Đại Thúc Chúng Tôi Đói

Chương 1

Đại thúc bọn tôi đói rồi.

Chương 1 :

Ngày đó, nếu không phải cha của Dương Thiên không phát hiện ra cậu cùng Trình Cao - con trai riêng của ông đang cùng quan hệ với nhau trong phòng thì chắc ông đã không phải nhập viện. Cha của Dương Thiên vốn mắc bệnh tim đã vậy còn nhìn thấy cảnh đó khiến ông vô cùng tức giận liền ngã lăn ra rồi ngất đi. May mắn, Trình Cao đưa ông tới bệnh viện kịp thời nên nhất thời chỉ bị hôn mê nhưng lại khó tỉnh lại được. Chuyện này chỉ mới Cha của Dương Thiên nhìn thấy, nếu mẹ của Dương Thiên mà cũng chứng kiến cảnh này thì không biết phải làm sao.

Dương Thiên lúc đó nghĩ rằng mình hối hận cũng đã muộn. Chỉ biết ngồi bên cạnh giường bệnh nắm lấy đôi tay gầy gò của ông chờ ông tỉnh giấc rồi đành xin lỗi . Y thật sự hận bản thân mình

Hốc mắt y ửng đỏ. Người ta nói nam nhi thà đổ máu không đổ lệ, nhưng hiện tại y làm không được ! Dương Thiên bật khóc nắm chặt tay cha mình, mong ông sớm tỉnh lại rồi xin lỗi.

" Dương Thiên.. anh về nghỉ ngơi đi. Để em trông chừng cha giúp anh ""

Trong tâm trí của Dương Thiên bây giờ như muốn sụp đổ hoàn toàn, thì không biết Trình Cao từ đâu xuất hiện đứng bên cạnh cậu. Tay Trình Cao đặt nhẹ lên vai Dương Thiên như truyền cho cậu một cảm giác khiến Dương Thiên yên lòng lạ thường.

" Không cần đâu .. "" - Dương Thiên lắc đầu từ chối. " Cậu mau về đi. Để mình tôi lo được rồi ""

Hàm ý trong câu nói của Dương Thiên là muốn kêu Trình Cao mau về nếu lỡ cha cậu tỉnh lại thấy Trình Cao sẽ lại phát bệnh.

Nhưng hắn vẫn để đôi tay của mình trên vai y. Đồi mắt thể hiện sự lưu luyến như không muốn buông bỏ nhưng hắn vẫn phải hạ tay của mình xuống khỏi đôi vai của y. Hạ tầm mắt nhìn vào đôi tay đang khẽ run của Dương Thiên.

" Trình Cao nói phải đó. Con mau về đi. Để mẹ và Trình Cao lo cho cha. "" - Khi bước vào phòng bệnh, bà đã thấy con trai mình cúi đầu ngồi bên giường bệnh nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của ông nhà. Liền cảm thấy xót xa cho đứa con tội nghiệp

Bà tới gần , vỗ nhẹ vào lưng y, nhẹ nhàng an ủi. Y ngước nhìn mẫu thân của mình, đôi mắt đen láy có chút buồn bã như muốn tuông lệ. Dương Thiên cảm thấy thật có lỗi, liền đứng dậy đưa tâm trạng nặng trĩu của mình rời khỏi đó. Vì biết đâu được nếu còn ở lại có thể sẽ lại gây thêm rắc rối. Đành cất bước chạy đi thật nhanh

Dương Thiên vừa ra khỏi cổng bệnh viện đã dừng chân lại. Hai tay chống xuống đầu gối của mình. Thở loạn nhịp hô hấp trở nên hỗn loạn. Lần này hắn cho rằng chính bản thân đã phạm một tội bất hiếu với cha mình. Đôi mắt của Dương Thiên chất chứa nhiều nỗi buồn đến nỗi làm cho hơi nước tụ lại ở gần khoé mắt như muốn tuông ra. Y vẫn không ngừng tự trách bản thân của mình . Dương Thiên như bất lực, bước từng bước nặng nề đi về ngôi nhà của mình.

