"Còn những cái khác đâu?" Lâm Duyệt Vi rất có hứng thú mà nhìn cỏ đuôi chó được kết thành hình con thỏ trong tay, vuốt lên lưng nó, luận nhan sắc nó cũng được xem như cọng cỏ đuôi chó đẹp nhất nàng từng gặp.
"Còn những cái khác?"
"Những lần chị kết không đẹp."
"Ném hết rồi."
Lâm Duyệt Vi lập tức tiếc hận nói: "Giữ lại thì tốt rồi."
Cố Nghiên Thu hiểu lầm nàng, cho rằng nàng cảm thấy một con thỏ quá ít, lập tức nói: "Chỉ cần em nói thích, chị lại kết thêm là được, em muốn bao nhiêu."
"Em không phải có ý này." Lâm Duyệt Vi vui vẻ nói, "Em muốn giữ lại những cái xấu xí để làm tư liệu đen của chị."
Cố Nghiên Thu: "......"
Lâm Duyệt Vi xoay con thỏ trong tay, nói: "Chị giận à?"
Cố Nghiên Thu nói: "Không đến mức đó."
Lâm Duyệt Vi dùng hai ngón tay chạm lên lông mày cô, kéo giãn hai hàng lông mày đang cau lại, nói: "Giận thì cứ nói là giận, em cũng sẽ không tức giận."
Cố Nghiên Thu tâm nói: Em còn nói không tức giận, số lần em giận hằng hà sa số nhiều đến không đếm được, rốt cuộc vì sao em luôn sinh ra ảo giác rằng tính tình của mình tốt chứ?
Cố Nghiên Thu trầm ngâm một lát, nói: "Chị giận rồi."
Cô muốn biết, nếu cô nói như thế, Lâm Duyệt Vi sẽ làm gì?
Lâm Duyệt Vi mỉm cười, nắm một tay của Cố Nghiên Thu, nâng lên trong lòng bàn tay, nghiêm trang mà nói: "Vậy em sẽ dỗ dành chị."
Cố Nghiên Thu nhướng mày, chờ nàng dỗ.
Lâm Duyệt Vi ho nhẹ một tiếng: "Thu Thu à."
Cố Nghiên Thu: "!!!"
Lại tới nữa!
Lâm Duyệt Vi giữ chặt bàn tay muốn rút về vì kinh hách của Cố Nghiên Thu, giọng nói và tình cảm phong phú diễn cảm như ngâm thơ: "Chị đừng giận em mà, chị phải biết rằng, trong lòng em chỉ có mình chị thôi, nếu em lỡ có làm gì sai, chị đánh em mắng em là được rồi, ngàn vạn lần đừng giận em nha."
Cố Nghiên Thu: "......"
Lâm Duyệt Vi nhìn cô, diễn cảm nói: "Phải nhớ uống nhiều nước ấm, đừng vì em tức đến tổn hại thân thể, đây mới là trừng phạt lớn nhất với em."
Cố Nghiên Thu: "......"
Lâm Duyệt Vi thấy cô ngoại trừ kinh hãi ra thì không còn bất kỳ phản ứng nào khác, trong lòng tự nhủ: Vậy mà còn chưa chịu cười, không khỏi cao ngạo quá rồi?
Nàng quyết định dùng sát chiêu, ai bảo nàng là diễn viên chứ.
Lâm Duyệt Vi bắt đầu ấp ủ lệ ý.
Cố Nghiên Thu không thể nhịn được nữa mà nói: "...... Dừng lại!"
Lâm Duyệt Vi kinh hỉ mà chớp mắt nói: "Chị hết giận rồi à?"
Xem ra chiêu này rất hữu dụng nha.
Cố Nghiên Thu xoa xoa cánh tay qua lớp áo ngủ, nói: "Quá phù hoa, chị nổi da gà hết rồi."
Lâm Duyệt Vi cười hì hì.
Mặc kệ có phù hoa hay không, dùng được là được rồi.
Lâm Duyệt Vi hỏi nàng: "Còn giận không?"
Cố Nghiên Thu lắc đầu, nói: "Vốn dĩ chị không có giận, chị chỉ muốn xem em làm sao dỗ chị." Cô cười cười, nói, "Sau này nếu em thật sự dỗ chị như vậy, chị e rằng ngay cả giận cũng không dám."
"Như vậy không phải rất tốt sao?"
Cố Nghiên Thu lại lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Không hề có cơ sở nghiên cứu khoa học chứng minh, giận hờn hay khắc khẩu có lợi cho quan hệ hôn nhân hài hòa, nên khi tức giận vẫn sẽ tức giận, nếu dỗ dành..."
Cô nhìn Lâm Duyệt Vi, mím môi, hơi sợ mà nói: "Thôi bỏ đi, sau này lại nghiên cứu."
