Lần này Cố Cơ Uyển sợ hãi bởi chính bản thân mình.
Mộ Tu Kiệt đứng ngay trước mặt cô, không ngờ cô lại còn dám nằm xuống giường của anh ta.
Cổ Cơ Uyển vội vàng muốn bò dậy, hai tay cô lại bị anh ta đè chặt xuống.
Mộ Tu Kiệt khom lưng, chống hai tay vào hai bên người cô.
Anh híp mắt lại, nhìn gương mặt hẳn lên vẻ sợ hãi của cô: “Lại cố ý à?
“Anh Mộ, anh là người thông minh, sao có thể không nhìn ra được chứ, bây giờ tôi thật sự rất muốn rời khỏi phòng anh?”
Đã bị dày vò hết hai tiếng đồng hồ, nói là cô cố ý, trừ phi cô không còn cần mạng nữa!
“Tôi nói là cô cố ý nghĩa là cô cố ý đấy!”
Mộ Tu Kiệt tuyên bố một cách mạnh mẽ, anh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt sắc lẻm như chim ưng.
"Nếu như cô đã mời gọi một cách nhiệt tình như thế, tôi không làm cô thỏa mãn thì không được rồi.”
“Tôi không có! Cậu Mộ...Ưm!”
Cơ thể cô bị anh lật lại...
Cố Cơ Uyển ngủ thϊếp đi.
Lần này cho dù cậu Mộ có đá cô xuống giường thì cô cũng chẳng còn sức đâu mà bò dậy, để đi ra khỏi phòng anh ta.
Cho dù thật sự bị đá xuống thì cũng để cô ngủ trước đã rồi tính tiếp.
Mệt quá, mệt đến nỗi giống như cơ thể hoàn toàn không phải của mình vậy.
Mộ Tu Kiệt lại không thấy buồn ngủ một chút nào.
Anh không biết đưa cô ta vê đây, rốt cuộc người bị dày vò là cô ta hay là mình.
Nhưng chỉ hai lần mà thôi, mệt đến vậy hay sao?
Nếu như tiếng hít thở của cô không đều đặn thì anh còn nghĩ rằng mình đã khiến cho cô ấy ngất xỉu rồi.
Nhìn thấy gương mặt ngủ say sưa của cô ấy, Mộ Tu Kiệt cảm thấy hơi phiền muộn.
Muốn dậy hút một điếu, nhưng mà Cố Cơ Uyển lại gối đầu lên tay của anh.
Nếu như anh cử động, có lẽ sẽ đánh thức cô ấy.
Nhưng tại sao anh lại lo lắng mình sẽ đánh thứ cô ta kia chứ?
Chẳng phải kêu cô ta dậy rồi cút về phòng mình mới là đúng đắn à?
Anh ta muốn rút cánh tay, nhưng nào ngờ vừa mới cử động thì Cố Cơ Uyển lại cử động theo.
Mộ Tu Kiệt cảm thấy căng thẳng, bèn ngồi im ngay.
Dường như Cố Cơ Uyển lại tìm thấy tư thế thoải mái, cô dụi người vào lông ngực anh.
Rồi sau đó, cô im như thóc.
Cô thật sự rất mệt, chứ bằng không cũng sẽ không yên tâm nằm trong lòng anh.
Cô sợ anh, rất sợ, ai cũng có thể nhìn ra được điều ấy.
Cơ thể mềm mại ấy dán sát vào trong người anh, cảm giác mềm mại ấy khiến cho hơi thở của anh bắt đầu hỗn loạn.
Kể từ đôi chút hỗn loạn lúc ban đầu, cho đến cuối cùng, đã rối như tơ vò.
Bàn tay anh dừng lại trên bờ vai cô, chỉ mong có thể đẩy cô xuống, tiếp tục làm chuyện mình thích làm.
Nhưng mà cô lại ngủ rất yên ổn...
Mộ Tu Kiệt nghĩ rằng mình đã điên mất rồi, không ngờ lại để để ý đến việc có phải cô ấy mệt mỏi rồi hay không, có thể ngủ ngon hay không.
Có phải anh quên mất ban đầu cô và người đàn ông khác đã hại mình như thế nào hay không?
Nhưng đã mấy lần anh muốn ép mình trở nên nhẫn tâm, ép mình thỏa sức muốn làm gì cô thì làm.
Nhưng đến cuối cùng anh vẫn hơi mềm lòng.
Đại khái là đêm nay, chính bản thân anh cũng đã mệt rồi.
Cậu Mộ tìm cái cớ cho mình rồi mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Cố Cơ Uyển.
Anh kéo mền đắp lên người cô, cho dù không được tính là dịu dàng, nhưng chắc chắn không thô bạo như những gì anh từng thể hiện ra trước đó.
Cánh tay dài của anh vắt ngang eo cô, mặc dù tâm trạng vẫn thất thường nhưng bây giờ anh ráng ép mình nhắm mắt lại.
Anh chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi, chắc chắn không phải vì không nỡ dày vò cô.
Một người phụ nữ phản bội chính mình thì có gì mà không dám?
Không nỡ?
Ha, đúng là chuyện hoang đường.
Không ngờ Cô Cơ Uyển lại qua đêm trong phòng cậu Mộ!
Đêm hôm ấy, Cố Vị Y vốn không thể ngủ yên giấc được.
Suốt cả đêm, cô ta đi ra vô số lần, nhưng lần nào cửa phòng cậu Mộ cũng đóng kín.
Điều khiến cho cô ta khó chấp nhận nhất là đã mấy lần nghe lén ở bên ngoài, chỉ toàn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ vô liêm sỉ của người phụ nữ ấy!
Cô ta không tin, cũng không dám tin.
Cậu Mộ ghét cô ta gần gũi mình, sao có thể muốn con ả đê tiện đó thật kia chứ?
Nhưng mà thực tế đã vả cô ta vài bạt tai!
Mộ Tu Kiệt không những muốn con ả đê tiện ấy, gần như còn muốn cô ta cả đêm!
Cuối cùng, cô ta thật sự không nghe nổi nữa, mới vội vàng bỏ đi từ bên ngoài cửa phòng Mộ Tu Kiệt.
Sau khi nghe ngóng được căn phòng dành cho khách mà Cố Cơ Uyển ở, cô ta đến thẳng đó để chờ đợi Cố Cơ Uyển.
Nhưng không ngờ lần đợi này, lại phải đợi đến tận sáng ngày hôm sau!
Bọn họ thật sự đã ở chung với nhau suốt cả đêm!
Lúc Cô Cơ Uyển tỉnh giấc, căn phòng của cậu Mộ chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên đầu giường còn có đặt một bộ đồ sạch sẽ.
Đương nhiên không phải do cậu Mộ chuẩn bị cho cô, cô chỉ không ngờ rằng mình lại ngủ say như chết.
Người hầu vào đây dọn đẹp vào lúc nào mà cô cũng không biết.
Dù gì cô cũng còn trẻ tuổi, khôi phục cũng nhanh, ngủ một giấc sau thì đã lấy lại được sức.
Cô thay quần áo rồi mới quay trở về phòng mình.
Vừa mới bước qua ngưỡng cửa đã nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ.
Cô ta ngồi trên ghế, đang nhìn mình trân trân với ánh mắt lạnh lùng hằn lên vẻ căm hận.
“Tới phòng tôi làm gì? Muốn xem xem tôi có bị cậu Mộ đuổi đi hay không à?”
Cố Cơ Uyển bật cười mỉa mai, không hê đắc ý, chỉ có vẻ khinh thường mà thôi.
"Ha, xin lỗi, khiến cô phải thất vọng rồi.”
Cô không buôn quan tâm đến Cổ Vị Y đang nhìn mình chăm chăm như hổ đói rình mồi nữa, chỉ quay người đi vào trong phòng tắm để tắm rửa.
“Con đàn bà đê tiện! