Em Có Đau Không?

Chương 18

Cô ngồi trên ghế bành ở ban công, cô đặt một bộ ghế ở đây để tiện hóng mát ngắm trăng, hôm nay Hạ Đề đột nhiên đến, lấy cớ muốn bồi dưỡng đồng minh mà làm phiền, ăn cơm ké ở nhà cô.

Cô dựa vào ghế, đôi mắt hướng lên bầu trời đen kịt, từng đợt gió nổi lên, Nhã Thành sắp có tuyết.

Hạ Đề ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn lên trời, dường như cũng muốn biết cô đang ngắm thứ gì?

" Tại sao...anh lại nhằm vào Hạ Văn? "

" Cô cảm thấy thế sao? "

" Không phải à? "

Còn không phải sao? Kiếp trước anh là người sai khiến La Kiều hại ba người họ, còn không phải nhằm thì là gì?

" Mẹ tôi bị mẹ nó hại chết "

Cô nhìn qua Hạ Đề, nét mặt anh chỉ còn lại sự điềm tĩnh, giống như việc anh ta đang nói tới chỉ là một lời bâng quơ, nhưng sao cô nghe trong lời nói đó chứa hàng ngàn hàng vạn đau đớn.

Hạ Đề là đích tử của Hạ gia, Hạ lão gia lúc còn trẻ cũng là một tên trăng hoa, mẹ của Hạ Đề không biết vì sao say mê ông ấy như điếu đổ, một hai chỉ lấy mình ông ấy, Hạ lão gia lúc đó dưới sự thúc ép của thân sinh cũng miễn cưỡng rước bà vào nhà.

Hạ phu nhân năm đó sinh được Hạ Đề, thì Hạ lão gia lại đưa mẹ của Hạ Văn về, mẹ Hạ Văn đúng là không danh giá gì, bà xuất thân cũng có nguồn gốc, lại tài giỏi lanh lẹ, lúc còn trẻ hai người từng là tình đầu của nhau.

Cho nên Hạ lão gia mới bất chấp tất cả rước mẹ Hạ Văn về nhà, Hạ lão gia đúng là phong lưu, ông có rất nhiều con gái, nhưng chỉ có hai đứa con trai, đưa vào nhà cũng chỉ có hai bà vợ.

Mẹ Hạ Văn biết địa vị của Hạ phu nhân không thể lung lay, cho nên năm đó nhân lúc Hạ lão gia không có ở nhà, Hạ Đề lại đi du học, bà ta đã hại chết Hạ phu nhân.

Dưới sự mua chuộc của bà, toàn bộ hạ nhân trong nhà cũng căm miệng, Hạ lão gia lúc trở về còn đang u mê, đem cái chết còn nhiều uẩn khúc của Hạ phu nhân cho qua rồi lập bà ta làm Hạ phu nhân mới.

Hạ Đề đi du học về đã là mấy tháng sau, nghe tin mẹ chết, bắt đầu hóa âm trầm, anh ta tình cờ nghe được đối thoại của bà ta và một đồng lõa, nếu không e rằng chôn vùi mãi mãi.

Hạ Đề bắt đầu thâu tóm lực lượng, bên ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời, dưới tay lại bắt đầu rục rịch vươn loạn.

Anh ta biết chỉ cần một ngày Hạ lão gia nằm xuống, Hạ gia sẽ về tay của Hạ Văn và ả đàn bà kia.

Nghe xong câu chuyện, cô bất giác lại đồng cảm, lại nghĩ đến mẹ của mình.

Bà cũng bị La Minh phản bội, đem đứa con gái riêng và ả đàn bà Hạ Nhu kia về nhà, còn chèn ép cô.

Cô và Hạ Đề cũng không khác nhau là bao.

" Hạ Đề? "

" Thế nào? "

" Còn cảm thấy oán hận không? "

" Sao lại không? Tôi rất hận....mẹ tôi lương thiện như thế, dịu dàng như thế, bà ta bước vào Hạ gia mẹ tôi cũng đối đãi như chị em ruột, lúc đó tôi thực sự không hiểu, như thế lẽ nào còn chưa đủ? "

Cô thở dài....

" Thì ra không phải cứ lương thiện thì sẽ hạnh phúc, cả tôi và mẹ của anh đều như thế, đều rất lương thiện, nhưng kết cục cả hai đều không trọn vẹn gì. Suy cho cùng cũng chỉ là vì yêu "

Phải, cô hiểu cảm giác đó, cảm giác yêu một người đến toàn tâm toàn ý, toàn bị sinh mệnh, yêu đến bị tổn thương nhiều lần nhưng vẫn yêu.

