Em Có Đau Không?

Chương 13

La Ninh thi vào trường Đại Học nổi tiếng của Nhã Thành, cô muốn kiếm tiền nên sẽ bắt đầu chọn ngành tương ứng.

Đình Bảo cũng cùng trường học, nhưng học khác ngành nên chọn khóa công nghệ.

" Ninh tỷ Ninh tỷ ~ "

Cậu ta chạy đến chỗ La Ninh, khắp người đều là mồ hôi nhễ nhại, nhét vào tay cô cặp bánh trứng nóng hổi.

" Gì vậy? "

" Tôi mới mua ở Lục Ký đấy, ăn đi nhé? Tôi đến lớp đây, chiều đãi cậu ăn xiên nướng "

Không đợi cô trả lời, Đình Bảo đã vội chạy đi, thâm tâm cô nổi lên một trận ấm áp, nụ cười dịu dàng họa trên môi, vô tình lọt vào ánh mắt của Hạ Đề.

Cô gái này, có thật như lời La Kiều nói, quyến rũ đàn ông, vô sỉ làm càn?

Hạ Đề cách một màn kính xe hơi, quan sát từng biểu cảm của cô, ánh mắt có phần híp lại.

Chả trách Hạ Văn lại si mê đến thế, bất chấp tất cả đến Nhã Thành theo đuổi, đợi cô rời khỏi mới chầm chậm đánh xe đi.

La Minh lại gọi cho cô, ông ấy muốn nói về ngày sinh nhật sắp tới của cô.

" Ờ....La Ninh, con có định trở về không? "

Cô miết ngón tay bên bút máy, viết lên trang giấy một dòng chữ, đối với bên kia đầu dây chốc mới trả lời

" Sinh nhật của tôi có liên quan gì đến La gia các người? "

" Sao con có thể nói thế? Ai cũng biết con là đích tiểu thư nhà họ La chúng ta kia mà? "

" Nhưng có ai tôn trọng cái danh phận này của tôi đâu chứ? "

Tiếng cười pha chút giễu cợt của cô khiến ông rùng mình, quả thật người ngoài nhìn vào cứ nghĩ La Kiều mới là đích tiểu thư, là do lúc trước bộ dạng phản nghịch của La Ninh khiến ông sinh ra ác cảm, nên mọi người nghĩ như thế, ông cũng không phản đối.

Giờ ngẫm nghĩ lại, chỉ thấy bản thân một màu sai lầm, chính tay mình đã đẩy con gái đi xa.

" Sao lại không kia chứ? Cho dù con có giận ba, thì cũng phải đến, bà nội con từ Bản Thành đã trên đường đến rồi "

Bên kia im lặng, nín thở chờ câu trả lời của cô.

" Ông ép buộc tôi? "

" Không phải, La Ninh à...con..."

" Tôi sẽ đến..."

"...."

" Nhưng là vì bà nội, không phải vì ông "

Sau đó một tràn âm thanh kéo dài lạnh lẽo, cô buông điện thoại, trong đầu cố họa lên vẻ mặt của một bà lão hiền từ, tay cầm chuỗi ngọc, tay còn lại nắm lên bàn tay cô lúc hấp hối.

La lão phu nhân, bà là người duy nhất phản đối chuyện của Hạ Nhu vào nhà, vì trận tranh cãi đó mà bà rời Nhã Thành trở về nhà ngoại dưỡng già.

Lúc trước Hạ Nhu trước mặt bà đối tốt với cô, khiến bà cũng không để tâm quá nhiều, sau này khi cô trưởng thành bà mới biết năm đó cô chịu cực ở La gia bao nhiêu, cũng ở bên ngoài bị ba người đàn ông nhục mạ, lần cuối cô gặp bà là trên giường bệnh, bà là người để lại cho cô thuộc hạ trung thành và số tài sản còn lại.

Cô còn nhớ ngày hôm đó mưa tầm tã, lần đầu tiên cô khóc, bà thì thào với máy thở và giọng nói đứt quãng

" Ninh nhi....bà nội xin lỗi, năm đó bà nội nên dùng hết sức mang con theo....ít ra không cần chịu khổ thế này...đứa trẻ tội nghiệp của bà, sao con phải khổ sở thế chứ...? "

Bà vốn dĩ không có năng lực mang cô theo nuôi dưỡng, nhưng bà vẫn để tâm đến đứa cháu này...chỉ đáng tiếc là quá trễ.

Đối với La Ninh, La lão phu nhân là người thân còn lại mà cô trân trọng, nếu có thể, cô cũng muốn sau này phụng dưỡng bà thật tốt.