Đáy mắt Lâm Duyệt Vi hiện lên một tia ý cười như có như không, hai tay nâng lấy gương mặt của cô, kéo đến thật gần nàng, Cố Nghiên Thu nghi hoặc mà chớp mắt, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đến kinh người, khoảng cách kề cận này càng thấy cô trắng hơn rất nhiều.
Cố Nghiên Thu: "Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Duyệt Vi hôn cô, nói: "Em giận rồi, thì chị cứ dỗ em thế này là được." Nàng dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi Cố Nghiên Thu, môi dán lên môi, hai mắt khép hờ, cảm thụ hô hấp cùng độ ấm của đối phương.
"Ừm." Cố Nghiên Thu vừa hiểu lại vừa không hiểu.
Lâm Duyệt Vi nói thì dễ nghe, nhưng nếu thật đang giận có lẽ nàng sẽ không cho cô lại gần nàng, nói gì cũng phải chiến tranh lạnh một phen, chờ cả hai bình tĩnh lại mới công bằng mà nói chuyện, cái gì "chiến tranh lạnh" hoa hòe loè loẹt các loại lạnh thì không biết, chỉ biết lửa cháy đổ thêm dầu, thì sẽ thật có chuyện.
Lâm Duyệt Vi đặt con thỏ lai con bướm giống con châu chấu của nàng bỏ vào lại trong hộp, đặt hộp lên đầu giường, tiếp tục vội chuyện của nàng. Cố Nghiên Thu ở bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng một cái, còn đại đa số thời gian thì đều cúi đầu ấn di động.
Gần đây tần suất Cố Phi Tuyền tìm cô nói chuyện rõ ràng nhiều hơn, trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ tới "Quấy rầy" cô một chút, có chuyện nói chuyện, không có chuyện thì kiếm chuyện nói.
Hôm nay lại tới nữa.
【 Gia Bối: Đang làm gì đấy? [ bán manh.jpg]】
【 Tây Cố: Cùng lão bà ngủ với nhau】
【 Gia Bối: Đi thăm ban à? [ ăn tay ăn tay.jpg]】 Ngoài đêm đối thoại bị gián đoạn với Cố Nghiên Thu, lâu lắm rồi Cố Phi Tuyền mới nhớ tới sự tồn tại của em dâu.
【 Tây Cố: Ừm 】
【 Gia Bối: Thế thì anh sẽ lùi bước về sau, để thấy em rõ hơn 】
Tiếp theo không còn thấy tăm hơi Cố Phi Tuyền nữa.
Cố Nghiên Thu vui vẻ cười rộ lên.
Lâm Duyệt Vi thấy biểu tình của cô, tò mò hỏi: "Ai vậy? Người nào lại có thể khiến chị cười đến vui vẻ như vậy?"
Cố Nghiên Thu tắt giao diện WeChat, đáp: "Cố Phi Tuyền."
"Từ khi nào mà quan hệ hai người lại tốt như thế?" Lâm Duyệt Vi nhớ rõ trước đó nàng cũng từng hỏi qua vấn đề này, Cố Nghiên Thu báo cáo với nàng tỉ mỉ rõ ràng, nhưng lúc ấy quan hệ gần như là quan hệ hợp tác thôi.
"Mấy ngày nay, anh ấy chủ động tìm chị nói chuyện phiếm, chị cũng không thể không trả lời."
"Đã làm giám định chưa?"
"......"
"Không phải nói phải làm giám định sao?"
Làm giám định chỉ do Cố Nghiên Thu thuận miệng nói qua loa lấy lệ với Lâm Duyệt Vi, bản thân cô chưa từng hoài nghi quan hệ huyết thống với Cố Phi Tuyền, đón lấy ánh mắt Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu đành phải liệt việc này vào chuyên mục chính thức: "Khi nào về sẽ tìm một cơ hội làm giám định, thượng tuần quên mất."
"Ừm." Lâm Duyệt Vi nghe cô hứa hẹn, trong chốc lát lại giấu đầu lòi đuôi mà nói, "Em không phải ghen, em chỉ phân tích dựa trên lý trí, xác thật có khả năng này, vạn nhất hai người thật không có quan hệ huyết thống, vậy thì thật sự có chuyện."
Cố Nghiên Thu nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: "Chị biết rồi."
Hai người đối diện nhau, Lâm Duyệt Vi càng nhìn cô thì bản thân càng chột dạ, vội dời ánh mắt đi: "Em làm việc, chị làm gì thì làm tiếp đi."
