Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 43: Thế đạo

Trong lòng Thẩm Thạch bất an, bước chân thả nhẹ hẳn đi, lặng yên tới gần, Hải Tinh ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay chống cằm, sắc mặt âm trầm, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không biết là đang nhìn gì.

Thẩm Thạch rướn cổ lên ngó mặt đất dưới mắt Hải Tinh, chỉ thấy đất với cát, chẳng có món đồ gì thần kỳ, quá lắm là bên cạnh có một lùm cỏ dại xanh mướt, còn thì, ngay cả một con kiến nho nhỏ cũng chẳng có.

"Khụ khụ" , Thẩm Thạch ho khan hai tiếng.

Hải Tinh không nhúc nhích.

Thẩm Thạch cười khan một tiếng, cũng ngồi chồm hổm xuống cạnh cô: "Đang nhìn gì?"

Hải Tinh hừ một tiếng,: "Hôm nay ta có hẹn với một con rùa biển, nhưng tới giờ vẫn còn chưa tới, không biết là ngủ nướng hay là đi chậm, thật đáng ghét!"

Thẩm Thạch cười khặc khặc, quay đầu bốn phía nhìn quanh,: "Rùa biển? Trên đảo này có rùa biển sao? Ta cũng không trông thấy."

Hải Tinh xoay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, Thẩm Thạch chột dạ, tiếng cười nhỏ hẳn đi, Hải Tinh tức giận: "Ngày hôm qua không biết là ai muốn tới vào giờ Thìn, còn mồm to nói mà không ngượng, bảo sợ người khác ngủ nướng!"

Thẩm Thạch ngây ra, quả quyết lắc đầu: "Ta tuyệt đối chưa bao giờ nói ngươi ngủ nướng, chỉ hỏi là tới giờ nào thì được mà thôi, mà. . ." Hắn suy nghĩ một chút, nhìn Hải Tinh, nhỏ giọng, "Ngươi vừa rồi chính là nói câu ‘nói khoác không biết ngượng’ đúng không?"

Hải Tinh giật mình, suy nghĩ một chút, gật đầu: "A..., câu này, là ông nội dạy ta. Hừ, tại sao ngươi tới chậm, có biết ta đứng ở đây đợi bao lâu không?"

Thẩm Thạch giật thót, nhìn khuôn mặt xinh xắn của Hải Tinh hơi tái đi vì giận, chắc chắn chờ lâu quá, trong lòng rất bực. Hắn cảm thấy hổ thẹn, dù sao hôm qua lúc hẹn giờ, mình tràn đầy tin tưởng, không ngờ hôm nay mình lại thật sự ngủ quên.

Nhưng không thể nói thật với Hải Tinh như vậy được, cô gái này đang giận như vậy, nói lý do này sợ không quay đầu đi nổi. Trong đầu Thẩm Thạch vội tìm cớ, thở dài một tiếng, ra vẻ rất đau đớn thất vọng.

Hải Tinh cau mày: "Ngươi làm sao đấy?"

Thẩm Thạch im lặng một lát: "Thật ra là hồi sáng sớm ta đã dậy rồi, nhưng gặp phải một chuyện… không vui, trong lòng khổ sở, nên mới tới chậm."

Hải Tinh "Hả?" một tiếng, tò mò: "Chuyện gì?"

Thẩm Thạch thở dài: "Ngươi có nhớ hôm qua ta tới đây với mấy người bạn không, trong đó có một người với ta quan hệ rất tốt, tên là. . . Tôn Hữu.", Thẩm Thạch áy náy nói thầm trong bụng "Xin lỗi, giúp ta gánh trách nhiệm một chút nha.", ho khan hai tiếng, giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt đi.

"Hai người chúng ta hôm qua ở Thanh Ngư Tập Bạch Hạc Đường, không tìm được nhiệm vụ nào tốt, mấy như nuôi thú, nhặt vỏ sò, luyện đan đều đã bị những người khác chiếm hết danh ngạch, nên bọn ta mới tới Hồng Bạng thôn. Nhưng nhiệm vụ bóc tôm này hắn không thích, nên trở về Bạch Hạc Đường xem lại, nhưng tới sáng nay ta mới biết, thì ra hắn có một người thân ở đây, đã lén tới nhờ một vị sư huynh trong Linh Thú điện, xin được một chân đi nuôi thú."

Thẩm Thạch vỗ trán, lắc đầu: "Ta vừa nghe thấy, trong lòng liền không thấy thoải mái, nên suy nghĩ lung tung làm mất thời gian, để ngươi phải đợi, ta thật lòng xin lỗi, Hải Tinh. Sau này ta nhất định sẽ tới đúng hẹn."

Hải Tinh vốn giận, nhưng càng nghe, sắc mặt càng trở nên hòa hoãn hơn nhiều, tới khi nghe xong, thì cười nhạt: "Bằng hữu của ngươi, có phải có xuất thân từ thế gia phụ thuộc Lăng Tiêu Tông không?"

Thẩm Thạch giật mình,: "Đúng vậy a, làm sao ngươi biết?"

Hải Tinh đứng dậy, duỗi lưng, những đường cong mơ hồ hiện ra. Cô cười, nét mặt sáng bừng, kéo Thẩm Thạch đứng dậy: "Được rồi, nghe lời ta đi, ngươi ở Hồng Bạng thôn chúng ta bóc tôm kiếm Linh Tinh, chưa chắc chậm hơn họ đâu, quá lắm thì vị trí trong Lăng Tiêu Tông kém hơn họ chút thôi, không có gì to tát."

Thẩm Thạch không hiểu, đi theo Hải Tinh ra bãi biển: "Hải Tinh, lời ngươi mới nói ta chẳng hiểu gì cả, ý là sao?"

Hải Tinh cầm l*иg tôm còn to hơn bản thân, nhưng không có vẻ gì là phải cố sức, dáng vẻ rất thành thạo, nhìn Thẩm Thạch, chần chừ một chút, rồi nhếch miệng,: "Ngươi có biết ở Bạch Hạc Đường, những nhiệm vụ tốt thật sự đều do những Đường quan trọng của Lăng Tiêu Tông, như Đan Đường, Trận Đường, Linh Thú điện ban xuống hay không?"

Thẩm Thạch gật đầu,: "Biết, vậy thì sao?"

Hải Tinh đi trước, hắn đi sau, cách nhau khoảng sáu bảy xích, nước biển thanh tịnh vỗ rào rào, gió biển phơ phất, thổi mái tóc cô bay bay như múa.

Hải Tinh tiện tay bỏ l*иg tôm xuống bờ cát: "Chỉ cần có được danh ngạch làm những nhiệm vụ nhìn tầm thường này, là có nghĩa đã lọt vào mắt những Đường đó, vì để làm được chúng, các trưởng bối đương nhiên sẽ dạy cho ngươi một ít vấn đề trụ cột, cũng đồng nghĩa với việc ngươi được biết mặt các tiền bối trong môn. Nuôi thú, luyện đan mấy chuyện đó, đều không phải nhiệm vụ hoàn thành trong ngắn hạn, mà phải tốn thời gian rất dài, cũng nhờ vậy mà có được quan hệ với các tiền bối sâu hơn một tầng."

Hải Tinh nhìn ra biển xa xa, đưa tay vuốt tóc, thản nhiên: "Thời gian dài như vậy, chính là vì những Đường quan trọng của Lăng Tiêu Tông muốn thay máu, nếu không cần gì phải nghĩ cách thu đệ tử mới, sao không nhận những đệ tử đã tu được vài năm? Họ không thiếu những mối quan hệ nhân tình, Linh Thú điện muốn tìm một đệ tử biết tính tình Linh Thú để nuôi chúng hay những đệ tử không biết gì cả? Đan Đường muốn thu một đệ tử biết luyện đan, biết nhận ra dược liệu hay chỉ đơn thuần những kẻ dốt đặc cán mai về luyện đan? Chuyện này ai cũng biết, nên chẳng ai buồn nói."

Nụ cười trên mặt Thẩm Thạch đã tắt hẳn, một lúc lâu sau mới bật cười khan: "Không ngờ ngươi lại biết nhiều như vậy."

Hải Tinh cười nhạo: "Mấy loại chuyện này, chỉ có Nhân tộc các người, đầu óc cong cong quẹo quẹo nhiều mới nghĩ ra được. Những thế gia phụ thuộc đi theo Lăng Tiêu Tông hàng trăm hàng ngàn năm, có bao nhiêu đệ tử môn sinh bái nhập vào tông môn? Ta nghe gia gia nói, tuy hôm nay mấy vị Trưởng lão Lăng Tiêu Tông đều muốn thay đổi cục diện này, nhưng chuyện này đã ăn vào quá sâu và quá lâu, đâu phải muốn sửa là sửa ngay được?"

