Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi!

Chương 78

Cuối cùng cũng kết thúc mấy tiếng đi dạo, trên trán Mộ Thần Hi đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng,  hơi hơi thở gấp, nhưng lại không có lấy một câu oán giận.

Lăng Diễm trong lòng thương yêu không dứt, nửa ép nửa dỗ nam nhân mặc vào áo tình nhân với hắn, lúc này mới hài lòng mang theo nụ cười xấu xa đưa y đến phòng ăn đã được Cố Phàm đặt trước.

"Làm gì muộn như vậy, tôi đều đợi gần ba tiếng a. Đại thiếu gia của tôi ơi, cậu có thể bớt trọng sắc khinh bạn như thế được không?"

Vừa thấy hai người đi đến, Cố Phàm liền không nhịn được bực tức, nhưng khi tầm mắt rơi trên y phục bọn họ mặc thì thầm sửng sốt.

Lăng Diễm vuốt vuốt một đầu tóc đỏ, trên người mặc một cái áo thun màu đen ánh xanh hở cổ, thân dưới mặc một cái quần ôm màu đen, khác với mấy bộ trang phục lòe loẹt lúc trước càng phô ra sức sống thanh xuân của hắn, mặt mũi ý cười diễm diễm.

Nhìn sang nam nhân, áo thun màu da cam cùng kiểu với Lang Diễm mặc trên người y, thể hiện ra một loại ý nhị phong tình khác.

Eo thon được vải vóc bao lấy vừa khớp, vóc người đơn bạc nhưng cũng không quá gầy yếu, mông căng vểnh cùng với hai chân thẳng tắp, nhìn như một thiếu niên xinh đẹp, khuôn mặt cười mang theo ngượng ngùng, đôi mắt sáng long lanh, đó là một loại mỹ lệ khó nói thành lời.

Gợi cảm, nhu mị, thuần khiết, sạch sẽ.

"Ngại quá, Phàm chúng tôi tới trễ. Cậu ăn gì chưa?"

Thanh nhu tiếng nói có chút áy náy, nam nhân dựa tại bên người Lăng Diễm, cười đến ôn nhu.

"Không có, chờ một chút thôi mà."

Tuấn tú hình dáng bị ánh sáng từ ngoài cửa sổ bao trùm, hình thành một tầng bóng tối mang ý vị không rõ, xảo diệu che giấu đi vẻ cay đắng cùng ghen tỵ xẹt qua con ngươi u tối.

Nụ cười giả tạo kia, luôn có thể ở trong bóng tối tỏa ra ấm áp ánh sáng, hòa tan tâm hồn dơ bẩn của con người.

Tựa như kẻ xấu làm điều ác mà chột dạ không ngớt, Cố Phàm mất tự nhiên dời mắt, tận lực không để cho mình nóng rực tầm mắt nhìn chằm chằm nam nhân.

Bởi vì người bạn tốt ngồi đối diện hắn, đang dùng đôi mắt sặc mùi giấm nhìn chằm chằm hắn cảnh cáo....

Lúng túng kéo kéo khóe miệng, Cố Phàm giơ tay gọi phục vụ, thúc giục họ mau chóng đem đồ ăn lên, nhằm xua đi mùi thuốc súng quỷ dị trong không khí.

"Hi em muốn ăn cái gì?"

Lăng Diễm cầm menu xem một hồi, nhưng vẫn không biết gọi gì. Chọn thứ đắt tiền nhất, sợ đại thúc ăn không quen, đơn giản chút, lại không biết đại thúc có thích hay không...

Vì vậy lúc này Lăng Diễm xoắn xuýt cực, thầm tự trách vì đến giờ hắn vẫn không biết khẩu vị của y.

Đương lúc thiếu niên tóc đỏ nào đó đang buồn bực, vị bác sĩ đẹp trai kia đã sớm vì nam nhân chọn xong món ăn.

"Cảm ơn Phàm."

Nam nhân hướng về Cố Phàm cảm kích nở nụ cười, đuôi mày thanh tú có chút ngượng ngùng, dáng dấp này quả thực khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn a....

"Khách khí gì chứ, chúng ta là bạn tốt không phải sao?"

Cố Phàm cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc nhìn Lăng Diễm sắc mặt đang đen thùi kia, khóe môi độ cong càng lúc càng sâu.

Nam nhân nghe thấy liền hì hì nở nụ cười, nhợt nhạt lúm đồng tiền hiển hiện ra, mê muội ánh mắt hai người bên cạnh.

"Đại thúc, đi thôi, chúng ta không ăn nữa."

Lăng Diễm đỉnh đầu bốc khói, trong lòng lại lạnh lẽo. Một bên căm hận tại sao mình không am hiểu sở thích của nam nhân để hắn ở trước mặt cái tên Cố Phàm này mất mặt, một bên lại nghĩ sao mình không sớm đem cái tên tình địch  gia hỏa này đánh cho một trận.

"Diễm, anh làm sao a?"

Nhận ra được Lăng Diễm không bình thường, nam nhân căng thẳng nhìn hắn.

"Hắn đây là..."

Một đạo tiếng chuông điện thoại chói tai đánh gãy lời Cố Phàm.

"Đại thúc, tôi đi nghe điện thoại một chút."

Nhìn một chút tên người gọi trên di động, Lăng Diễm hơi hơi ngạc nhiên, lập tức đứng lên cười một cái động viên nam nhân, liền xoay người nhanh chân rời đi.

"Diễm rốt cuộc đang bị gì a? Hành động thật lạ..."