Cố Nghiên Thu nhắn tin cho Cố Phi Tuyền: 【 cuối tuần chọn thời gian, chúng ta tới bệnh viện làm xét nghiệm ADN 】
【 Gia Bối:??? 】
【 Tây Cố: Lý do an toàn 】
【 Gia Bối: Được rồi 】
Công ty của Cố Hòa bước vào "Quỹ đạo" như dự kiến, tranh đấu bên trong càng ngày càng lợi hại, sức khỏe của Cố Hòa càng ngày càng kém, đã liên tiếp vắng mặt trong đại hội cổ đông hai lần, Cố Nghiên Thu đứng về phe hai cha con Ngô tổng liên tiếp bàn bạc với mấy công ty chứng khoán, chạm vào là nổ ngay, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Cố Hòa.
Càng đến lúc này thì càng không thể lơi lỏng, ngày mai Cố Nghiên Thu về Yến Ninh, thì một đoạn thời gian dài sau này không thể tới thăm nàng nữa. Lâm Duyệt Vi không biết sau khi nàng ngủ, Cố Nghiên Thu đã thức trọn cả đêm hôm ấy mà ngắm nàng.
Tối chủ nhật Cố Nghiên Thu có một buổi xã giao, buổi sáng phải đi, Lâm Duyệt Vi lại có cảnh quay, nên cả hai cùng dậy thật sớm, sau khi ăn xong bữa sáng thì một người tới sân bay, một người tới phim trường.
Vương Viên Viên dõi theo ánh mắt lưu luyến của hai người tưởng tượng ra ca khúc Mười tám dặm tiễn đưa [1], cuối cùng vỗ vỗ bả vai Lâm Duyệt Vi, thấp giọng nhắc nhở: "Gần giống rồi đó."
[1]Thập bát tương tống * (Mười tám dặm tiễn đưa)|| Yến Tử Đông & Trần Mộng Hi / OST Tân Lương Chúc 2017.
Lúc Lâm Duyệt Vi lên xe bảo mẫu, ngồi tại chỗ buồn bã không lên tiếng, ngày thường nàng sẽ luôn nắm chặt thời gian ôn tập lời kịch, buổi sáng hôm nay thì y như quả cà tím bị phơi sương, héo đầu teo não.
Vương Viên Viên sờ sờ đầu nàng, cũng không biết nói lời an ủi nào, dù sao nàng vẫn là cẩu độc thân mà.
Lâm Duyệt Vi ngưỡng mặt nhìn trần xe một lát, lúc cúi đầu hốc mắt thế mà hơi hồng.
Vương Viên Viên hoảng sợ, vội trấn an nói: "Còn gặp lại mà, lại không phải sinh ly tử biệt, ngoan a~."
Lâm Duyệt Vi ngáp một cái dài thật dài, không thể hiểu được nói: "Tối hôm qua do em ngủ quá muộn, hơi buồn ngủ, chị đang nói gì vậy?"
Vương Viên Viên: "......"
Được rồi, xem như nàng tự nhét cẩu lương vô họng mình đi.
Vương Viên Viên tự mở bình uống nước, Lâm Duyệt Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nặng nề. Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng nhớ Cố Nghiên Thu đến vậy. Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác sốt ruột thổ lộ lúc trước, dư vị càng lâu dài càng gian nan, nàng phải tận dụng mọi thứ cần thiết, dùng bận rộn không ngừng công tác mới có thể tạm thời thoát khỏi...... Tưởng niệm.
Lâm Duyệt Vi vuốt lên vị trí nơi trái tim, chỗ này vẫn đang không ngừng đập mạnh mẽ, ngoại trừ duy trì cơ năng thân thể, còn tồn tại vì một ý nghĩa khác.
Kỳ thật...... Cảm giác cũng không tệ lắm, giống như một con diều vẫn luôn bị thả bay lên trời cao, biết rõ phía dưới sẽ vĩnh viễn có một sợi dây luôn giữ chặt mình, một loại cảm giác an tâm dù khiến người thấy xa lạ. Lâm Duyệt Vi không muốn có cảm giác an toàn dựa vào người khác, nhưng điều này sẽ khiến nàng càng có động lực cất bước đi về phía trước hơn.
Nàng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ lùi nhanh lại phía sau, chậm rãi khẽ cong khóe môi, cúi đầu nhắn tin cho Cố Nghiên Thu: 【 đến sân bay nhắn tin cho em 】
Cố Nghiên Thu hẳn đang trên xe taxi, nên trả lời rất mau.
Lâm Duyệt Vi mở khóa di động nhìn thoáng qua: 【 Chị biết rồi 】
Nàng không trả lời, nhét điện thoại di động vào trong tay Vương Viên Viên, quay về dáng vẻ chấp tay lật xem vài tờ kịch bản, tâm đã hoàn toàn yên tĩnh.
Tới phim trường gặp lại Khuất Tuyết Tùng quen thuộc, nghe Vương Viên Viên nói vào bên tai nàng, nửa đêm hôm qua Khuất Tuyết Tùng mới quay về khách sạn. Vương Viên Viên làm sao mà biết Lâm Duyệt Vi không rõ lắm, dù sao các trợ lý đều thần thông quảng đại, mắt xem lục lộ (sáu đường) tai nghe bát phương (tám hướng).
