“Lão phu nhân, Đại cô nương tới.” Hồng Hỉ đứng ở ngoài mành nói.
“Cho con bé vào.”
Trời rất nóng, trán La Tri Nhã có một tầng mồ hôi mịn, gương mặt đỏ ửng, vừa vào nhà, không khí mát mẻ đập vào mặt.
“Thỉnh an tổ mẫu.”
“Mau tới đây ngồi, trời nóng như vậy sao lại tới.”
La Tri Nhã đứng lên, đi đến bên cạnh lão phu nhân ngồi xuống, bắt đầu cáo trạng: “Tổ mẫu, hôm nay đưa nho rất ngọt. Ngũ lang và Lục lang không đủ ăn kết quả hai tiểu tử kia liền đánh nhau.”
Nghe nói hai tiểu tôn tử có thể ăn, lão phu nhân cao hứng: “Ngũ lang và Lục lang thích ăn, Nguyên Nương, lát nữa con mang mấy giỏ nho về, đây là Đại tẩu con đưa tới.”
La Tri Nhã nghe xong càng tức, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Thì ra là Đại tẩu đưa cho tổ mẫu, vừa nãy tôn nữ ở chỗ Đại tẩu, phát hiện nha hoàn trong sân đều vây một chỗ cùng ăn nho. Tổ mẫu, đám Ngũ lang không đủ nho ăn mà chỗ Đại tẩu ngay cả nha hoàn cũng được ăn nho, bà nói Đại tẩu quản gia như thế nào được?”
Lão phu nhân nghe xong híp mắt: “Nguyên Nương đến chỗ Đại tẩu làm gì?”
“Ách, tôn nữ định đi Thiên Tú các chọn chỉ thêu.”
Lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay trắng nõn của La Tri Nhã “Vậy hãy nhanh đi đi, trời không còn sớm.”
“Tổ mẫu, Đại tẩu…….”
Lão phu nhân mí mắt cũng không nhấc: “Đại tẩu con đã nói với ta, có lẽ đưa sai rồi.”
“Đưa sai?” Giọng La Tri Nhã đột nhiên cao vυ't: “Tổ mẫu, đưa sai mà có thể đưa hai sọt lớn sao?”
Lão phu nhân thu liễm ý cười, nhàn nhạt liếc La Tri Nhã.
Khí thế của La Tri Nhã đột nhiên giảm xuống.
Tổ mẫu ngày thường tuy bình dị gần gũi nhưng khi trầm mặt lại thì ai cũng không dám càn rỡ.
Nàng từng nghe mẫu thân nói năm đó tổ mẫu theo tổ phụ trải qua chiến trường đã từng gϊếŧ người.
“Là đưa sai.” Lão phu nhân thản nhiên nói.
“Tổ mẫu……..” La Tri Nhã không cam lòng.
Tổ mẫu sao vậy, trước kia rõ là không thích Đại tẩu thế nào trong mấy tháng ngắn ngủi đã hướng về phía Đại tẩu rồi?
“Nguyên Nương, mau đi đi. Mua nhiều vải và chỉ thêu vào, luyện nữ hồng cho tốt.” Lão phu nhân kín đáo đưa một túi bạc cho La Tri Nhã, không hề đề cập đến chuyện nho.
La Tri Nhã cầm chặt hà bao, buồn bực thở một hơi cáo từ. Nhưng càng nghĩ càng không cam lòng, đứng ở cửa do dự một chút, chợt nghe loáng thoáng có tiếng rèm thủy tinh va chạm truyền đến.
La Tri Nhã làm bộ chỉnh trang y phục, dừng bước.
“Hạ gia Yến Giang định cho ai đến chúc thọ ta? Lần này người đến là trưởng tôn của đại phòng?
“Đúng vậy thưa lão phu nhân.” Tiếng Dương ma ma vang lên.