Nam nhân cúi đầu lẩm bẩm một câu, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn bị Cố Phàm tai thính nghe được.

"Đừng để ý tới hắn, có thể là chuyện công việc không muốn quấy nhiễu đến anh, chúng ta uống trước chút nước đi."

Một ly nước chanh đặt vào tay nam nhân, Cố Phàm ánh mắt lóe lên, không để cho nam nhân phát hiện hắn dị thường.

"Ừm, cảm ơn Phàm."

Khách khí hướng về Cố Phàm xán lạn nở nụ cười, nam nhân rất nhanh quên mất buồn phiền lúc nãy, miệng nhỏ nuốt xuống nước bổ sung lượng nước bị mất trong buổi dạo phố lúc nãy.

Món ăn vơi đi rất nhanh, thời gian cứ chậm rãi trôi trong yên tĩnh.

Nam nhân từ từ nghiền ngẫm mỹ thực trong miệng, thời điểm ngừng lại uống nước sẽ cùng Cố Phàm tán gẫu đôi lời, nhẹ nhàng đơn giản đề tài làm cho nam nhân ăn rất vui vẻ, hưởng thụ.

Trong lúc vô tình, bàn đồ ăn trước mặt nam nhân dưới sự chỉ dẫn của Cố Phàm đã chậm rãi tiêu hóa hết trong bụng Mộ Thần Hi.

Mãi đến tận lúc đồ uống trước mặt đã đổi ly thứ ba, nam nhân lúc này mới phát hiện Lăng Diễm vẫn chưa về.

"Phàm, Diễm đi đâu rồi a?"

Nam nhân nhìn xung quanh vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lăng Diễm, không khỏi lo lắng, hai hàng lông mày nhíu chặt đầy bất an.

"Anh đừng vội, tôi gọi điện thoại cho hắn."

Cố Phàm hít sâu một hơi, hắn đứng dậy đến bên người nam nhân ngồi xuống, tại lúc nam nhân đang còn ngờ nghệch, mạnh mẽ đem y ôm vào ngực, nặng nề nói một câu.

"Thần Hi, nếu như sau này tôi không còn ở bên chăm sóc anh, ngươi nhất định phải biết tự chăm sóc mình, sống thật vui vẻ, được không?"

"Phàm, cậu phải đi đâu sao?"

Tuy rằng y có chút ngây ngốc, rất nhiều chuyện cũng không hiểu được, nhưng điều này không có nghĩa y không mẫn cảm a.

Nam nhân tùy ý Cố Phàm ôm mình, ở trong ý thức của y, Cố Phàm không chỉ là bạn tốt của y, còn là người luôn ở bên chăm sóc mình. Hắn tỉ mỉ chu đáo, mỗi ngày đúng hạn vì y kiểm tra thân thể, quan tâm thân thể y có khỏe mạnh hay không.

Mộ Thần Hi biết, bởi vì y có bệnh, Cố Phàm là bác sĩ, vì muốn mỗi ngày trị bệnh cho y mới phải ở cùng một chỗ với y.

Y không ngốc, y biết mình có chỗ thiếu hụt.

Có lúc y lại thầm nghĩ, mình có chỗ nào tốt đẹp khiến Diễm yêu thích như vậy? Mình như vậy, vì sao Phàm lại phải tỉ mỉ chăm sóc đến thế?

Nhưng hiện tại, nghe Cố Phàm nói như vậy, trái tim của y bỗng dưng hồi hộp, tựa như bị thứ gì bóp chặt, khó thở, đau đớn.

Giương mắt, không tiếng động nhìn Cố Phàm tuấn dung, mày kiếm nhíu chặt.

Nam nhân vẻ mặt ngây thơ tựa như một hài tử không rành thế sự, đôi mắt tinh khiết ẩn ẩn lo lắng. Mộ Thần Hi không kiềm được vươn tay, khinh nhu vuốt nếp nhăn nơi đầu mày, muốn vì hắn chia sẻ một chút tâm tình.

Chỉ một động tác đơn giản, lại thấy đôi mắt thiên chân vô tà kia, khiến Cố Phàm toàn thân lập tức cứng ngắc.

"Thần Hi, xin lỗi! Tôi quả thật là một tên khốn vô liêm sỉ! Đi, tôi lập tức mang anh đi, nơi này rất nguy hiểm."

Bỗng nhiên từ trên ghế bật dậy, Cố Phàm cũng không quản nam nhân có phản ứng kịp hay không, nắm lấy tay y liền muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng mà, hết thảy đều muộn....

Nam nhân đột nhiên thấp giọng rên một tiếng, liền không hề báo động trước mềm nhũn ngã vào lòng Cố Phàm, bất tỉnh nhân sự.

"Chết tiệt!"

Cố Phàm xanh mặt, căm hận chửi một câu, liền vội vàng đem nam nhân ôm ngang lên, xoay người rời đi.

"Ớ kìa! Cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?"

Chính vào lúc này, một giọng nói mang theo nồng đậm trào phúng cùng xem thường truyền đến, khiến sắc mặt Cố Phàm trắng bệch, cả người định ở tại chỗ không thể động đậy.

_________

Heo: nay mình đi làm thêm + 1 tuần nữa thi cuối kì nên không có thời gian edit, chương này mình ráng trích thời gian hoàn thành để up cho mọi người xem. Từ đây đến noel chắc mình không thể up chương mới, nhưng mình sẽ cố gắng edit, xong chương nào mình sẽ up còn không tranh thủ được thì mọi người thông cảm qua noel mình làm tiếp nhen :(((( thân ái