Chu Văn Cẩn…… Trác Thiệu Hoa nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy chàng thanh niên thư sinh kia. Lúc đó hắn mới học xong và trở về từ nước ngoài. Lúc đứng trước mặt anh hắn có chút khẩn trương. Anh đã hỏi hắn có quen người nào có tài năng về máy tính như hắn không, lúc đó hắn nói có một đàn em tên là Gia Hàng, là một thiên tài máy tính. Khi đó Gia Hàng vừa mới sinh Phàm Phàm không lâu, Trác Thiệu Hoa nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng thanh niên trước mặt rồi nghĩ mình phải canh chừng cái tên này. Lần thứ hai gặp mặt là ở sân bắn, Gia Hàng bị Thành Vĩ giễu cợt, anh sợ cô nghĩ quẩn nên mang cô đi luyện bắn súng, vừa lúc gặp Chu Văn Cẩn đang huấn luyện ở đó. Anh nhận ra quan hệ của Gia Hàng và hắn không bình thường. Ở ngay trước mặt anh, hắn khoe khoang tình cảm đàn anh và đàn em với Gia Hàng khiến cô bối rối đến không biết làm sao. Ngày hôm sau hắn ta trực tiếp vọt vào phòng anh, chất vấn anh đã làm gì với Gia Hàng…… Không có khói thuốc súng nhưng chiến tranh đã bắt đầu từ đó. Oán hận, xấu hổ, buồn bực và tuyệt vọng được gieo vào đáy lòng, theo năm tháng lớn lên sau đó từng bước rời khỏi quỹ đạo.
5 năm trước hắn như bốc hơi khỏi nhân gian, nhưng anh vẫn cảm thấy hắn còn tồn tại. Thời gian càng lâu thì loại cảm giác này càng mạnh. Anh biết tên kia vẫn để ý tới Gia Hàng, cũng không phải vì yêu mà vì khoảng thời gian ngây ngô trước kia mà hắn không thể quay về. Lúc đó hắn chính là Chu Văn Cẩn, trẻ trung sáng lạn như ánh mặt trời, tràn đầy tự tin, có nhiều kế hoạch cho cuộc đời, về tình yêu và những mong đợi tốt đẹp.
Nếu hắn muốn tìm Gia Hàng thì sẽ dùng cách nào? Trò chơi bắt và cướp người ta chỉ chơi một lần, bởi vì hắn biết đối thủ cũng không yếu. Sự kiện con tin ở đại học Nam Kinh vừa xảy ra, dựa vào kinh nghiệm nhạy bén của một quân nhân anh đã phát hiện ra dị thường vì thế mới điều Loan Tiêu của Dạ Kiếm tới Nam Kinh. Anh thừa nhận mình vì tình riêng, chỉ có Loan Tiêu bảo vệ bên cạnh Gia Hàng thì anh mới có thể tạm yên tâm.
Hành động trong nhiệm vụ “Cơn lốc tháng 2” là do anh bố trí, bắn chết Paul ở sân bay là mệnh lệnh của anh. Trên đời này không có chuyện nào có thể giấu kín kẽ, chỉ cần người ta chịu khó tỉ mỉ quan sát là thấy ngay. Lấy trí thông minh của Gia Hàng hẳn cô sẽ nghĩ ra anh là người đứng sau.
Nhưng có chút việc lý trí có thể thuyết phục bản thân nhưng tình cảm lại không thể vượt qua nổi. Người kia là Chu Văn Cẩn, đó là người đã cho cô đoạn thời gian tươi đẹp như sớm mai, một đoạn ký ức phong hoa tuyết nguyệt, hồn nhiên lãng mạn. Hắn lấy cách thức này rời đi sẽ khiến ký ức lại tô son trong lòng cô, mỗi lần đều nhắc nhở cô về việc hắn đã tới, đã từng tồn tại và cô không thể quên được.