Lão phu nhân thở dài: “Ta cứ nghĩ nên tới sớm mấy năm, không tới cũng tốt, ước định năm đó cuối cùng cũng đến hồi kết. Truyền ý ta xuống, chờ người Hạ gia tới, nhất định không thể chậm trễ.”
“Lão phu nhân yên tâm đi, lão nô hiểu được.”
La Tri Nhã nghe như lọt vào sương mù, đi thẳng đến Hinh Viên.
Điền thị đang nằm nghỉ.
Có lẽ là giả bộ bệnh, nằm lâu trên giường sao lại có cảm giác cả người bủn rủn rồi?
Nghe nha hoàn bẩm báo Đại cô nương tới, vội cho nàng vào.
La Tri Nhã kể hết ủy khuất của mình: “Mẹ, mẹ nói tổ mẫu trúng độc của Đại tẩu rồi không?”
“Sao vậy?”
La Tri Nhã kể nguyên do một lần, sau đó oán giận: “Tổ mẫu không chỉ không nói Đại tẩu mà còn trầm mặt với con, mẹ, mẹ nói đi đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Điền thị đột ngột ngồi dậy.
Không được, bà thực sự không thể tiếp tục bệnh nữa.
Chân thị kia hoàn toàn không theo lẽ thường mà ra bài!
Ngũ lang và Lục lang vì nho đánh nhau, Nguyên Nương xuất môn đều là bà không vết tích dẫn đạo. Vì dẫn ra chuyện Thanh Phong đường được đưa nhiều nho.
Nhưng Chân thị vậy mà lại trực tiếp chạy đi nói cho lão phu nhân.
Nàng ta lẽ nào lại không biết cái gì gọi là rụt rè, cái gì gọi là trầm ổn sao?
Thực tức chết bà!
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Điền thị trắng bệch, La Tri Nhã có chút hoảng.
“Mẹ không sao.” Điền thị hít sâu một hơi.
Lúc này, bà thực sự không thể bị bệnh nữa. Không thì Chân thị sẽ càng đắc ý hơn.
“Nguyên Nương, không phải con muốn đi mua chỉ thêu sao, mau đi đi.”
“Đã là lúc này rồi, không đi.” La Tri Nhã cũng hiểu được có chút phiền toái, chần chờ một chút rồi hỏi: “Mẹ, mẹ có biết Hạ gia Yến Giang không?”
“Cái gì? Hạ gia Yến Giang?” Điền thị biến sắc: “Nguyên Nương, con nghe được từ đâu?”
“Dạ, là trong lúc vô tình con nghe tổ mẫu nói, hình như là Hạ gia Yến Giang kia muốn tới chúc thọ tổ mẫu. Mẹ, mẹ cũng biết sao, bọn họ là ai? Yến Giang cách kinh thành rất xa, vạn dặm xa xôi đến chúc thọ khẳng định có quan hệ rất gần với chúng ta?”
Điền thị nhìn nữ nhi như đóa hoa, hạ quyết tâm, ý bảo bọn nha hoàn đi ra.
La Tri Nhã càng thấy kỳ quái.
“Nguyên Nương, con cũng biết vì sao lần tuyển tú này con và Nhị nương không có ở danh sách không?”
La Tri Nhã lắc đầu.
Nàng biết lần này là chọn phi cho tôn thất đệ tử và mấy vị hoàng tử, năm ngoái Lục hoàng tử sau trăm ngày của Mộc Ân hầu đã định việc hôn nhân với Triệu Phi Thúy, nhưng hai hoàng tử bên dưới đều chưa cưới vợ.
Với địa vị của phủ Quốc Công nếu nàng tham tuyển, chỉ cần được chọn nhất định sẽ là chính thê.
Nghĩ đến vị trí vương phi, không khỏi có chút nhiệt tâm, nhưng rụt rè của nữ nhi khiến nàng không có cách nào hỏi vì sao.
La Tri Nhã cũng không ngốc, nghe Điền thị nói như vậy thì đã có cách nghĩ, chẳng lẽ nói nàng không được chọn liên quan đến Hạ gia Yến Giang sao?