Cô ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy sao, Hạ Đề lại nhìn, trong ánh mắt đó của cô chỉ còn lại sự bi thương khó tả, sự trưởng thành từng trải, là dạng cảm xúc chỉ tồn tại ở người đã đi qua nhiều bi thương.

=========

Đồng Hinh đột nhiên mất tích, cả Hạ Văn sau xuất viện cũng không làm phiền đến cô, xung quanh cô bây giờ chỉ có Hạ Đề và Đình Bảo, ba người bình bình an an sống tốt.

Đình Bảo ôm điện thoại đi đi lại lại ở trước lớp cô, Hạ Đề nhận tin cũng chạy đến.

" Thế nào rồi? "

" Không liên lạc được, ghi hình ở trước cổng trường có ghi lại cảnh cô ấy bị bắt cóc lên một chiếc xe "

" Còn nhớ biển số xe không? "

" CC5648 - 779 "

Hạ Đề nhanh chóng liên lạc với thuộc hạ, vừa rồi anh ta nhận được điện thoại của Đình Bảo, La Ninh bị bắt cóc.

" Ngài Hạ "

Bên kia đầu dây nhanh chóng bắt máy.

" Điều tra cho tôi chiếc xe mang biển kiểm soát...."

=========

Trong căn nhà hoang ẩm ướt, nữ nhân bị trói trên ghế, sắc mặt tái nhợt, cả người đều bị trói vào chiếc ghế gỗ.

Cánh cửa được mở ra, một đám người đi vào, trong đó có hai cô gái ăn mặc khá thời thượng, giống như chỗ họ đến không phải là căn nhà hoang ẩm ướt mà là hộp đêm vậy.

La Kiều đắc ý nhìn người đang ngất xỉu trên ghế, cạnh cô ta là Giả Liên, người yêu cũ của Giản Vũ.

" Cô ta là La Ninh sao? Nom nhan sắc cũng chẳng có gì đặc biệt, Giản Vũ như thế mà lại thích cô ta? "

Giả Liên hất mắt với tên đứng bên cạnh, hắn tạt hẳn một xô nước vào người cô, cái giá lạnh chạm đến thân thể, cô ho vài tiếng rồi mở mắt dần.

Nhìn người trước mặt, sắc mặt có vài phần hạ xuống, ánh mắt bén nhọn nhìn hai người họ, cô có hóa thành tro cũng nhận ra Giả Liên, người đàn bà tâm cơ không kém La Kiều hay Hạ Nhu.

Là cô ta kiếp trước cùng La Kiều châm ngòi để Giản Vũ trút giận lên cô, ngày cô thử thuốc ở phòng thí nghiệm cũng có sự nhúng tay của con đàn bà này hại chết con cô.

" Bất giờ lắm nhỉ? Chị gái? "

La Kiều đắc ý bước đến, bày ra dáng vẻ ngạo mạn

" Mày muốn cái gì? "

" Muốn cái gì? Mày còn hỏi tao sao? Đương nhiên là muốn mày chết rồi. Nếu không phải do mày, tao cũng không cần trốn chui trốn nhủi chạy sang  nước ngoài, nếu không phải do mày Đồng thiếu mới là người của tao!! Nếu không phải do mày, thì chức vị đích tiểu thư La gia phải là của tao. "

Cô nhếch khóe môi một cái, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường vốn có.

" Cho dù không có tao, mày và mẹ mày cũng không thể ngồi vào ghế đích xuất của La gia đâu. Mày có biết cái gì gọi là tiện tì từ trong trứng không? "

" Mày..."

La Kiều muốn đánh cô nhưng vì có mặt Giả Liên nên đành nhẫn nhịn, Giả Liên bên cạnh châm một điếu thuốc, ánh mắt từ đầu đến cuối nhằm vào cô.

" Không ngờ người mà Giản thiếu thích lại như thế? Hay là do vẻ ngoài của cô có đôi phần giống tôi? "

Cô cụp mi mắt, trong đầu lại nhớ đến kiếp trước, vẻ ngoài của cô đúng là có vài phần giống với Giả Liên, vì đó nên Giản Vũ ở kiếp trước mới cưỡng đoạt cô.

Giả Liên không nhận được câu trả lời, trong lòng lại trở nên đắc ý, nhả một làn khói trắng chậm rãi đến cạnh cô, đầu lửa khói thuốc bừng bừng gần mặt La Ninh.

" Nếu như....khuôn mặt này của mày bị hủy hoại, Giản thiếu sẽ không bận tâm đâu nhỉ? Dù gì tao cũng về rồi mà? "