Trời đổ mưa, mưa to tầm tã che khuất vạn vật, tiếng sấm vang trên nóc nhà, dông tố khiến đất bốc lên mùi tanh. Nước mưa sàn sạt rơi trên lá ngô đồng, từ cửa sổ hắt vào nhà khiến cho hô hấp của người ta cũng ẩm ướt theo.
Tần Nhất Minh đẩy cửa tiến vào nói: “Thủ trưởng, đêm nay anh không thể ở lại văn phòng nữa, nên về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Đúng, phải tắm một trận, ăn chút đồ ngon miệng thanh đạm sau đó ngủ một giấc. Nhưng không hiểu sao anh lại nói ra một câu khác: “Không vội, cậu đưa tôi đến một chỗ trước đã.” Đó là nhà ông Án Nam Phi, ở bên cạnh khu nhà của Gia Doanh.
Mưa rào có sấm đi kèm thường tới nhanh đi nhanh. Xe chạy đến nửa đường thì trời tạnh mưa, nhưng gió vẫn còn. Nếu không phải trên mặt đất có giọt nước thì người ta khó mà tin được vừa có một hồi mưa gió điên cuồng.
Lúc ông Án Nam Phi mở cửa thì ngẩn người, theo bản năng ông nhìn nhìn phía sau anh hỏi: “Hàng Hàng còn chưa về ư?”
“Cô ấy còn ở thêm vài ngày nữa.” Trác Thiệu Hoa ngửi được mùi thuốc lá trong nhà, còn có mùi nước hoa hồng mà bà Trác Dương thích dùng. Ánh mắt anh đảo qua bàn trà thì thấy có hai ly cà phê, trong lúc túng quẫn anh quả thực xấu hổ đến không chốn dung thân: “Chú Án……”
Lý Đại Soái cùng ông Trác Minh lui về, hàng ngày ông ta đều vui tươi hớn hở, hôm nay câu cá, ngày mai trồng hoa, ngày kia lại học kinh kịch với người ta, mỗi ngày đều phong phú tao nhã. Nhưng bà Trác Dương lại cực kỳ mất mát, bà không dám nói với ông Trác Minh mà chỉ dám nói với bà Âu Xán. Những lời oán giận đó khiến bà Âu Xán nghe mà như mọc kén trong tai, hận không thể thấy bà Trác Dương là trốn. Không nghĩ tới bà ấy lại tìm đến ông Án Nam Phi. Lúc trước hai người ly hôn bà ấy quyết tuyệt, lạnh nhạt đến thế nào, sau đó lại dày vò thế nào ông Án Nam Phi cũng đều bao dung rộng lượng. Thế nên ngay cả bà Âu Xán đứng về phía bà Trác Dương cũng không thể nói ông Án Nam Phi cái gì. Làm cháu trai của bà Trác Dương, tuy ông Án Nam Phi là bố của Gia Hàng nhưng Trác Thiệu Hoa thật cũng không biết nên nói gì cho phải.
Ông Án Nam Phi ngăn câu xin lỗi vì xấu hổ của anh rồi nói: “Chú và Trác Dương không có quan hệ gì, chú vẫn có thời gian nghe bà ấy nói mấy câu. Nhưng chú đối đã nói với bà ấy là lần sau muốn gặp thì đề nghị gọi điện liên lạc trước, không phải lúc nào chú cũng rảnh, hơn nữa trời đã tối thế này cũng không tiện. Ở tuổi của chúng ta thì cũng chẳng khiến người khác nghĩ nhiều nhưng nếu để người quen nhìn thấy thì quả là khó xử đôi bên.”
Lúc bà Trác Dương đi chắc là ủ rũ lắm. Nhưng bà ta tới đây vốn đã là tự rước lấy nhục. Ngay cả Trác Thiệu Hoa cũng thấy lỗ tai nóng bỏng: “Lần sau nếu cô cháu gọi điện thoại thì chú cứ nói là không rảnh!”