Nhưng Nhị muội cũng không tham tuyển, cũng không thể
liên quan đến Hạ gia đi.
Thế gia đại tộc, không có đạo lý nhị nữ cùng hứa một nhà.
“Mẹ, mau nói cho con biết rốt cuộc là có chuyện gì.”
Sắc mặt Điền thị không dễ coi, nhấp một ngụm trà mới nói: “Việc này nói ra rất dài, mẹ nói ngắn gọn nhé. Tổ phụ con và gia chủ Hạ gia Yến Giang có sinh tử chi giao, gia chủ Hạ gia có ân cứu mạng với tổ phụ con, hai người có ước định, muốn thành thân gia. Ai có thể ngờ đến thế hệ phụ thân con hai nhà đều là đàn ông, vì vậy hôn ước liền kéo dài đến thế hệ các con.”
La Tri Nhã đỏ mặt: “Ý mẹ là, là…….”
Điền thị đen mặt: “Nhân tuyển thích hợp là con hoặc Nhị Nương.”
“Sao con và Nhị muội đều được, lẽ nào cô nương phủ Quốc Công chúng ta lại để cho người ta chọn tới chọn lui sao?” La Tri Nhã nghe xong có chút không vui.
Điền thị trách mắng nàng: “Nha đầu này biết cái gì, nếu không có Nhị Nương và con tuổi tương đương hôn ước này liền rơi vào con.”
“Sao vậy, việc hôn nhân này rất tệ sao?” La Tri Nhã chịu đựng xấu hổ hỏi.
“Há chỉ là tệ, Hạ gia Yến Giang tuy là đại tộc canh đọc gia truyền (vừa làm nông vừa đọc sách), nhưng vị đích trưởng tôn muốn thành thân lại là một kẻ mù! Vốn nhà hắn có đưa ra đề nghị từ hôn nhưng tổ phụ con lại không đáp ứng, nếu không phải mẹ không biết xấu hổ sống chết ngăn lại lúc đó đã định hôn sự của con xuống rồi. Không thấy Tam thẩm con thường ngày đối với mẹ đều nhàn nhạt sao. Trong lòng bà ta ghi hận mẹ đó.”
Làm mai trưởng ấu có thứ tự không sai, sắc mặt dần trắng bệch, ngón tay nắm thật chặt ống tay áo Điền thị: “Mẹ, con không muốn gả cho một kẻ mù, tuyệt đối không!”
Điền thị trấn an vỗ vỗ lưng La Tri Nhã: “Nguyên Nương, con không nên hốt hoảng, chẳng phải vị đích tôn Hạ gia muốn tới sao. Hắn chỉ có một, con và Nhị Nương là hai người đó.”
“Mẹ…….” La Tri Nhã mở miệng.
Nghĩ đến việc La Tri Tuệ gả cho kẻ mù kia có chút không đành lòng, nhưng nghĩ lại nếu không phải Nhị muội gả thì chính là nàng gả lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Rời Hinh Viên La Tri Nhã vẫn tâm thần bất an, không tự chủ quanh quẩn gần Thanh Phong đường.
Khi còn nhỏ có gì không vui đều đi tìm Đại ca tâm sự, đại ca tuy chỉ là đường huynh nhưng đối với nàng còn tốt hơn ca ca ruột.
Bắt đầu từ lúc nào ánh mắt Đại ca nhìn mình đã lạnh như băng không chút độ ấm vậy?
Nàng mới không tin chuyện gì mà trưởng thành nam nữ hữu biệt đâu, tình huynh muội sẽ vì trưởng thành mà không còn sao?
Hừ, nhất định là Đại tẩu!
Đại ca từ sau khi rơi xuống nước năm ngoái mới thay đổi.
Mơ hồ có tiếng cười vui vẻ từ Thanh Phong đường truyền đến.
