động to lớn kia.
Thẩm Thạch cắn răng mắng một câu, cũng không do dự nhiều lập tức muốn đuổi theo. Dù sao đi nữa Tiểu Hắc đã ở cùng mình nhiều năm, tuy vừa xấu vừa lười vừa cứng đầu, tâm hắc như da, giữ cả đống Linh thảo làm của riêng không chịu đem ra, nhưng không thể nào bảo hắn bỏ mặc nó được.
Nhưng ngay khi Thẩm Thạch mới chạy được vài bước, bỗng từ phía sau hắn truyền đến thanh âm khàn khàn trầm thấp, âm điệu cũng có chút quái dị:
“Ồ… Đây là đâu?”
Thân thể Thẩm Thạch chấn động, dừng chân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong vùng chân núi rộng lớn này cũng chỉ có lão Ngưu đã hôn mê bất tỉnh, còn tên Cổ Tử Đằng hẳn đã thịt nát xương tan rồi.
Chỉ là lúc này lão Ngưu tộc trưởng tộc Huyết Nha vốn đã hôn mê bất tỉnh chỉ còn một hơi thở, thậm chí ngực vẫn còn đang cắm cây Hắc Long Thạch côn bỗng ngồi dậy.
Động tác này vô cùng kì dị, rất cứng ngắc, tựa như nửa người lão đều đã biến thành một cây côn gỗ, thình lình bật dây. Giọng nói của lão cũng trở nên ôn tồn so với lúc trước thì hoàn toàn bất đồng, tựa như đã hóa thành một người khác.
Thẩm Thạch hít một hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào lão Ngưu, một lát sau mới tiến về trước một bước, thấp giọng nói: “Tộc trường, ông không sao chứ?”
Cổ lão Ngưu chậm rãi chuyển động, vang lên vài tiếng khanh khách tựa như xương khớp cọ vào nhau khiến cho đồng tử Thẩm Thạch khẽ co lại. Lão Ngưu quay mặt về phía Thẩm Thạch, thoạt nhìn thì cũng không có gì thay đổi nhưng thần sắc thì có chút kỳ quái, sau khi nhìn Thẩm Thạch, lão cũng không nói gì nữa mà đứng thẳng dậy.
Lại là một động tác cứng ngắc quỷ dị, Thẩm Thạch còn không thấy đâu gối của lão cong lại, mà đã đứng lên được, khiến cho người ta nhớ tới một loại quỷ vật có tên là Cương Thi.
“Ngươi là ai?” Lão Ngưu đứng thẳng dậy rồi bỗng nhiên cất tiếng hỏi Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch nhất thời không biết nói gì, một dự cảm bất tường xuất hiện trong lòng hắn, mà lão Ngưu tựa hồ cũng không quan tâm đến câu trả lời của hắn, sau khi đứng một lúc bắt đầu vặn người.
Quả thực là lão đang “vặn người,” từ cổ tới tay tới ngón tay rồi tới hai đầu gối thậm chí cả mắt cá nhân, vặn toàn bộ thân thể, động tác vặn người của lão Ngưu vừa buồn cười vừa quỷ dị khiến người ta trợn mắt há mồm.
Thẩm Thạch không cười nổi, nhìn những động tác của lão Ngư hắn cảm giác được hình như có người đang từ từ thử nghiệm, thử cho quen thân thể này.
Mà quá trình cổ quái này cũng không lâu, dưới cái nhìn của Thẩm Thạch thì lão Ngưu đối với việc khống chế thân thể của mình cũng đã dần trở nên quen thuộc, động tác của lão trở nên thông suốt, linh hoạt, hắn còn nghe được lão Ngưu nói chuyện, thanh âm cũng trở nên giống với lúc bình thường, khiến cho sắc mặt của Thẩm Thạch càng lúc càng khó nhìn.
“Tại sao lại trở lại đây?” Lão Ngư một mặt vặn mình, một mặt quay đầu nhìn tòa núi lớn sau đó nói một câu tựa hồ như có chút căm tức:
“Phiền phức thật”
Cây Hắc Long Thạch Côn vẫn còn cắm trên ngực lão, nhìn cực kì chướng mắt nhưng lão Ngưu tựa hồ không có ý rút ra, thương thế trí mạng vẫn còn trên người, lắc lư cùng với thân hình lão, tràn đầy vẻ quỷ dị.
Lão Ngưu thoạt như đã vặn mình xong, động tác và lời nói đều trở nên linh hoạt, trôi chảy, hắn quay đầu nhìn Thẩm Thạch nói: “Ồ, ngươi không phải là người của Huyết Nha bộ tộc, sao đến được nơi này?”
Thẩm Thạch cứng họng, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai sao?” Lão ngưu nhếch miệng, tựa hồ có chút khinh thường, hừ lên hai tiếng, Thẩm Thạch chú ý tới sắc mặt vốn trắng bệch vì mất nhiều máu của lão lúc này lại trở nên hồng nhuận dường như có một luồng sinh khí được rót vào cơ thể.