Lúc Khuất Tuyết Tùng tới mang một cặp kính râm che gần hết khuôn mặt, đầu hơi hơi cuối thấp, một thân hàn khí, ai chào hỏi nàng đều không để ý tới. Bên cạnh có hai nhân viên công tác khe khẽ nói nhỏ: "Ai lại dám chọc Khuất lão sư a."
Chỉ có Lâm Duyệt Vi chửi thầm nói: Khuất Tuyết Tùng tám phần mười là chưa tỉnh ngủ, mới người đầy áp suất thấp như vậy.
Sau khi hoá trang xong, trạng thái đóng phim cho cả buổi sáng của Khuất Tuyết Tùng xem như đã trở lại, cũng không còn tỏa ra áp suất thấp nữa, gặp người ba phần cười, nàng vốn xinh đẹp, ngày thường tính cách cũng không tồi, thường xuyên tự trả tiền mời đoàn phim thêm cơm, hơn nữa nàng còn là đại bài, đại bài một khi có tính tình tốt, trong mắt các nhân viên công tác thì chính là phúc lợi nhân đôi, điều này khiến bầu không khí trong đoàn phim được nàng trở tốt.
Ngay cả đối tượng vẫn luôn suy đoán bị Khuất Tuyết Tùng nhằm vào như Lâm Duyệt Vi, cũng nhìn ra sắc mặt Khuất Tuyết Tùng khá tốt.
Buổi trưa ăn cơm, Khuất Tuyết Tùng mời mọi người thêm sườn nướng trong cơm hộp, các nhân viên công tác vừa ăn cơm vừa thảo luận: "Hôm qua giữa trưa có Lâm lão sư mời trà sữa, hôm nay giữa trưa lại được Khuất lão sư mời thêm cơm, đã lâu rồi chưa từng thấy đoàn quay phim nào được đãi ngộ xa xỉ thế này nha."
Bản thân Khuất lão sư nghe xong, "Hạ mình thân chinh" tự tới tìm Lâm Duyệt Vi, nói: "Hôm qua em mời đoàn phim trà sữa?"
Có lẽ do mấy ngày nay tiếp xúc và được Khuất Tuyết Tùng hư hư thực thực hỗ trợ, ấn tượng trong tiềm thức của Lâm Duyệt Vi đối với Khuất Tuyết Tùng cũng dần thay đổi, nàng không còn phòng bị như xưa, hòa khí mà trả lời: "Đúng vậy."
Khuất Tuyết Tùng cảm giác được biến hóa của nàng, cười cười, ra vẻ vui đùa nói: "Thừa dịp tôi không ở đây mua trà sữa?"
Lâm Duyệt Vi không nhanh không chậm mà giải thích: "Sau đó mới biết ngài xin nghỉ, không có ý đó."
Khuất Tuyết Tùng thấy nàng nói vậy, đột nhiên nói: "Sao hôm nay không tránh tôi?"
Lâm Duyệt Vi lộ ra vài phần xấu hổ, tươi cười nói: "Tôi trốn tránh ngài khi nào chứ."
"Kỹ thuật diễn em như vậy mà muốn giấu diếm tôi sao? Trốn tránh cũng tốt, đỡ chọc phải chuyện." Khuất Tuyết Tùng lưu lại một câu không đầu không đuôi, rồi thong thả ung dung mà rời đi, trên mặt đất lưu lại một con châu chấu được kết bằng cỏ.
Lâm Duyệt Vi sắp có một đống do Cố Nghiên Thu tặng nàng, nên không thèm nhặt.
Nàng không biết sau khi nàng rời đi, một trong những trợ lý của Khuất Tuyết Tùng đã tới tìm một lát trên mặt đất, nhặt con châu chấu ấy về.
Khuất Tuyết Tùng nhìn con châu chấu kết bằng cỏ trên bàn hoá trang, tùy tay ném vào thùng rác, như suy tư điều gì mà hạ mi mắt.
Trong lòng một người nghĩ gì, thì mắt sẽ nhìn thấy đó, từ sau khi ấn tượng của Lâm Duyệt Vi thay đổi, nàng thấy chỗ nào có Khuất Tuyết Tùng đều thuận mắt, ngẫu nhiên tạo áp suất thấp do chưa ngủ đủ cũng không khó ưa, kỹ thuật diễn càng không cần phải nói, Khuất Tuyết Tùng từng nhận hai giải quyền uy nhất quốc nội, có kỹ thuật diễn có lưu lượng, diễn viên kiêm ưu, vào giai đoạn hiện tại, là mục tiêu mà Lâm Duyệt Vi hy vọng có thể đạt được trong mấy năm tới.
