Tình huống hết sức nghìn cân treo sợi tóc, rốt cuộc Trần Vũ Hàng cũng phản ứng lại, ôm Cố Viện trốn đến cái tủ lớn đứng bên cạnh. Cơ hồ là ngay lập tức Bạch Huyên Huyên từ phòng trong đi ra, ngẩng đầu lọt vào trong tầm mắt là bốn người đàn ông chợt xuất hiện, cô ta vô cùng nghi hoặc:
"Sao các anh vào đây hết vậy? Vũ Hàng đâu?"
Tiêu Giai là người có biểu tình ít biến hoá nhất trong bốn người, vẫn mặt lạnh như vậy, nhưng nếu nhìn kỹ, vẻ mặt không chút sứt mẻ kia không xứng với tầng mồ hôi mỏng ở thái dương, vẫn là cảm thấy có chút không ổn.
Lâm Ngạn còn đang hoảng hốt, nghe cô ta hỏi chuyện ngón tay hắn chỉ Thẩm Vạn Cẩm, tinh thần không tập trung trả lời: "Anh ấy kéo em vào."
Nửa vấn để sau cố tình bị bỏ qua, nhưng khoé mắt cậu thanh niên không tự giác nhìn tới trong góc tủ lớn. Nhìn thấy người phụ nữ mặc lễ phục màu vàng bị người đè dưới thân, hai chân dài trắng nõn còn hơi đong đưa, trong mắt càng hiện lên khó chịu.
Thẩm Vạn Cẩm bị điểm danh nhưng thật ra lại hoàn toàn bình tĩnh, hắn cong môi cười như không cười ném cái nồi cho Chu Nguyên Minh: "Tiểu Minh, giải thích giải thích."
Chu Nguyên Minh chưa bao giờ trải qua chuyện quá kinh hoảng như vầy, càng chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm. Giờ phút này sắc mặt hắn đỏ bừng, trước khi trả lời càng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ: "Chúng tôi vào nghỉ ngơi một chút."
"À, vậy Vũ Hàng đâu rồi?"
Lại lần nữa đối mặt với truy vấn, trong đầu Chu Nguyên Minh nhảy ra hàng loạt sách EQ đã từng xem, bao gồm ứng đối với các loại tình huống xấu hổ như thế nào, giải quyết tình huống phát sinh bất ngờ ra sao. Đại não vừa căng, hắn lựa chọn cái cớ đứng đầu bảng, cũng là một trong những cái gấp nhất của nhân sinh: "Cậu ấy đi giải quyết nhu cầu trong wc."
Lời này vừa ra, ngoại trừ Bạch Huyên Huyên không rõ nguyên nhân nên gật đầu, thì sắc mặt những người khác đều vô cùng đặc sắc. Cái gì mà giải quyết nhu cầu trong WC, rõ ràng là giải quyết nhu cầu trong người phụ nữ kia có được không! Hơn nữa còn ở ngay trong phòng này!
Nếu không phải người nói chuyện là một Chu Nguyên Minh luôn nghiêm túc, chỉ sợ đã làm người ta hiểu lầm hắn đang cà khịa ấy chứ. Hiển nhiên, đối với thẳng nam mà nói, khoá học EQ có tác dụng cực kỳ bé nhỏ.
Cố Viện bị đè dưới thân người đàn ông thiếu chút nữa cười ra tiếng, đặc biệt là nhìn mặt Chu Nguyên Minh càng ngày càng đỏ. Người đàn ông này mỗi lần liếc nhìn cô một cái thì sắc mặt càng đỏ thêm vài phần.
Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cũng rất nhiều lần, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp trường hợp như vậy.
Hiện tại, cô và chú rể ở bên cạnh tủ, cách cô dâu không quá năm mét, xem như là một cái góc chết, nhưng chỉ cần cô dâu đi lên phía trước chục bước là có thể nhìn thấy bọn họ. Đến nỗi bốn người bạn chú rể càng gần hơn, Cố Viện vô cùng tin tưởng chỉ cần bọn họ giương mắt là có thể nhìn thấy âʍ ɦộ ngon nước mở lộ ra cùng với gậy thịt đỏ tím đang cắm bên trong.
Đây chính là chắc chắn bị người ta nhìn làʍ ŧìиɦ nha! Còn có thể bị chính thất phát hiện bất cứ lúc nào, huống chi bốn vị vây xem là các loại soái ca nữa.
Trong lòng Cố Viện hết sức hồi hộp, cũng tới thời điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất rồi. Mị thịt trong lỗ nhỏ cảm giác được cảm xúc của chủ nhân dâng cao, đè ép càng thêm lợi hại, chỉ muốn lập tức bị làm, làm trò trước mặt bạn chú rể bị chú rể làm.
