Có lẽ ánh sáng quá chói, trong nháy mắt khi nam tử kia xoay người lại, Chân Diệu cảm thấy có chút hoa mắt, trong khoảng thời gian ngắn không thấy rõ bộ dáng người nọ, đợi ánh sáng tan hết mới thầm than một tiếng.
Nàng nghĩ công tử Vô Song chỉ tồn tại mỹ lệ trong thơ họa, lại chưa từng nghĩ có thể có một nhân vật như thế.
Nghĩ đến, cũng chỉ có Nhị bá khi còn trẻ mới có phong thái như thế, có thể so sánh với công tử trước mắt này.
Bất quá sau đó nàng lặng lẽ nhíu mi.
“Quân Hạo” cái tên này, cảm giác đã nghe qua ở đâu đó.
“Vương gia, đây chính là người ngài vừa nhắc tới …” Nam tử giọng nói có chút ngập ngừng “Vị phu nhân này?”
An Quận vương cười đến thành thục “Không sai, ngươi có thể gọi nàng là Giai Minh. Hẹn gặp không bằng vô tình, nàng muốn cùng ta nghe ngươi gảy một khúc”
“Vậy Hạo xin bêu xấu” Nam tử kia cũng không câu nệ, hướng Chân Diệu khẽ gật đầu, sau đó ngồi thẳng trước đàn cổ, âm thanh liền vang lên.
Âm thanh vang lên tựa như một bàn tay vô hình, lưu luyến không gì sánh kịp vẽ nên một bức họa.
Chân Diệu phảng phất như thấy nàng Giang Lâm đang đứng nhìn trời chiều, trăng tròn đang lên, một con thuyền lá nhỏ đang trôi trên sông, làm nhiễu loạn quang cảnh, cũng không đợi người tiếc hận đã theo thuyền trở lại, chỉ để lại rừng cây xanh mướt với bóng trăng không tiếng động và lòng sông vẫn chưa ngừng rung động, nhộn nhạo trong lòng người.
Chân Diệu không tinh thông âm luật nhưng nghe một khúc này cũng hiểu được đôi phần, cái gì gọi là âm thanh văng vẳng bên tai, ba ngày không màng cơm nước!
“Tốt, tốt, tốt!” An Quận Vương cười ha ha, vỗ tay lên.
Chân Diệu từ trong mơ màng tỉnh lại, nắm chặt nắm tay.
Bỗng nhiên nàng có vọng động muốn dùng khăn lau bịt miệng An Quận vương lại, là xảy ra chuyện gì?
An Quận vương đắc ý liếc nhìn Chân Diệu một cái.
Hắn nghĩ tới, Quân Hạo là nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy, lại đánh một thủ khúc độc nhất vô nhị, hắn cũng không tin Giai Minh sẽ không bị rung động.
Chỉ cần nàng lộ ra nửa điểm si mê, sau này hắn sẽ viện cớ này cười nhạo nàng, xem nàng còn dám đạp hắn, rồi nhìn cá nhảy loạn trên đầu hắn nữa hay không.
“Thật là một khúc hay” Chân Diệu hướng Quân Hạo
mỉm cười gật đầu, tán thưởng tự đáy lòng nói. Sau đó chuyển hướng An Quận vương “Thập tam vương huynh, khúc đã nghe xong, ta và nha hoàn xin phép trở về”
“Muội, muội trở về?” An Quận vương không thể tin “Không muốn nghe thêm một khúc nữa?”
“Nhạc hay, nghe một khúc là đủ”
Nghe một khúc đã ba ngày không màng cơm nước, nghe thêm nữa cuộc sống sẽ ra sao chứ?
“Tốt, Bình Xuyên, tiễn Giai Minh huyện chủ một đoạn đường” An Quận vương cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.
