Trời Sinh Một Đôi

Chương 167: Quả nho

Edit: Trần Phương

Beta: Sakura

Lão phu nhân Trấn Quốc công nghe nói, đồng dạng sửng sốt một lúc lâu mới cười nói: “Vợ Đại lang thật có phúc khí.”

Đến tuổi này của bà, phu quân ngây dại, con trai cả mất sớm, con út mất tích, thăng trầm vinh nhục gì cũng đều trải qua, nhiều đến nỗi thấy rất nhạt.

Người có phúc trạch thâm hậu, so với cái gì cũng tốt hơn.

Lão phu nhân hài lòng với kết quả này, hôm sau thỉnh an, Chân Diệu được thưởng hai kim nguyên bảo.

Lão thái thái này, thật thực dụng.

Chân Diệu vuốt vuốt kim nguyên bảo trong hà bao, cười thật ngọt ngào.

Trong mắt Đại cô nương La Tri Nhã

lóe lên khinh bỉ.

Chờ đến Hinh Viên, kể việc đáng chê cười này cho Điền thị.

Điền thị nghe xong có chút bất an. Lão gia nói đúng, bà không nên nhường lại quyền quản gia.

Nếu Lão phu nhân thật hài lòng với Chân thị, nói không chừng sẽ dạy dỗ nàng ta thật tốt, sau đó thuận lý thành chương cho nàng ta quản gia.

Điền thị càng nghĩ càng ảo não.

Bà thật hồ đồ rồi, thế nào lại cho Chân thị cơ hội đây!

Không được, quyền quản gia bà nhất định phải thu hồi.

Bà quản phủ Quốc Công vài chục năm, trút xuống nhiều tâm huyết như vậy, dựa vào cái gì phải nhường cho người khác!

“Mẹ, mẹ làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Thấy sắc mặt không thích hợp, La Tri Nhã hỏi.

“Không có gì, mẹ nghĩ kỹ rồi.”

Bệnh này chờ qua hai ngày nữa cần tốt lên.

Chân Diệu về Thanh Phong đường, đắc ý bảo Tử Tô thu hai kim nguyên bảo vào.

Không lâu sau có quản sự bà tử vào bẩm báo, nói phía trước có người đưa nho tới.

Trong số hoa quả, Chân Diệu thích nhất là nho, nghe xong liền cho người đưa vào, vừa nhìn, lại có hai sọt lớn.

“Nhiều như vậy, là đưa đến các viện sao?”

“Hồi Đại nãi nãi, các viện đều đã được đưa nho qua, đây là đặc biệt đưa đến Thanh Phong đường.” Quản sự bà tử nói.

Quản sự bà tử này họ Đường, vẫn luôn quản Thanh Phong đường.

Mấy nha hoàn nàng mang tới, Tử Tô, Bạch Thược chiếm vị trí nha hoàn nhất đẳng, Bách Linh và A Loan cũng là nha hoàn ở Thanh Phong đường, vẫn là nhị đẳng.

Thanh Cáp, Tước Nhi, Dạ Oanh và Giáng Châu là tam đẳng.

Tử Tô, Bạch Thược và Đường ma ma trong viện vẫn có mặt mũi trước mặt hạ nhân.

Chân Diệu nghĩ có chỗ nào không đúng.

Hoa quả cần ăn lúc tươi. Phủ Quốc Công tuy phú quý cũng không mua một lần nhiều như vậy, nói không chừng thường ngày hoa quả phân đến Thanh Phong đường cũng là ba, năm mâm.

“A Loan, các ngươi rửa sạch nho, cho vào rổ cho ta.”

Chờ sắp xếp xong, Chân Diệu bảo Thanh Cáp mang theo, đi đến Di An đường.

Lão phu nhân đang cùng mấy đại nha hoàn chơi bài lá, thấy Chân Diệu đến liền buông, hô: “Vợ đại lang, đến xem bài cho bà.”

“Tổ mẫu, đánh bài lá cháu là thất khiếu thông lục khiếu, bà để cháu xem là tìm lộn người rồi.” Chân Diệu cười híp mắt nhận rổ từ tay Thanh Cáp đặt lên bàn.

Nho đen một quả lại một quả chen chúc, sáng bóng, mặt trên như bọt nước, nhìn là khiến người ta muốn ăn.

Lão phu nhân nở nụ cười: “Đứa bé này, nho ở chỗ ta cũng có, thế nào còn cố ý đưa tới.”

Chân Diệu mím môi cười: “Tổ mẫu, đó là hạ nhân mua rồi phân ra, còn đây là cháu dâu hiếu kính nha.”

Lão phu nhân nhìn giỏ đầy nho, sẵng giọng nói: “Vậy cháu đưa nho được phân tới đây thì ăn cái gì?”

“Chỗ cháu dâu có hai sọt.”

“Ách, hai sọt?”

Chân Diệu gật đầu: “Vâng.”

Khi nói với lão phu nhân, bất kể là đưa sai hay không hai sọt nho này đều là của nàng, ngẫm lại liền thấy hài lòng.