Nếu đã đóng ở cùng một phim trường, hai người không thể không giao tiếp, Khuất Tuyết Tùng không chủ động đi tìm Lâm Duyệt Vi, nhưng nếu Lâm Duyệt Vi gặp phải vấn đề gì cũng sẽ chủ động tới hỏi nàng, Vương Viên Viên khuyên can hai lần, Lâm Duyệt Vi trước sau vẫn làm theo ý mình, hơn nữa nàng đúng thật đã học hỏi được rất nhiều từ chỗ Khuất Tuyết Tùng, từng bước từng bước chuyển hóa sự đề phòng thành giai đoạn sắp sửa thần tượng.
Trong đoàn phim có mấy diễn viên biết " Danh tiếng xấu " của Khuất Tuyết Tùng, thấy Lâm Duyệt Vi tới lui gần gũi, lại liên tưởng đến hôm thấy hai người cùng nhau dùng bữa sáng, không khỏi tự não bổ một số chuyện không tốt lắm, ngay cả ánh mắt nhìn Lâm Duyệt Vi cũng khác thường hơn.
Lúc Trần Huyên tới thăm ban, thấy bầu không khí hòa hợp giữa Lâm Duyệt Vi và Khuất Tuyết Tùng, nghiêm túc hỏi Lâm Duyệt Vi vấn đề này, Lâm Duyệt Vi cũng nghiêm túc trả lời: "Em với Khuất Tuyết Tùng không có bất luận quan hệ gì, hơn nữa nàng cũng không phải người thích sưu tập tem, em thấy tin đồn nhảm nhí bên ngoài, đều là bắt gió bắt bóng, Trần tỷ đừng tin tưởng."
Nghệ sĩ có bị đồn đãi vớ vẩn hay không, Trần Huyên đương nhiên lựa chọn tin tưởng người trước, trước sau cô vẫn còn một tia nghi ngờ: "Khuất Tuyết Tùng thật sự không sưu tập tem? Không phải em trúng chiêu lạt mềm buộc chặt của cô ấy đi?"
Lâm Duyệt Vi lắc đầu: "Ngoại trừ lần trước nàng nắm cổ áo em ra, sau đó lúc nào cũng rất đứng đắn, hẳn không phải loại người như vậy." Khuất Tuyết Tùng còn từng cùng Lâm Duyệt Vi nói qua chuyện studio của Đường Tâm Nguyên tung tin vịt bôi nhọ người khác, Lâm Duyệt Vi nghĩ nghĩ, nói lại chuyện này với Trần Huyên, bởi vì từ vị trí của nàng đến Trần Huyên còn thêm vài cấp bậc nữa, rồi mới đến giai cấp của Bạch Hoa, Trần Huyên sẽ không rảnh rỗi đến "nói xấu" bạn tốt của Đại lão bản, huống chi đây cũng không phải là nói xấu, cùng lắm chỉ xem như thuật lại.
"Thật là vậy?" Sau khi Trần Huyên trầm tư, vẫy vẫy tay, nói, "Vậy em tiếp tục qua lại cùng Khuất Tuyết Tùng đi, nhân mạch của cô ấy đối với tương lai phát triển của em cũng rất tốt, ngày thường cẩn thận một chút là được, đừng để bị trúng bẫy."
Lâm Duyệt Vi nghiêm trang gật đầu: "Em biết rồi."
Trần Huyên ôn hòa mà nhìn nàng, công đạo một câu: "Công ty có tài nguyên của công ty, em có nhân mạch của em, chỉ khi nắm trong tay mình, mới chân chính đáng tin."
Lâm Duyệt Vi sửng sốt một chút, nói: "Trần tỷ......"
Trần Huyên kéo tay nàng, vỗ vỗ lên mu bàn tay, lời nói thấm thía: "Chị năm nay đã hơn bốn mươi rồi, làm trong ngành sản xuất này đã hơn hai mươi năm, nghệ sĩ do tay chị dẫn dắt không tới bảy tám chục, cũng hơn bốn mươi năm mươi, bây giờ ngoài em ra, chỉ còn năm nghệ sĩ, em biết vì sao không?"
Lâm Duyệt Vi không nói chuyện.
Trần Huyên câu môi cười, tự hỏi tự đáp: "Đều vì giải ước với công ty, hoặc ra ngoài tự mình độc lập mở phòng làm việc, hoặc tới những công ty khác, hoặc rời khỏi giới giải trí, con đường phía trước của em sẽ không chỉ dừng lại ở đây, chị hy vọng em có thể đi được xa hơn, mãi cho đến vị trí mà chị ngước lên mới có thể nhìn tới được."
Không biết vì sao, thế nhưng giờ phút này Lâm Duyệt Vi rất muốn khóc.