Nếu nói về bản thân Dương Thiên thì, y thật ra năm nay đã gần 30. Vẫn chưa có vợ con . Vẫn còn ở nhà ăn bám cha mẹ mình. Y nghĩ mình thậm chí còn thua cả Trình Cao – con riêng của cha. Trình Cao chỉ mới 22 tuổi dù là con riêng nhưng vẫn được mẹ y chấp nhận nuôi dưỡng. Hắn bây giờ lớn, đã có một công việc và chức vụ cao trong công ty còn có thể nuôi sống được cả ba mạng người trong nhà y. Dương Thiên thực sự nghĩ mình thua xa nhưng dù vậy vẫn coi hắn như em trai ruột của mình và vẫn yêu thương hắn. Nhưng đến y cũng không ngờ rằng. Vào cái ngày đó, khi y cùng Trình Cao đi vào phòng của mình để dọn dẹp vài thứ thì hắn bỗng dưng đến gần trước mặt y rồi nói là Trình Cao thích hắn. Dương Thiên ban đầu nghĩ đây chỉ là trò đùa của hắn nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc của Trình Cao. Y mới không khỏi bàng hoàng.

" Trình Cao đừng đùa như vậy "

Dương Thiên lắc nhẹ đầu rồi quay đi. Cho rằng mình đang tưởng tượng.

" không đùa. Đó là sự thật, em đã thích anh từ..."

Dương Thiên như lo sợ điều gì đó lập tức quay sang ngắt lời Trình Cao không để hắn nói hết lời.

" Không nói về nó nữa. Mau dọn dẹp rồi nghỉ ngơi đi."

Dương Thiên cho vẫn cho rằng đây chỉ là Trình Cao nói đùa. Nét mặt Trình Cao bây giờ có chút tức giận, hắn cho rằng Ca Ca nghĩ mình đi làm về uống say quá nên nói bậy. Lập tức tới gần, nắm lấy cổ tay y xiết thật chặt rồi kéo sát lại gần người của hắn.

" Trình... Trình Cao... Đau. Mau buông."

Dương Thiên bất ngờ trước hành động đó, liền nhíu mày, ra lệnh. Y dùng tay không bị khống chế cố đẩy hắn ra nhưng không thể. Dương Thiên có thể gọi là một vị đại thúc nhưng sức lực thì hoàn toàn thua xa Trình Cao. Vả lại, Trình Cao hơn hắn gần nữa cái đầu, thân thể lại cường tráng đương nhiên là không thể thoát.

" Trình Cao!! " – Dương Thiên một lần nữa lặp lại. Lần này y trong lòng cũng có chút bực bội nhưng vẫn ráng nhẫn nhịn xuống

Nhưng hắn cố ý không nghe liền đè y xuống nền đất lạnh rồi giữ chặt lấy hai tay không cho kháng cự lại.

" Để em chứng minh cho anh thấy."

Hắn lần này thực sự nghiêm túc. Đưa đôi mắt hắc khí nhìn y như muốn ăn trọn lấy y. Trình Cao đưa tay sờ xuống điểm nhạy ở phía dưới của Dương Thiên.

Y lúc này bắt đầu hô hấp không đều. Vẫn cố dùng thân phản kháng lại hắn

" Trình Cao!! Không được !! "

Dương Thiên dù có bực bội thế nào thì vẫn là người biết nhẫn nhịn. Nhưng lần này Trình Cao làm y khó mà nhẫn nhịn lại được nữa .

" Trình Cao.. Cậu say à ? Mau buông tôi ra..."

" Không buông !! " - Trình Cao vẫn cố chấp không tha cho y

Cha Dương Thiên nghe thấy tiếng động liền đi lên xem thử có việc gì , vừa đẩy cửa phòng ra thì đã nhìn thấy cảnh này.

Tại sao hai đứa nó ? ... Ông đưa tay lên chỉ về phía Trình Cao và Dương Thiên.

Hai đứa nó đang làm cái quỷ gì thế này !

" Bọn ... Bọn mày... Hỗn Đản !! .. Dám làm như thế ? Bọn mày.. Bọn mày... Không biết xấu hổ ?!!! .. Lũ bệnh hoạn!! "

" Bọn mày...bọn mày...Tao sống thế nào mà sinh ra cái loại như bọn mày ! Làm sao tao còn mặt mũi nói với tổ tông ! Bọn mày...Thật không biết xấu hổ ! Lũ bạch nhãn lang !