Chẳng mấy chốc thì tiệc sinh nhật  cũng đến nhanh, dưới sự quen biết rộng rãi của La Minh, mời không ít người đến, trong đó có cả ba người kia.

La Ninh mặc lễ phục dài đến mắt chân, ánh mắt thoạt phần ung dung, nhìn qua có vẻ thoát tục, mái tóc dài vấn lên cài một đóa sen tịnh đế nhỏ, tỉ mỉ, tinh tế.

Đi theo sau cô là Đình Bảo, năng động và nhiệt huyết, nhìn qua có sự hài hòa giữa hai người.

Hình ảnh xứng đôi vừa lứa này đều vào mắt ba người kia, họ muốn đẩy Đình Bảo rời khỏi, nhưng họ lấy tư cách gì chứ? Cậu ta mới là người xứng đáng nhất mới phải.

Bà nội họ La kích động đứng dậy, nhanh chóng tiến đến ôm lấy cô.

" Ôi trời, đứa cháu của tôi..."

La Ninh cười một cái, thành công khiến người xung quanh ngạc nhiên trầm trồ, thì ra đích tiểu thư La gia xinh đẹp đến thế?

Vậy tên nào nói cô trông đê tiện, xấu xí chứ? Rõ ràng là tiên tử hạ phàm.

Cô đỡ lão phu nhân đến ghế bành, hơi gật đầu chào người xung quanh, La Minh lúc này mới hớt hải đi tới.

" La Ninh, con đến rồi..."

Cô lạnh nhạt gật đầu một cái, rồi ngồi đến bên cạnh La lão phu nhân, bà vuốt mái tóc cô hiền từ.

" Ninh nhi, sao con dọn ra bên ngoài rồi? Bên ngoài có tốt không? Con xem...con ốm đi biết bao "

Bà xót xa vuốt lên đôi má nhỏ, ánh mắt toàn sự đau lòng. Đứa cháu này của bà, lên sáu đã không mẹ, ba nó thì say mê người đàn bà kia, đáng thương đến nhường nào.

" Con rất tốt, tốt hơn trước nhiều rồi "

Lời này sao bà nghe không hiểu chứ? Sự đau lòng càng dâng lên, đứa cháu này thế nhưng lại ở bên ngoài bôn ba lại thấy tốt hơn sống La gia này.

Ba đưa mắt liếc Hạ Nhu đang cúi đầu ở đó, rồi lại liếc qua La Minh :" Hừ, uổng cho mày một đời quang minh lỗi lạc, đúng sai thị phi cũng không biết phân biệt "

La Minh cúi đầu, ánh mắt lẫn sắc mặt khó coi vô cùng.

La Ninh hơi vuốt lưng bà, trong lòng một trận ấm áp đi qua, từ khi trùng sinh trở lại, cô mới hiểu thế nào gọi là quý trọng bản thân, quý trọng chân tình.

Nếu cứ như lúc trước, đâm đầu vào thứ tình cảm không có kết quả, thì sớm đã hết thuốc chữa rồi.

Khách đến đông đủ, La Kiều mặc một bộ lễ phục hồng nhạt bước đến, ánh mắt hiện lên vẻ nhu mì, người không biết cứ nghĩ đây mới là sinh nhật của cô ta.

" Bà nội "

La Kiều đứng trước bà, cười lấy lòng. Lại nhìn qua La Ninh, trưng ra vẻ mặt ấm ức đáng thương, nhỏ giọng gọi chị.

La Ninh nhìn cô ta, bản thân cảm thấy La Kiều có vấn đề, sao lại trở nên dễ bảo như thế? Hay sự kiện lần trước khiến cô ta sợ?

La Ninh hướng mắt nơi khác, lúc này dìu La lão phu nhân đến giữa sảnh, La Minh lên bục nói vài câu khách sáo rồi cùng Hạ Nhu tiếp vài vị khách lớn.

Đồng Hinh đến chào hỏi La lão phu nhân, anh và La gia có mối thâm giao từ nhỏ, La lão phu nhân cũng biết.

" Bà La "

" Aiya, Hinh nhi đấy à? Lớn đến vậy rồi? Con vừa về nước sao? "

" Con về được vài tháng rồi. À phải, quên giới thiệu bà, đây là Giản Vũ, đây là Hạ Văn "

Anh chỉ qua hai người cạnh mình giới thiệu, rồi lại nhìn qua La Ninh, cô chau mày lại khó chịu, Đình Bảo đằng sau xoa tấm lưng cô nhỏ giọng.

" Tôi ở đây, đừng lo "