Thẩm Thạch lắc đầu,: "Nói như vậy, những nhiệm vụ do các Đường ban ra, đều là để dành cho đệ tử xuất thân thế gia?"

Hải Tinh: "Không phải mười thành, nhưng bảy tám phần thì có chắc, ngươi cần hiểu, chỉ cần bước chân được vào các Đường, về sau con đường tu đạo chắc chắn sẽ có được đủ trợ lực, tiền đồ sáng sủa; nếu thiên tư không đủ tu đạo không thành, ngày sau dù có ly khai Lăng Tiêu Tông, cũng có được mối quan hệ thân tình với các sư trưởng tiền bối của tông môn, dù có ở ngoài tông môn, cũng được làm việc cho các Đường, như mua bán dược liệu Linh quáng, mua bán tìm kiếm Linh Thú . . . , nếu không phải trường hợp cá biệt, thì vẫn được rất nhiều chỗ tốt."

Thẩm Thạch cười khổ: " Một bạch bảng nho nhỏ, mấy nhiệm vụ tầm thường, lại ẩn chứa nhiều nội tình như vậy, thật là không thể tưởng tượng được." Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tiêu điều, thuận miệng lại hỏi một câu, "Tất cả các Đường của Lăng Tiêu Tông, đều giống như vậy sao?"

Hải Tinh ngẫm nghĩ: "Nói vậy cũng không phải, cũng có một ít Đường có muốn cũng chẳng ai thèm vào, nên làm cửa chim sẻ với những đệ tử mới không được chọn."

Thẩm Thạch sững ra, nghĩ nghĩ: "Ý ngươi là câu ‘giăng lưới trước cửa bắt chim’?"

Hải Tinh ngây ra, "A" một tiếng,: "Ta lại nói sai à, cửa la chim sẻ."

Thẩm Thạch trợn mắt, nhấn mạnh từng chữ:

"Không phải, là cửa —— —— la —— tước."

Hải Tinh uốn miệng bắt chước theo hắn, nhả ra từng chữ: "Cửa, , la, tước. . . Hị hị, đúng a!"

Thẩm Thạch nhìn nụ cười của cô, lòng cũng vui lây: "Đúng rồi."

Hải Tinh vỗ vỗ tay, dáng vẻ cao hứng, trông rất ngây thơ: "Đều là ông nội dạy ta, một đống từ ngữ lạ hoắc, nhưng nghe cũng không tệ lắm." cô như nhớ ra điều gì, vội, "Ai nha, nói chuyện tào lao mất thời gian của ngươi, ngươi đi bóc tôm đi, nếu không hôm nay ngươi cũng không gϊếŧ nổi mấy con đâu."

Thẩm Thạch cũng giật mình, đi tới l*иg, cầm con dao treo bên l*иg lên.

Hải Tinh đứng một bên nhìn, không nhịn được lại nói: "Nhưng mà nói sao thì, ta cũng thấy bằng hữu của ngươi không xài được, vứt ngươi một bên chạy tới Linh Thú điện làm việc, ngươi không tức giận à?"

Thẩm Thạch lắc đầu,: "Hắn á, cũng đã hỏi xin giúp ta, nhưng vị sư huynh mà người nhà hắn quen chỉ có một danh ngạch, hắn cũng không có cách."

Hải Tinh bĩu môi: "Ai mà biết, dù sao đám đệ tử thế gia có gia thế tốt, có nhiều cách hơn người thường nhiều."

Thẩm Thạch cảm thán "Cái này là thế đạo a."

Hải Tinh nhíu mày: "Thế đạo là gì?"

Thẩm Thạch mỉm cười, không trả lời, thò tay vào l*иg bắt Quỷ Diện Hà, bỗng nhớ tới một chuyện, quay sang hỏi: "Í, hồi nãy ngươi có nói trong Lăng Tiêu Tông có một Đường bị người ta xem thường không thèm vào đúng không?"

Hải Tinh gật đầu: "Ừ."

Thẩm Thạch: "Là Đường nào?"

Hải Tinh: "Thuật Đường a."

Thẩm Thạch ngẫm nghĩ, giọng nói không chắc chắn: "Ý ngươi là vẽ bùa. . ."

Hải Tinh khoát tay chặn ngay: " Chính là Thuật Đường cả ngày vẽ Phù Lục chẳng mang lại chút tác dụng nào đó!"

Thẩm Thạch chẳng biết nói sao, nhất thời tức cười.