Lũ bệnh hoạn ! "

Cha Dương Thiên vừa nói xong. Liền đưa tay lên ôm ngực mình. Xúc động quá mạnh làm cơn đau tim bỗng dưng ập đến. Ông không chịu được.

Bị Bệnh tim đã vậy còn nhìn thấy cảnh đó khiến ông vô cùng tức giận như muốn đột quỵ ngã lăn xuống đất rồi ngất đi

" Cha ! "

Trình Cao , Dương Thiên đồng thanh gọi. Y đẩy Trình Cao ra lập tức chạy tới chỗ cha mình đỡ lấy ông.

" Cha ! " - Dương Thiên cho dù đã gọi bao nhiêu lần ông vẫn không mở mắt ra nhìn y. Phải làm sao ? Y sợ hãi đưa mắt tội nghiệp qua nhìn Trình Cao.

" Mau gọi cấp cứu !! " - Y hối thúc Trình Cao . " Mau lên ! "

[ ... ]

" Ông ấy rất khó để tỉnh lại "

Sau khi xe cứu thương tới nhà y đưa ông đi bệnh viện thì sau gần một giờ đồng hồ. Thì đây là câu trả lời ngắn gọn của Bác sĩ. Mẹ y đứng bên nghe thế thì cảm thấy bản thân như đứng không vững nữa. Trình Cao lúc này ở phía sau nhanh tay đỡ lấy bà .

" Cha con... Cha con.. Tại sao lại như vậy ? " - Bà nức nở cất tiếng hỏi Y

" Con... Con. Không biết " - Dương Thiên đang nói dối. Y biết rõ nguyên nhân nhưng lại không dám nói sự thật. Bởi vì Cha Y mới chứng kiến chuyện này đã như vậy, thì nếu mẹ cậu biết lúc đấy sẽ không biết phải làm thế nào !

Trình Cao ở bên không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Dương Thiên.

Y thực sự hối hận. Không còn mặt mũi nào dám nhìn mặt gia đình mình.

Từ lúc đó tới hôm nay đã gần môt tuần. Nhưng ông vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại

[.....]

Vừa về đến nhà . Y đã lập tức đi vào phòng , quăng chiếc áo khoác qua một bên giường rồi buông thân nằm xuống đó.

Phải làm sao ? Nếu ông tỉnh lại thì y biết phải. Y chỉ sợ ông vừa tình lại mà nhìn thấy y thì sẽ lại phát bệnh .

Lũ bệnh hoạn ! ..

Câu nói này không ngừng vang lên trong đầu y.

Hay là....

Rời khỏi đây ?

Ý nghỉ chợt thoáng qua trong đầu Dương Thiên liền bị y nắm lấy . Tốt hơn phải rời khỏi đây ? Như thế sẽ không khiến cha phải phát bệnh lại ? Và tốt cho Trình Cao ..

Tốt cho Trình Cao ? Bây giờ y còn tâm trí nghĩ tới hắn ? Dương Thiên nhếch môi cười nhạo. Có lẽ y không nên ở gần hắn nữa. Như vậy có thể hắn sẽ nhanh chóng quên đi y và chuyện lúc đó.

Dương Thiên đứng dậy, mở tủ của mình ra lấy tất cả vật dụng cần thiết bỏ nó vào chiếc túi nhỏ và vài bộ quần áo bên trong.

Y sẽ rời khỏi đây. Đi khỏi nơi này, để không ai tìm thấy y. Nếu còn ở lại đây, có ngày mẹ của Dương Thiên cũng bị Trình Cao làm cho tức chết như cha y. Nhưng đến bây giờ y vẫn không ngờ Trình Cao lại nói được lời đó. Thích y ư ? Không có khả năng.

Dương Thiên đi ra tới cửa . Liền quay đầu lại, luyến tiếc nhìn ngôi nhà của mình một lần cuối .

Cha , con xin lỗi. Mẹ , con xin lỗi. Dương Thiên này bất hiếu.

Lúc này trời đã chiều tà, Trình Cao cũng sắp về. Y lập tức nhanh chân bỏ chạy khỏi đó. Bây giờ y biết đi đâu ? Tới đâu ? Ngày mai của Dương Thiên sẽ ra sao ? Hắn không quan tâm. Vẫn bỏ mặt mọi thứ mà chạy đi