“Chú nghĩ bà ấy sẽ không tới nữa.” Ông Án Nam Phi nói một cách đạm mạc, “Cháu đừng nghĩ nhiều, bà ấy tìm chú không phải để nói mình hối hận muốn hợp lại. Bà ấy kiêu ngạo như thế, việc đó bà ấy không làm được. Chúng ta tốt xấu gì cũng làm vợ chồng nhiều năm, chưa nói đến hiểu bà ấy nhất nhưng chú cũng hiểu bà ấy một hai. Bà ấy chỉ muốn tìm người hiểu mình để nói chuyện.”
Sự tỉnh ngộ này có phải quá muộn rồi không? Nhưng quá khứ quả thực chẳng thể xóa nhòa, chỉ cần đã đi qua thì sẽ để lại dấu vết. Bọn họ như thế mà Gia Hàng và Chu Văn Cẩn cũng thế.
“Những năm ở bên nhau chúng ta cũng từng hạnh phúc. Nhưng bây giờ càng tốt hơn.” Ông Án Nam Phi nở nụ cười hỏi, “Cháu uống trà hay cà phê?”
Trác Thiệu Hoa câu nệ nói: “Nếu có thể, cháu muốn uống chút rượu.”
Ông Án Nam Phi nhướng mày, đánh giá Trác Thiệu Hoa rồi nói: “Được, chú uống với cháu, nhưng đồ nhắm hơi khó coi.”
“Không có gì, cháu cũng không để ý.” Trác Thiệu Hoa cởi một cúc áo trên cùng, đi vào toilet rửa mặt. Lúc anh đi ra thì ông Án Nam Phi đã đem rượu và đồ ăn mang lên. Rượu là ngũ lương 42°, đồ ăn là một đĩa thịt từ bữa trưa và một đĩa đậu tương.
“Đậu tương là Lạc Gia Lương mới mang đến. Tử Nhiên đột nhiên muốn ăn nên ông ấy tìm mấy siêu thị mới mua được.”
Trác Thiệu Hoa cười, cầm lấy bình rượu rót rượu nói: “Đứa nhỏ sắp thi đại học là không thể đắc tội được đâu.”
Trên mặt ông Án Nam Phi hiện lên một tia buồn bã nói: “Lúc Hàng Hàng thi đại học không biết có muốn ăn cái gì không, không biết có mua được không. Lúc ấy vật chất không đầy đủ như bây giờ.”
Trác Thiệu Hoa bưng cái chén lên cụng ly với ông nói: “Không biết nếu lúc Gia Hàng còn nhỏ được ở với chú thì sẽ bị chiều thành cái dạng gì.”
Ông Án Nam Phi cười nói: “Vậy chú nhất định là một người ba không có nguyên tắc, ha ha, nhưng nếu thế thì Hàng Hàng sẽ không có được tiền đồ như bây giờ. Ông bà Gia, Gia Doanh và Lạc Gia Lương dạy con bé thật tốt.” Nói xong lời cuối cùng giọng ông trầm xuống, chuyện cũ quả là không nên nói nhiều.
“Chú Án hiện tại vẫn không có nguyên tắc —— là một người ông ngoại không nguyên tắc.” Trác Thiệu Hoa cố ý kéo dài giọng.
Lời này vừa nói xong thì cả người ông Án Nam Phi đều phấn chấn hẳn lên: “Lần trước Luyến Nhi tới Bắc Kinh chúng ta ở chung tốt biết bao nhiêu. Con bé quả là đáng yêu, giống một cục bột nhỏ. Lúc chúng ta ngồi tàu điện ngầm, chú đã kể cho con bé rất nhiều chuyện xưa. Mỗi khi con bé không hiểu sẽ ngơ ngác nhìn chú, bộ dáng ngây thơ cực kỳ. Nếu gặp được việc mình hiểu thì con bé cực kỳ có chủ kiến. Có một lần con bé đang ngồi trên sô pha chơi ghép hình, chú ở bên cạnh nhìn một lát, đưa ra rất nhiều ý kiến, đáng tiếc đều sai. Con bé không thèm nhìn chú mà toàn tâm toàn ý làm theo ý kiến của mình.”