Chân Diệu chỉnh đốn lại trang phục, thi lễ “Đa tại Thập tam vương huynh. Thập tam huynh, Quân tiên sinh, Giai Minh cáo từ”
Nhìn nàng xoay người, mang theo nha hoàn xinh đẹp từ từ đi xa, An Quận vương thu hồi ánh mắt, hướng Quân Hạo khiêu mi cười “Quân Hạo, thì ra còn có cô gái thờ ơ ngươi nha”
Quân Hạo khẽ mỉm cười: “Vương gia nói đùa, Hạo chỉ là nhạc công thôi.”
“Đích công tử Quân gia Trọng Nam chỉ là nhạc công, vậy nhạc công trong thiên hạ làm sao còn đường sống”
Trọng Nam ở lân cận sông Hoài, đều ở phía nam Đại Chu, Quân gia là thế tộc có tiếng.
Quân Hạo tùy ý gảy một tiếng, mặt mày nhàn nhạt, giống như bức tranh thủy mặc “Vương gia không nên nói tới Trọng Nam Quân gia ở đây, Hạo đã bị trục xuất khỏi gia tộc”
An Quận vương lắc đầu cười nói “Ngươi nha, sống tùy hứng hơn cả ta”
Quân Hạo là đích nam dòng chính nhất mạch con vợ kế của Quân gia, hết lần này tới lần khác lại có tướng mạo tài hoa xuất chúng, cùng Hạ Lang của Hạ Gia Yến Giang là những người có tiếng tăm lừng lẫy, tuy ở kinh thành không mấy người biết tới.
Hạ Lang hai mắt có tật, Quân Hạo thân phận thấp, nhưng vẫn là những công tử vô khuyết, cũng là nói, cho dù bọn họ sinh ra vốn kém cỏi nhưng trong mắt thế nhân vẫn là những người hoàn mỹ vô khuyết
Chẳng qua là thân phận con vợ kế, lại có danh khí như vậy, trong lòng ấm lạnh tự biết. Quân Hạo si mê đàn, tháng tám thi hương năm nay bỏ qua kỳ thi, quyết ý ôm đàn đi khắp núi sông tìm tri kỷ.
Cũng bởi vì quyết định hoang đường này của hắn, tộc trưởng Quân gia dưới cơn tức giận đem hắn đuổi ra khỏi cửa.
An Quận vương sở dĩ cùng Quân Hạo kết tri kỷ cũng bởi mấy năm trước nghe danh mỹ nhân phía nam, đặc biệt chạy tới đó một vòng, tình cờ làm quen.
“Vương gia, vị phu nhân kia, là người nhà của người?”
An Quận vương ánh mắt sáng lên, vỗ tay nói “Làm sao, Quân Hạo, chẳng lẽ người cũng động lòng phàm?”
Quân Hạo bất đắc dĩ nói “Vương gia, ngài lại đùa giỡn Hạo rồi, ta sắp phải dựa vào đánh đàn làm kế sinh nhai, nói động hay không động lòng phàm chẳng phải đáng chê cười hay sao?”
“Vậy ngươi hỏi thăm người nhà ta làm cái gì?’ An Quận vương chế nhạo hỏi.
Quân Hạo bất động thanh sắc, tùy ý đánh đàn một cái “Ta chỉ là cảm thấy nha hoàn bên cạnh vị phu nhân kia hơi giống một cố nhân”
“Còn có chuyện này?’ An Quận vương bật cười “Quân Hạo, chẳng lẽ ngươi đang viện cớ để đến gần người ta?”
Tay hắn đánh một cái lên bàn, làm huyền cầm vang tiếng ong ong “Lấy cớ như vậy, thật vô cùng hay, sau này ta cũng có thể mượn cớ này một chút”
Quân Hạo giơ tay đỡ trán “Vương gia, ta cũng không có nói cái gì”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Quân Hạo rũ mắt, trong đầu hiện lên bộ dáng của A Loan, bỗng nhiên bị một cô gái chiếm cứ trong lòng, nàng tự nhiên nói cười, đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, làm lòng hắn thanh tĩnh trong nháy mắt, không khỏi khiến hắn âm thầm kinh ngạc.
Tỳ nữ bên cạnh vị phu nhân kia quả thật cực kỳ giống một vị cố nhân của hắn, nhưng vị phu nhân mà hắn gặp lần đầu kia lại mang cho hắn cảm giác như đã từng quen biết, nguyên nhân từ đâu đây?
Vốn là không nghĩ tới, lại nghe An Quận vương nói giỡn làm ảnh hưởng tới tâm trạng?
Quân Hạo lắc đầu, loại bỏ ý niệm hoang đường trong đầu, dưới sự thúc giục của An Quận vương nói ra chuyện cũ “Trong tộc của ta có một vị bá bá từng tới Yến Giang, nữ nhi của người lúc ba tuổi bị lạc trong lễ hội hoa đăng. Một nhà bá bá tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả, đây là tâm bệnh nhiều năm của người. Ta thấy tỳ nữ kia giống dung mạo của bá bá lúc trẻ, tuổi cũng tương đương, nói không chừng chính là huyết mạch của người lưu lạc tới đây. Ta đã thấy thì không thể bỏ mặc, tùy ý nữ nhi của bá bá biến thành tỳ nữ mặc người sai khiến”
An Quận vương nghẹn họng trân trối nhìn “Còn có chuyện trùng hợp như vậy?”
“Cho nên mới nói đời không biết trước được chuyện gì”
“Nhưng, lão đệ, chỉ bằng lời nói này của ngươi, chỉ sợ ta không có biện pháp đem cái mặt mo này đi xin thϊếp thân đại nha hoàn của Giai Minh”
Quân Hạo rũ mi, bên tai khẽ đỏ nói “Nghe bá bá nói, vị biểu muội kia trên người có thai ký”
“Thai ký gì?” An Quận vương đột nhiên cảm thấy chuyện này cũng thật thú vị.
“Là một ấn ký hình trăng khuyết, ở …”
Hắn chậm chạp không nói, An Quận vương không có hảo ý cười nói “Quân Hạo, hiếm khi thấy ngươi xấu hổ
như vậy, rốt cuộc là ở đâu?”
“Bên ngực phải …” Quân Hạo biết rõ, chuyện này sợ rằng chỉ có thể dựa vào An Quận vương nên cắn răng nói.
An Quận vương ngẩn ngơ. Lẩm bẩm nói “Lão đệ, ngươi xác định ta đi tìm Giai Minh nói chuyện này sẽ không bị nàng đánh chứ?”
Quân Hạo chật vật ho khan, hai gò má hơi ửng hồng, lộ ra thanh tư lãng tử, khiến cho người hay gặp mỹ nhân như An Quận vương cũng ngẩn ngơ.
Hắn ôm quyền “Chuyện này ta sẽ viết thư cho bá phụ. Chẳng qua hiện tại ta nghĩ trước nhờ vương gia giúp đỡ thăm dò tình huống cụ thể, tránh cho bá phụ vạn dặm xa xôi tới đây lại thất vọng”
An Quận vương đáp ứng “Ta sẽ làm hết sức”
Chân Diệu thấy Thanh Cáp vội đánh giá nàng cẩn thận một phen, lo lắng hói “Có bị thương ở đâu không? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Cáp mờ mịt lắc đầu “Nô tỳ không biết, nô tỳ tỉnh lại thì thấy mình đã ở chỗ này”
Chân Diệu còn muốn hỏi nữa thì Thanh Đại phía sau lặng lẽ kéo nàng lại.
“Được rồi. Ngươi không sao là tốt rồi, theo ta về trước”
Điền thị bị Chân Diệu quấy phá chuyện hôn sự đã sớm phất áo ly khai. Lý thị bởi vì hai người Chân Băng kiên trì
muốn đợi Chân Diệu trở lại nên vẫn chưa về.
“Tứ tỷ, tỷ không sao là may rồi, sau này thường xuyên về Bá phủ a” Chân Ngọc lắc lắc ống tay áo Chân Diệu.