Tốt nhất là dụ hoặc bọn họ cùng nhau, từng bước từng bước dùng những cây côn ŧɦịŧ khác nhau thay phiên cắm cô thật tàn nhẫn.
Dưới tình huống đặc thù và nỗi lòng như vậy, cho dù gậy thịt chỉ nhẹ nhàng rung động cũng có thể mang đến kɦoáı ƈảʍ vô cùng lớn. Đường đi càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng ngứa, khi qυყ đầυ bị hút cuốn vào chọc đến một khối thịt mềm nhỏ, dây cung trong đầu Cố Viện bị đứt phựt.
Cố Viện nhịn không được, cô quá muốn thử xem, dưới loại tình huống này, thật sự làm lên sẽ có bao nhiêu sướиɠ.
Phía sau lưng là tủ quần áo lạnh lẽo, phía trước là người đàn ông cả người cơ bắp căng chặt đang nín thở ôm cô, bên cạnh là vị hôn thê của người đàn ông ấy, đối diện là đám bạn của hắn vây xem. Không gian hoạt động gần như bằng không, dưới trường hợp như vậy, cánh mông trắng nõn của cô hơi hơi cong về sau, bắt đầu dâʍ đãиɠ đưa đẩy.
Lỗ nhỏ vừa thoáng động thì ƈôи ŧɦịŧ thô dài cứng rắn lập tức lấy lực đạo mạnh mẽ cọ xát khắp nơi, ấn vào thịt mềm. Công phu chẳng qua mới vài cái, đại não đã hoàn toàn trống rỗng, thân mình Cố Viện run rẩy không ngừng, cảm giác tê dại mãnh liệt đánh úp lại. Càng sướиɠ lại càng dừng không được, tốc độ Cố Viện nhanh hơn, cơ hồ ba giây là một lần đưa đẩy.
Động tác của cô tự nhiên không thể qua mắt được các vị nam sĩ ở đây. Bọn họ đều là người đứng đắn giữ lễ, tuy Thẩm Vạn Cẩm là người người có năng lực thừa nhận mạnh nhất, thì trong mắt hắn giờ đây cũng tràn ngập kinh ngạc.
Ai có thể nghĩ đến, người phụ nữ này sau khi bị bắt gian vậy mà còn dám làm trò trước mặt mọi người ăn ƈôи ŧɦịŧ.
Cố Viện cảm nhận được mấy tầm mắt bắn phá lại đây nên càng thêm kích động.
Xem đi! Đều tới xem đi! Nhìn xem lỗ nhỏ này có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, nhìn xem phù dâu và chú rể yêu đương vụиɠ ŧяộʍ có bao nhiêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Huyệt nhỏ bị nhét đầy càng thêm điên cuồng mấp máy, theo cọ xát từng luồng da^ʍ thuỷ tưới trên gậy thịt của người đàn ông, giống như là máy ép nước, theo cái mông chảy xuống khắp nơi. Trên tủ quần áo phía sau cũng đều dính đầy bọt nước cũng cùng nhau chảy xuống, hình ảnh vô cùng da^ʍ mĩ.
Chỉ là ăn ƈôи ŧɦịŧ, Cố Viện còn cảm thấy không đủ. Cô duỗi tay lên phía trên bộ lễ phục to rộng, trước mặt mọi người, đem hai bầu vυ' bự trắng tinh lôi ra, dùng sức bóp nắn chúng thành đủ hình dạng. Tầm mắt của mấy người đàn ông giống như những xúc tu vô hình, làm cô không khống chế được cảm xúc đang dâng tràn, hoàn toàn phóng xuất ra một mặt phóng đãng nhất kia.
Cần cổ thon dài xinh đẹp của người phụ nữ ngẩng cao, giống một con thiên nga trắng kiêu ngạo. Nhưng toàn bộ cơ thể lộ ra là một màu hồng nhạt, giống như bị du͙ƈ vọиɠ kéo xuống nhân gian. Ngón chân nhỏ đáng yêu tinh xảo cuộn lại, cẳng chân quấn lấy eo người đàn ông. Mật động non mềm khép mở, mỗi một tấc đều là xinh đẹp đến cực hạn.
Trong giằng co, Cố Viện chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ hiện ra trước mặt những người đàn ông. Trong đôi mắt đẹp bởi vì tìиɦ ɖu͙ƈ mà nổi lên hơi nước, cô hơi há miệng, bảo đảm tất cả mọi người có thể nhìn được miệng mình:
"Thật sướиɠ!"