La Tri Nhã đi vòng quanh tường viện đến một nơi nào đó, cách tấm cửa hình thoi khắc hoa văn nhìn vào, chỉ thấy một nhóm người quây quần dưới gốc cây hợp hoan, chẳng biết từ lúc nào đã treo thêm một cái xích đu.
Một nữ tử tinh tế yểu điệu đang đứng trên xích đu. Phía sau hai nha hoàn xinh đẹp mặc đồ hồng dùng sức đẩy.
Nàng kia mỗi lần đều có thể đu đến chỗ cao nhất, váy màu xanh biếc ở giữa không trung trong nháy mắt như một đóa tường vi lục sắc nở rộ, xinh đẹp không gì sánh được.
Hoa hợp hoan màu hồng nhạt rơi lả tả, được gió cuốn lên hòa với tiếng cười vui sướиɠ.
Dời tầm mắt liền thấy một nam tử áo xanh đứng trên bậc thang, lẳng lặng nhìn nữ tử đang đánh đu, khóe môi nhếch lên như cười bất đắc dĩ.
Hình ảnh này đẹp đến chói mắt.
La Tri Nhã bất tri bất giác nắm chặt tay, rồi lại buông ra, lòng bàn tay đã có vết móng tay hình bán nguyệt nho nhỏ.
Có tiếng bước chân truyền đến, La Tri Nhã xoay người vội vã rời đi, váy màu vàng nhạt vẽ lên một đường cong ưu mĩ, trước bức tường sơn xanh lóe lên rồi biến mất.
Chân Diệu trừng mắt nhìn, hô: “Đừng đẩy, để ta xuống.”
Chờ xích đu khẽ đong đưa, trực tiếp nhảy xuống, xách váy chạy đến trước mặt La Thiên Trình.
“Sao không chơi nữa?” Đáy mắt La Thiên Trình có sự cưng chiều chưa phát hiện.
Lúc nói chuyện phiếm khi ăn nho, thuận miệng nhắc đến hồi bé chơi xích đu dưới giàn nho, nàng hăng hái bừng bừng như một đứa trẻ.
Chân Diệu lau mồ hôi, tươi cười xán lạn: “Khi nãy dường như thấy có người từ tường đi ra.”
“Ai?” Đáy mắt La Thiên Trình lóe lên ám sắc, con ngươi sáng ngời chợt lạnh lẽo, như ngâm trong hàn tuyền.
Chân Diệu nghiêng đầu nghĩ một chút: “Hình như là Nguyên Nương, cũng có thể không phải, ta chỉ thấy thoáng qua, không rõ.”
“Sau này Nguyên Nương có đến nàng không cần để ý nhiều.”
“Ừ.” Chân Diệu thành thành thật thật gật đầu đồng ý.
Hôm sau, Điền thị vậy mà lại đến thỉnh an.
Lão phu nhân thấy gương mặt dưới lớp phấn vẫn chưa dễ nhìn, nói: “Điền thị, chờ dưỡng tốt rồi trở lại thỉnh an cũng không muộn.”
“Con dâu đã gần khỏi rồi, bận rộn nhiều năm như vậy bỗng nhiên rảnh rỗi thật có chút không yên lòng.”
Dư quang nơi khóe mắt liếc về phía Chân Diệu, đã thấy nàng ngồi đó híp mắt ăn điểm tâm, một câu cũng không tiếp.
Không khỏi chán nản, thế nào đây, đây là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó sao?
Khóe miệng Chân Diệu cong lên.
Tuy quản gia rất phiền, mệt muốn chết nhưng đây là nhà của phu quân nàng, mới không chủ động giao quyền quản gia ra đâu.
Hiền huệ cung thuận (kính cẩn nghe theo) thì không có cơm ăn, có bản lĩnh thì đến yêu cầu.
Đã yêu cầu thì chứng tỏ bà đã khỏe.
Nhưng tổ mẫu chỉ biết bà yêu cầu.
Chân Diệu cười đến mắt cong cong, lại ăn một miếng điểm tâm lớn.