Sau khi hai nhà nổi lên ý niệm muốn kết thân, sau này nàng và Chân Băng muốn đi phủ Quốc Công là chuyện không dễ dàng. Nhưng khi thổ lộ tâm sự ngày hôm nay đã khiến quan hệ của ba tỷ muội kéo gần lại. Tự nhiên là muốn thân cận nhau hơn.
“Được, lúc trước ta có hứa với nhóm của Đại ca sẽ cùng nhau ăn lẩu, mấy hôm nay khí trời lạnh hơn, chính là thời điểm tốt, chờ mấy ngày nữa rảnh rỗi ta sẽ trở về”
Lúc này mới thấy chỗ tốt của việc không có bà bà, lão phu nhân cũng dễ nói chuyện, nàng muốn ra cửa chỉ cần thông báo một tiếng là được.
Lý thị ngoài miệng không nói gì, kỳ thực cũng mong muốn mà nghĩ thầm nếu sau này Băng nhi và Ngọc nhi sau khi gả đi có thể thường xuyên trở về như vậy thì thật tốt, nếu các nàng ngày ngày phải hướng tới nhà chồng sinh con dưỡng cái thì thật là phiền lòng.
Đáng tiếc, Vương các lão là quan văn, nặng quy củ, Ngọc nhi chỉ sợ rằng không thể làm vậy. Vừa nghĩ như vậy, ý nghĩ muốn Băng nhi gả vào nhà huân quý lại mạnh mẽ hơn, nhưng lại sợ nhà huân quý kia không dư dả, vậy thì Băng nhi lại phải đi theo chịu khổ.
Lý thị vừa nghĩ tới hôn sự của Chân Băng, lại thấy nhức đầu.
Chân Diệu từ biệt ba người Lý thị, chờ lên xe liền nhìn Thanh Đại.
Thanh Đại giải thích “Đại nãi nãi, Thanh Cáp chỉ sợ là bị ám vệ của An Quận vương tập kích”
Chân Diệu
trong nháy mắt suy nghĩ cẩn thận.
Kẻ hay gây tai họa giống như An Quận vương, không tùy thân mang theo mấy ám vệ thì sợ đã sớm bị người ta đánh cho tàn phế rồi ném xuống khe nước.
Thanh Cáp không có bị tổn thương nào, nàng cũng không muốn gây chuyện, giải quyết được chuyện của Điền thị liền cảm thấy thần thanh khí sảng, chờ về phủ trước thư thả tắm rửa một phen, tẩy đi toàn thân đầy mùi cá rồi đi Di An đường cùng lão phu nhân giải buồn, sau khi trở về mới thêu thùa ở trong sân dưới tán cây kia.
Hà bao của Thế tử đã cũ rồi, vừa lúc đổi một cái mới mẻ hơn.
“Ở đây thêu cái gì vậy?” Một giọng nói vang lên từ đỉnh đầu.
Đang thêu tới mắt của chim bói cá, cũng giống như vẽ rồng điểm mắt, Chân Diệu đầu cũng không ngẩng lên thuận miệng nói “Thêu hà bao”
La Thiên Trình ngồi xuống cạnh nàng, đợi nàng thu hồi châm cuối cùng mới gật đầu nói “Con vịt nước này thêu không tệ”
Tay Chân Diệu run lên, đâm một kim vào ngón tay, nhất thời máu chảy ra.
La Thiên Trình vội nắm lấy tay nàng, đem ngón tay nàng ngậm vào trong miệng, oán giận nói “Trêu chọc nàng một chút thôi, lại còn tưởng là thật”
Chân Diệu cầm hà bao ném tới trên người hắn.
Hai người đánh nhau thành một đoàn, cuối cùng ôm nhau cười.
Chân Diệu nhớ tới chuyện lúc chiều liền nói “Hôm nay đi Đại Phúc tự dâng hương, gặp An Quận vương ——”