“Có lẽ là nhầm rồi.” Nét mặt lão phu nhân bình tĩnh nhưng trong lòng sinh ra vài phần tự đánh giá.

Đổi chủ tử quản gia bọn hạ nhân có tính toán nhỏ nhặt cho mình cũng là bình thường, có thể là khiến hạ nhân nghe theo đó cũng là bản lĩnh quan trọng nhất khi quản gia.

Muốn hãm hại chủ tử, đó là không thể tha.

“Cháu đưa nho về vậy.” Chân Diệu lộ biểu tình thịt đau.

Lão phu nhân bật cười: “Nếu đã đưa qua cháu cứ giữ lại ăn đi.”

“Đa tạ tổ mẫu.” Chân Diệu cười tươi rói.

Hai sọt nho đưa qua đã được đưa ra ngoài ánh sáng, cuối cùng Chân Diệu cũng yên tâm, cáo từ về Thanh Phong đường, gọi đám nha hoàn cùng ăn nho.

Nhìn nho quá nhiều, trời lại nóng không thể giữ lâu, Chân Diệu nghĩ một chút rồi nói: “Tước Nhi, gọi Trầm Ngư, Lạc Nhạn, Tu Hoa tới đây ăn nho.”

Tước Nhi không nguyện ý: “Đại nãi nãi, làm gì phải cho họ ăn chứ.”

Hừ, bọn họ là thông phòng, muốn cướp Thế tử với cô nương.

Phi phi phi, bọn họ là cái gì, làm sao có thể tranh với cô nương!

“Đồ đưa qua không ăn thì lãng phí, mau đi đi.”

Tây Khóa viện này hiện tại quạnh quẽ đến chim sẻ cũng không tới, Tước Nhi đứng trước cửa hô: “Trầm Ngư, Lạc Nhạn, Tu Hoa mau ra đây, Đại nãi nãi gọi các ngươi qua…….”

Khụ, khụ, tựa hồ có chỗ không đúng.

Tước Nhi quỷ dị nghĩ.

Một trận rối loạn, tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc chạy ra, ai ai cũng có chút kích động.

Từ lúc Đại nãi nãi vào cửa, đến thỉnh an cũng miễn, đừng nói Thế tử gia, chính là mặt Đại nãi nãi cũng không thấy.

Khởi Nguyệt vì chuyện heo nướng mà bị đuổi ra ngoài, càng khiến các nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cả ngày làm ổ trong phòng đều sớm mốc meo.

“Tước Nhi cô nương, Đại nãi nãi gọi chúng ta có chuyện gì?” Lạc Nhạn thấp thỏm hỏi.

“Gọi các ngươi đến ăn nho.” Tước Nhi nói xong, quay đầu đi trước.

Vì vậy ba thông phòng càng thấp thỏm.

Chờ vào chính viện, mới phát hiện trên bộ bàn ghế dưới gốc cây, Chân Diệu dẫn một đám nha hoàn, bà tử ngồi ăn nho, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười vui vẻ.

Ba người hai mặt nhìn nhau.

Thì ra là ăn nho, thật sự ăn nho.

“Thỉnh an Đại nãi nãi.” Ba người nhất tề thi lễ.

“Các ngươi tới rồi, cứ ngồi đi, đừng câu nệ.” Chân Diệu cười tùy ý chỉ vào ghế con.

Ba người còn có chút chần chờ.

Chân Diệu mím môi: “Nếu không tự nhiên thì mang về phòng ăn?”

Vừa dứt lời ba thông phòng nhanh chóng ngồi xuống.

Chân Diệu quẫn, lại quẫn, ném một quả nho vào miệng, híp mắt cong cong hình trăng khuyết.

Xem ra nàng đánh giá thấp quyết tâm muốn gặp Thế tử của ba vị này.

Nhưng mà…..

Khụ, cũng không xem đây là lúc nào, Thế tử bây giờ còn đang ở nha môn đây.

Mới không cho các nàng ta gặp!

“Thật náo nhiệt.” Giọng nói đê thuần (trầm thấp thuần hậu) truyền đến.

Khóe miệng Chân Diệu cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn, La Thiên Trình đứng dưới ánh nắng, một thân trực chuyết màu xanh. Khóe miệng mỉm cười nhìn trong viện, dưới ánh mặt trời lại càng có vẻ phong thần tuấn lãng.

Chân Diệu cư nhiên không phải người đầu tiên đáp lời mà là ba thông phòng vô cùng nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau.

Quả nhiên ba thông phòng kích động đến nỗi tay cũng run. Nhanh chóng đứng lên, ẩn tình đưa tình nhìn La Thiên Trình muốn nói lại thôi.

Ba nha hoàn oán trách nhìn Chân Diệu.

Cô nương, ngài thuần túy rước sói vào nhà.

La Thiên Trình đã đi tới.

Khi đến trước mặt, không đợi ba thông phòng hành lễ đã nhíu mi hỏi: “Các ngươi sao lại ở đây?”

Sắc mặt ba thông phòng thay đổi, trong mắt chứa đầy thất vọng.

Trầm Ngư ai oán nói: “Thế tử, là Đại nãi nãi gọi đám nô tỳ đến ăn nho.”

“Ăn xong rồi?”

“Xong, còn chưa, đang ăn.” Lạc Nhạn sáp lại nói, nhu tình như nước nhìn sang.

La Thiên Trình mặt không đổi sắc nói: “Ách, mỗi người một khay, mang về phòng ăn đi.”

Ba người đều sắp khóc đến nơi, mỗi người một khay nho cẩn thận quay về.

La Thiên Trình nhếch miệng, đi tới.

Bọn nha hoàn thấy thế, vội tản ra.

“Thế tử sao lại về giờ này?”

“Hôm nay rãnh rỗi liền về sớm, sao lại có nhiều nho như vậy?”

Chân Diệu cầm một chùm nho đưa cho La Thiên Trình: “Đưa sai, nếm thử đi, rất ngọt.”

Hai người ngồi cùng nhau dưới tán cây, vừa ăn nho vừa tùy ý trò chuyện.

Một giọng nói chần chờ vang lên: “Đại ca, đại tẩu……”

Chân Diệu giương mắt lên nhìn. Thấy La Tri Nhã mặc y phục màu vàng nhạt đứng ở cửa, liền lau tay rồi đứng lên: “Muội muội sao cũng tới.”

La Tri Nhã đi tới hành lễ, ánh mắt đảo qua, sắc mặt liền thay đổi: “Đại tẩu, chỗ tẩu thật nhiều nho nha.”

“Nhiều thế nào?” La Thiên Trình nhíu mi.

Kiếp trước hắn rất thương yêu vị muội muội này nhưng hôm nay nhìn thấu sự vô sỉ của đôi phu thê kia hắn thật không sinh tình thủ túc được.

Vành mắt La Tri Nhã đỏ lên: “Đại ca, muội nghĩ huynh thay đổi rồi, từ sau khi cưới đại tẩu.”

Giọng La Thiên Trình lãnh đạm hơn: “Nguyên Nương. Muội cũng không còn nhỏ nữa, nói như vậy nói ra sẽ khiến người khác chê cười!”

“Đại ca…………….” La Tri Nhã ủy khuất nhìn La Thiên Trình.

Chân Diệu hắng giọng: “Nguyên Nương, ta muốn xen miệng hỏi một chút, muội qua đây là có chuyện gì?”

Không đến nỗi là đến đoạt nam nhân với nàng đi?

La Tri Nhã cố khôi phục trấn định: “Muội vốn muốn nói với Đại tẩu một tiếng, muốn xuất phủ đến Thiên Tú các chọn chỉ thêu. Nhưng hiện tại muội muốn hỏi một chút, chỗ Đại tẩu sao lại có nhiều nho như vậy?”

“Được đưa tới.”

“Ha ha, Đại ca, huynh biết không vừa nãy Ngũ lang và Lục lang còn vì tranh nho mà đánh nhau nhưng chỗ Đại tẩu nho nhiều đến nỗi cho nha hoàn ăn không hết. Chẳng lẽ nói Đại tẩu quản gia, sự phân phối cũng đổi sao? Khi mẹ muội quản gia chưa từng có chuyện nhìn người hạ thái điệp như vậy!”

Chân Diệu gật đầu: “Đại cô nương nói đúng, Nhị thẩm quản gia thực không có chuyện như vậy.”

La Tri Nhã nghe xong liền thấy không đúng, thấy Chân Diệu vẫn là bộ dáng không thèm quan tâm dậm chân một cái, cả giận nói: “Được, nếu Đại ca, Đại tẩu không nói gì, muội liền đi chỗ tổ mẫu hỏi một câu, đây là đạo lý gì.”

La Tri Nhã xoay người đi, Chân Diệu ngồi xuống cầm nho ăn.

La Thiên Trình nhướn mi cười cười: “Chân Tứ, không cần để ý đến những thứ không liên quan.”

Chỉ cần hắn tuyên bố vẫn quan tâm Chân Diệu, hắn không tin tổ mẫu sẽ vì hai sọt nho mà trách Chân Diệu.

“Ta không để ý a, hai sọt nho, có chút nhiều, Đại cô nương muốn đi tố cáo với tổ mẫu rằng ta ăn nhiều nhưng tổ mẫu đã sớm biết rồi.” Chân Diệu thuần thục lột vỏ nho.

Ánh mặt trời xuyên qua tán lá dày đặc chiếu lên mặt nàng khiến khuôn mặt phảng phất như mĩ ngọc trong suốt, môi vì ăn nho mà phá lệ tiên diễm.

La Thiên Trình không nhịn được đưa ngón tay ra lau nước nho trên khóe miệng nàng, lẩm bẩm nói: “Nàng thật có khả năng ăn uống.”

Chân Diệu lườm La Thiên Trình: “Người có thể một lần ăn tám cái bánh bao còn nói ta có khả năng ăn uống? Aizzz nho này ngài còn muốn sao?”

La Thiên Trình nở nụ cười: “Muốn.”