Trần Huyên vội vàng nói: "Đừng khóc a~, với bất kỳ nghệ sĩ nào chị cũng đều nói như thế, cũng nói rất nhiều năm rồi."
Cô dùng một giây phá hư không khí, Lâm Duyệt Vi lập tức bật cười.
Tận cho đến giờ phút này, hai người hợp tác cộng sự mới hoàn toàn thân mật khăng khít. Lâm Duyệt Vi đã biết được từ tư liệu của các diễn viên từng trúng giải, Trần Huyên hoàn toàn không giống những người đại diện khác, không phải vì công thành danh toại của chính mình mà áp bức nghệ sĩ, cũng không lạnh băng băng, mà như một lão sư trưởng bối, ân cần dạy bảo.
Lâm Duyệt Vi không biết có phải kinh nghiệm của mình còn kém hay không, có biết nhìn người hay không, nhưng lại cảm thấy trong giới giải trí, kỳ thật vẫn có rất nhiều ấm áp, tỷ như Trần Huyên hiện tại lúc ôm nàng vào lòng, lại có một loại cảm giác như tình mẹ thương con.
Trần Huyên vỗ lưng của nàng, bất thình lình thở dài, nói: "Tiếu Tiêu muốn giải ước."
Lâm Duyệt Vi lắp bắp kinh hãi.
Tiếu Tiêu chính là nữ ca sĩ trẻ tuổi theo sau lưng Trần Huyên lúc Lâm Duyệt Vi tới công ty, khi đó nàng mới vừa tiếp nhận quảng cáo thứ nhất, Trần Huyên kêu nàng tới ký hợp đồng, để nàng ở bên ngoài văn phòng chờ Trần Huyên tới.
Tiếu Tiêu có kỳ tài ngút trời, ca sĩ toàn năng có dáng có tài, được tuệ nhãn của Trần Huyên phát hiện mời về ký hợp đồng, đưa đến một gameshow vừa chiếu đã nổi, trở thành con hắc mã lớn nhất trong thị trường âm nhạc năm đó. Ngắn ngủn trong vòng ba năm, nổi khắp đại giang nam bắc, phố lớn ngõ nhỏ đều phát khúc ca của cô nàng, hội trường hằng tuần chật ních người, giữa thị trường âm nhạc ngày hôm nay, quả thực là một kỳ tích.
Ca sĩ Tiếu cùng Trần Huyên ký hợp đồng dài chừng mười năm, khấu trừ năm thứ nhất, chỉ mới nổi ba năm, hẳn còn 6 năm thời gian.
Trần Huyên nói: "Nàng muốn giải ước trước thời hạn, nguyện ý vì leo lên vị trí cao hơn mà trả tiền vi phạm hợp đồng."
Lúc ấy hợp đồng đã được ký giấy trắng mực đen trước thời hạn vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường, nhưng bây giờ đối với ca sĩ Tiếu thì con số trăm triệu đã không còn đáng kể, không ai có thể ngăn cản việc nàng muốn thoát ly công ty.
" Thế nhưng ......" Lâm Duyệt Vi còn nhớ rõ hôm ấy ca sĩ Tiếu vẫn luôn thân mật gọi Trần Huyên một tiếng " Dì Huyên Huyên " gọi đến vô cùng thân thiết, còn nói muốn mời Trần Huyên ăn cơm, khi ấy Lâm Duyệt Vi còn hâm mộ mối quan hệ thân mật giữa hai người.
Trần Huyên thở dài, nói: "Chị mệt mỏi, lần nào cũng đều như vậy, mặc kệ người ấy trước đó co quan hệ tốt biết bao với em, khi đề cập đến ích lợi của chính mình, thì đều chỉ có thể vì chính mình mà suy xét. Chị không trách nàng, chỉ rất chán ghét người khiến chị tiêu phí rất nhiều tâm huyết cứ như thế mà không quay đầu rời đi."
Trần Huyên nói: "Chị sẽ không nhận thêm nghệ sĩ mới, sau khi những nghệ sĩ trong tay chị rời đi, chị sẽ từ chức đổi nghề. Kỳ hạn hợp đồng của em tới trễ nhất, hy vọng sau này em sẽ không giải ước trước kỳ hạn là tốt rồi." Cô lại mỉm cười, "Kỳ thật giải ước trước cũng không tồi, chị có thể nhẹ nhàng lui xuống sớm một chút."
"Sẽ không, chị cứ nằm mơ đi." Lâm Duyệt Vi trừng mắt với cô.
"Được rồi được rồi cố lên, em sẽ sớm ngày thăng tiến rất nhanh." Trần Huyên cười, dường như đã xem Lâm Duyệt Vi trở thành đệ tử quan môn, mới có thể nói với nàng nhiều lời tri tâm thế này.