Trác Thiệu Hoa cẩn thận lắng nghe ông Án Nam Phi nói mỗi một chữ, trong lòng có chút mê muội.
Gia Hàng em biết không, Luyến Nhi đáng yêu như thế là con của chúng ta đó. Vì yêu nhau nên chúng ta mới quyết định có con bé. Có một ngày chúng ta già đi, con bé cũng có con của mình thì chúng ta sẽ trở thành ông bà ngoại không có nguyên tắc như chú Án.
Gia Hàng, em có nguyện ý cùng anh đi tới già không?
Không biết đã uống bao nhiêu chén rượu rồi thì di động của anh vang lên, Trác Thiệu Hoa đứng dậy đi ra ban công nghe điện. Căn phòng vuông vức lúc này đong đưa, bấy giờ anh mới phát hiện mình uống nhiều quá.
Đầu dây bên kia vẫn là Lý Nam, đúng là đồ gian thương chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ! “Thiếu tướng Lý, đề nghị của anh chúng ta có thể thảo luận ngày mai không? Đầu tôi hiện tại hơi choáng váng.” Anh cố gắng túm lấy chút thanh tỉnh cuối cùng mà nói một câu này.
Đầu dây bên kia là tiếng Lý Nam hô to như sấm: “Cậu hôn mê thì chẳng liên quan gì tới tôi cả, tôi nói cho cậu biết vợ cậu điên rồi!”
“Anh mới điên ấy, cả nhà anh mới điên ấy.” Gia Hàng không hề yếu thế, lấy bạo chế bạo.
“Cô không điên thì ban ngày ban mặt chạy tới đây đòi thi thể làm gì?” Lý Nam ghét bỏ mà nhíu đôi mày rậm, trừng mắt nhìn cô. Bất kể là ai gặp phải việc này cũng đều cảm thấy thực quỷ dị.
Gia Hàng bức đến trước mặt anh ta, vóc dáng thì lùn xủn, khí thế lại chẳng thèm thua kém ai. Loan Tiêu đứng ngoài cửa lặng lẽ đóng cửa lại, một khi bên trong khai hỏa mà anh ta còn đứng đây thì thật sự không biết giúp ai.
“Anh đừng có mà lảng tránh vấn đề của tôi. Tôi hỏi lần nữa, Paul đã chết chưa?”
“Đã chết!” Lý Nam cố nén lửa giận trong lòng đáp.
“Anh có xác định không? Anh ta sẽ không biến thành cương thi hoặc sống lại chứ?”
Lý Nam xoa tay, bị lời cô nói cho nổi da gà: “Cô xem lắm phim kinh dị quá rồi đó!”
“Trả lời câu hỏi của tôi.” Gia Hàng trừng mắt gặng hỏi.
Lý Nam nắm chặt nắm tay nói: “Trung tá Gia, tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu bức tôi thì ở trong mắt tôi chẳng còn phân biệt giới tính nữa đâu. Đúng vậy, hắn đã chết ngắc, sợ là đầu thai còn khó ấy.”
“Đã kiểm tra cơ thể chưa, xác định trong đó không có chôn chíp điện tử gì chứ?”
Đến rồi, mang cả đống lý thuyết hão huyền trong phim khoa học viễn tưởng ra mà còn bảo là không điên. Lý Nam tức giận nói: “Hiện tại ngoài cái tên kia thì hắn chẳng khác gì bất kỳ khối thi thể nào lôi từ trong nhà xác ra, cô vừa lòng với câu trả lời này chưa hả trung tá Gia?”
“Nếu như vậy tên sẽ để lại cho các người, muốn viết gì trên báo cáo thì viết, nhưng thi thể thì mau chóng hỏa táng và đưa tro cốt cho tôi.”