Sau đó Lão Ngưu tựa hồ không muốn trả lời vấn đề này, liền nói: “Những người khác của Huyết Nha tộc đâu?”
Thẩm Thạch dừng một chút nhưng sau cùng vẫn kể lại số phận của bộ tộc Huyết Nha. Lão Ngưu hừ một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Phế vật, một đám phế vật!”
Thẩm Thạch nhịn không nổi nữa, lớn tiếng hỏi: “Đến cùng thì ngươi là ai?”
Lão Ngư cười hắc hắc, thu tay lại sau đó chậm rãi đi về phía trước, Thẩm Thạch nhìn nơi lão tới lập tức cả kinh, lão rõ ràng là đang đi tới huyệt động của Hắc Long.
“Chỗ đó có Hắc Long, đừng đi qua” Hắn lớn tiếng gọi.
Lão Ngưu không buồn quay đầu lại, trong miệng còn hừ lạt, sau đó cằn nhằn nói: “Phế vật, một đám phế vật…”
Thẩm Thạch nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của lão, bỗng nhiên giậm chân một cái, lập tức đi theo.
Trên thân thể lão Ngưu này rõ ràng đã xảy ra chuyện quỷ dị gì đó, Thẩm Thạch cũng không nguyện ý tới gần hắn, bất quá ánh mắt vẫn nhìn vào cây thạch côn trên ngực lão Ngưu, hắn có cảm giác, tất cả biến hóa quỷ dị này đều từ nó mà ra.
Từ bên ngoài nhìn vào bên trong huyệt động rất tối, nhưng khi đi vào bên trong rồi Thẩm Thạch phát hiện ra có ánh sáng rọi xuống nhờ không ít khe hở trên trần giúp người ta có thể thấy rõ con đường trong động. Hơn nữa sơn động này vốn rộng rãi đủ để Hắc Long to lớn ra vào, cho nên cả hắn và Lão Ngưu đi lại rất thoải mái.
Lão Ngưu chắp hai tay sau lưng, ngực cắm một cây thạch côn, cực kì quỷ dị, dọc theo con đường này lão vẫn không chịu im lặng, miệng cứ lầm bẩm, lầu bầu gì đó, giống như là đang tưởng nhớ lại, có khi lại như đang mắng người, có lúc thì lo lắng, tóm là nói không ngơi miệng, tựa hồ như đã bị đè nén rất lâu nên biến thành một kẻ lắm mồm, nói không ngừng nghỉ.
Lão Ngưu nói rất nhiều chuyện, đại bộ phận là Thẩm Thạch không hiểu, bất quá hầu hết là phàn nàn, còn đối với sự uy hϊếp của Hắc Long thì chẳng chút quan tâm.
Thẩm Thạch cũng không lên tiếng, chỉ cẩn thận theo sát sau lưng lão Ngưu , tiến bước chậm rãi vào sâu trong động, dù sao Tiểu Hắc đã chạy vào đây, hắn cũng muốn đi tìm nó.
Đi được một lúc, bỗng nhiên phía trước trở nên sáng sủa, cửa ra đã nằm ở trước mặt. Thẩm Thạch theo lão Ngưu lắm mồm đi ra khỏi động.
Đập vào mắt hắn là một vùng thiên địa mới, hoàn toàn khác biệt.
Núi đá cao lớn thẳng tới mây trời, giống như một bức tường cao vạn trượng quây lại thành một vòng, trong núi là một cái sơn cốc hoàn toàn khác biệt với vùng hoang vu hoang dã ngoài kia, nơi đây là một vùng lục ý dào dạt, đại thụ cao lớn kinh người được trồng khắp nơi, chim hót hoa nở sinh cơ bừng bừng, trong một khắc, Thẩm Thạch cảm thấy như thể là toàn bộ tinh hoa của vùng Cự Long Hoang dã dều đã bị áp súc lại, dồn cả vào chỗ này.
Nhưng càng khiến cho hắn kinh ngạc hơn là trong vùng đất được quây bởi núi, bên ngoài hang động, trên đồng cỏ mềm mại, hắn lại nhìn thấy được kim sắc phù lục.
Hơn nữa không phải là một tấm, trên dồng cỏ, ánh sáng màu vàng so với ngoại giới còn muốn sáng hơn, hơn nữa không có bất cứ vật gì che chắn càng khiến cho người ta thêm chú ý. Thẩm Thạch cơ hồ chỉ liếc mắt là thấy được bốn năm tấm Kim Sắc Phù Lục rải rác trên vùng đồng cỏ bằng phẳng, dính sát trên mặt đất, yên tĩnh nằm trong bụi cỏ xanh.
Giống như ngàn vạn năm, không chút thay đổi.
=================
Thấy rồng heo nhỏ làm thân
Hắc Long kỳ quái lùi chân trở về
Lão Ngưu tỉnh giấc cơn mê
Một đường đi tới lê thê đủ điều