Lâm Duyệt Vi nói: "Cho dù em thăng tiến thật nhanh, chị cũng là người đại diện đầu tiên của em, em sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ chị."
"Nói đến bi tráng như thế làm gì," Trần Huyên liếc mắt nhìn nàng, nói, "Chị ở lại chỗ này một tuần, giám sát xem mọi việc em làm có ổn hay không."
"Tốt." Lâm Duyệt Vi ngoan ngoãn khéo léo.
Trần Huyên xoay chuyển mắt, nói: "Sau này còn vài tài nguyên đã chuẩn bị sẵn cho em, trước mắt phải bảo mật."
Lâm Duyệt Vi quay đầu, nói: "Nói đi mà Trần tỷ tỷ~."
Trần Huyên bất thình lình bị nàng làm nũng khiến cho lông tơ dựng ngược, đường đường là người đại diện thế mà lại nói lắp: "Em, em có phải có độc hay không vậy Lâm Duyệt Vi?"
Lâm Duyệt Vi đùa dai thành công, cười ha ha.
Hai người trò chuyện với nhau tận vui, Trần Huyên vẫn không chịu hé răng về tài nguyên mới, chỉ kêu Lâm Duyệt Vi cố lên, ngày tiếp theo cô thật sự đi theo Lâm Duyệt Vi tới đoàn phim, quan sát nàng ăn, mặc, ở, đi lại, cùng với ngôn hành cử chỉ.
Về cơ bản cũng không có vấn đề gì, ăn cơm cũng rất biết chú ý, cho dù có đói cũng sẽ không ăn ngấu nghiến để bị chụp phải cảnh khó coi. Càng ở lâu với Lâm Duyệt Vi, Trần Huyên càng có thể cảm nhận được cổ khí tức phú quý trong xương cốt tản mát từ người nàng, không giống những cậu ấm cô chiêu lớn lên từ những nhà giàu mới nổi.
"Vi Vi," Trần Huyên cũng bắt đầu gọi nàng giống Vương Viên Viên, "Ba mẹ em làm gì?"
Lâm Duyệt Vi cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Mở một cửa hàng hoa quả buôn bán nhỏ."
Lâm Duyệt Vi đã cùng người nhà đạt thành hiệp nghị, không thể nói về thân thế bối cảnh của mình với bất kỳ ai, nên lúc nào cũng nói với người ngoài nhà chỉ làm buôn bán nhỏ, bối cảnh tư liệu thế nào ba nàng cũng đã giúp nàng chuẩn bị xong, cụ thể có điều tra thế nào thì ông Lâm đều có biện pháp.
Trần Huyên như suy tư điều gì, qua một lát lại hỏi: "Không phải em rất thân với Khuất Tuyết Tùng sao? Sao không thấy em đi tìm nàng?"
"Chị ở đây nên em xấu hổ," Lâm Duyệt Vi thuận miệng mém tí buộc miệng kêu "Mẹ" bị nàng nuốt vào trong, Trần Huyên từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà dò hỏi, bộ dáng thực sự rất giống mẹ nàng, Nhiễm Thanh Thanh.
Từ lúc Lâm Duyệt Vi vào đoàn phim, tính tới nay thì xác thực đã hơn một đoạn thời gian khá dài, tần suất Nhiễm Thanh Thanh liên hệ nàng giảm mạnh, hoàn toàn không như trước kia động một chút là gọi điện thoại tới quấy rầy nàng. Chẳng lẽ do nàng công tác nên thông cảm cho nàng?
Lâm Duyệt Vi cứ cảm thấy là lạ, nhưng nàng bị giam ở đoàn phim, bây giờ lại không có biện pháp quay về nhà nhìn xem.
Lại còn có chuyện kia, đối tượng năm đó của mẹ Cố Nghiên Thu, Thẩm Hoài Du, rốt cuộc có phải mẹ nàng hay không.
Lâm Duyệt Vi rốt cuộc nhịn không được chủ động gọi điện thoại cho mẹ nàng Nhiễm Thanh Thanh.
"Mẹ."
"Con gọi lớn vậy làm gì chứ? Mém tí đánh thức cháu trai của mẹ." Nhiễm Thanh Thanh nói, "Nhỏ giọng thôi con nhỏ này."
"Từ khi nào mà mẹ lại có thêm cháu trai vậy?" Lâm Duyệt Vi nhớ bản thân mình cũng chưa sinh đứa trẻ nào, lấy đâu ra cháu trai?
"Tôi nuôi chó, không được sao?"
"Dạ được." Lâm Duyệt Vi nặng nề nói, "Không phải mẹ chê nuôi thú cưng phiền toái sao? Sao lại đột nhiên nuôi chó?" Nhất định có vấn đề.
"Dù sao cũng do người giúp việc nuôi, mẹ chỉ việc chơi đùa với nó thôi."
"Àh, nói cũng đúng."
Nhiễm Thanh Thanh lời nói xoay chuyển, nói: "Còn không phải bởi vì cô à."
"Sao lại đổ cho con nữa?"
"Nếu không phải cô cứ muốn đi làm diễn viên vớ vẩn gì đó, thì hiện tại cũng không cần mấy tháng mới có thể về nhà một lần? Nuôi cô còn không bằng nuôi con chó."
"......"
Nhiễm Thanh Thanh: "Cố Nghiên Thu còn tốt hơn cô, lúc trước có rảnh còn cố ý tới cùng tôi ăn cơm, bây giờ đặc biệt bận mới không tới."
Lâm Duyệt Vi giật mình nói: "Sao chị ấy không nói với con?"
Nhiễm Thanh Thanh quở trách nàng: "Giề, người ta làm gì cũng phải báo cáo với cô chắc?! Lại không phải yêu đương."
Lâm Duyệt Vi bất đắc dĩ nói: "Con không phải có ý này, con cùng Cố Nghiên Thu đã...... Quên đi." Cùng mẹ nàng nói cũng không rõ, quay đầu lại nói không chừng lại muốn lải nhải một hồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nhiễm Thanh Thanh hận sắt không thành thép mà mắng: "Cô đó, thật là, cũng không biết vì sao tôi lại sinh ra nữ nhi như cô, nhìn xem con gái Cố gia, tốt biết bao, nhan sắc xinh đẹp không nói, lại ôn nhu săn sóc, cô mà không mau xuống tay, lỡ như nàng bỏ chạy cùng người khác."
"Chị ấy chạy không được đâu." Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, nàng cùng Cố Nghiên Thu đã xác định quan hệ luyến ái, lại còn được kết hôn hợp pháp, cho cô bốn cái chân cô cũng không chạy được.
"Sao lại không chạy được, cô không thể lưu tâm một chút được à, đúng là khiến tôi tức chết mà!"
Lâm Duyệt Vi đột nhiên nhẹ nhàng mà xuýt xoa một tiếng, nhớ lại một việc.
Gần đây phát sinh nhiều chuyện, khiến nàng quên mất chuyện này.
Nhiễm Thanh Thanh lại cứ đứng dưới mái hiên nọ đấm ngực dậm chân, Lâm Duyệt Vi phải tận dụng mọi thứ mà tìm cơ hội cắt đứt lời mẹ nàng: "Mẹ, mẹ, mẹ."
Nhiễm Thanh Thanh: "Chuyện giề, đừng cãi, nếu cô không ngoan ngoãn giữ chân con rể của tôi lại, tôi sẽ liên tục gọi điện thoại cho cô than khóc."
"Mẹ cố kiếm chế, con nói với mẹ chuyện này."
"Chuyện gì?" Nhiễm Thanh Thanh rất phù hoa mà "nức nở" hai tiếng, "Nếu không phải cô chịu truy con rể tới tay thì chuyện gì cũng đừng nói."
Trùng hợp, thật đúng là chuyện này nàng đã làm được rồi.
"Con cùng Cố Nghiên Thu đã ở bên nhau, được một hai tháng rồi." Lâm Duyệt Vi khẩn trương mà xoa xoa tay, chậm rãi nói xong, rồi mới giải thích, "Con không phải cố ý không nói với mẹ, chỉ là...... con liên tiếp nhận mấy quảng cáo, sau đó còn tập huấn rồi đóng phim, hơn nữa không gặp Cố Nghiên Thu cùng mẹ, nên con quên mất chuyện này."
Bên kia không còn tiếng động nào.
Lâm Duyệt Vi thử thăm dò kêu: "Mẹ?"
"......"
Ước chừng đợi hơn mười giây sau, Lâm Duyệt Vi hơi nóng nảy: "Mẹ? Mẹ nói gì đi?"
Nhiễm Thanh Thanh khai kim khẩu, hàn khí lạnh buốt từ ống nghe truyền ra, buồn bã nói: "Còn có gì mà nói a~, cô còn xem tôi là mẹ cô sao? Còn đặt người mẹ này trong lòng sao? Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Lâm Duyệt Vi: Mẹ, mẹ nghe con giải thích
Nhiễm Thanh Thanh: Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con :)
Lâm Duyệt Vi: Mẹ ——
Nhiễm Thanh Thanh: Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe, những lời cô nói.
Lâm Duyệt Vi: Vậy mẹ muốn thế nào mới bằng lòng nghe con nói.
Nhiễm Thanh Thanh: Trừ phi cô cùng Cố Nghiên Thu lập tức gạo nấu thành cơm lập tức có cháu trai~
Esley: Dạo này Es hơi bận nên chỉ có thể rảnh lúc nào edit lúc đó, làm mọi người chờ đợi rồi