Lý Nam nghe hiểu rồi: “Cô muốn nhặt xác cho hắn hả?” Đúng, anh ta đã quên mất chuyện này, hai người bọn họ ở cùng nhau những 8 tháng ở Tromso, lúc trước còn từng học cùng nhau ở Bắc Hàng.
“Ngại quá, thi thể trong tay cảnh sát Hongkong, tôi bất ực.” Anh ta xòe tay, một bộ muốn mà bất lực.
Gia Hàng mím môi, nhìn chằm chằm anh ta khiến lưng Lý Nam như bị kim đâm và tin tưởng rằng nếu anh ta không đồng ý thì cô sẽ hủy căn phòng này, không cô sẽ ăn sống anh ta luôn chứ chẳng chơi. Chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung, đúng là chân lý! Anh ta không tình nguyện mà gọi điện thoại, vừa chửi thầm vừa viết địa chỉ, “Tôi đã nói với bên kia, cô qua sẽ có người đón.”
“Vất vả cho thiếu tướng Lý rồi.” Gia Hàng ném lại câu này sau đó mỉa mai thoáng nhìn anh ta rồi mở cửa đi ra ngoài.
Lý Nam nhếch miệng, lẩm bẩm: “Khó chịu cho ai xem? Cô muốn giả nhân giả nghĩa nhưng tôi không có nghĩa vụ phối hợp với cô. Thật không hiểu Trác Thiệu Hoa mắt mũi làm sao, người phụ nữ này chẳng hề có chút nguyên tắc và kỷ luật nào, địch ta cũng chẳng thèm phân biệt.”
“Cô Gia, để tôi lái xe trở cô qua đó.” Loan Tiêu đuổi theo Gia Hàng, lại chỉ chỉ chiếc xe ô tô bảy chỗ màu đen đậu bên ngoài.
Gia Hàng dừng bước, đạm mạc lắc đầu nói: “Không cần phiền thầy Loan!”
Một câu dư thừa cũng không có, rốt cuộc vẫn xa lạ. Loan Tiêu cười khổ, cô hẳn đang trách anh ta lừa gạt cô, không biết anh ta còn có cơ hội nghe cô nói “Anh có thể yên tâm giao phía sau lưng cho tôi” nữa không?
Gia Hàng không cố tình quay đầu lại nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy cái bóng bị ánh mặt trời kéo dài của Loan Tiêu, nhìn thật cô đơn. Cô rất muốn hỏi một câu, một người như cô có xứng làm cộng sự “Điều tra” của anh ta không? Nhưng cô nhịn xuống, những lời này một khi hỏi ra miệng thì thật sự tổn thương người ta. Loan Tiêu đang chấp hành nhiệm vụ, anh ta có nguyên tắc và kỷ luật của mình. Có thể trước đây hai người hòa thuận hợp tác vì thế cô coi rất nhiều việc là đương nhiên, nhưng cô lại quên mất thân phận thành viên Dạ Kiếm của anh ta.
Liên hệ Loan Tiêu với Cao Lĩnh quả thực chẳng khó, thân thủ anh ta lưu loát, hiểu biết về tay súng bắn tỉa, còn đồng thời tới Nam Kinh với cô. Nhưng điểm mấu chốt nhất chính là thời gian Paul đến sân bay. VJ đặt mua hơn 20 chuyến bay cho Paul, chia ra làm 3 ngày, thời gian đều khác biệt. Paul cũng có thể tùy thời đổi giờ bay. Lúc Paul rời khỏi khách sạn Thuyền Buồm đã di chuyển bằng một chiếc xe tải, người biết chính xác thời gian hắn rời đi chỉ có cô. Hơn nữa mỗi lần cô đi gặp Paul đều không giấu Loan Tiêu, lúc cô nghe hùng biện xong đã nói chuyện với Phàm Phàm và anh ta cũng ở đó.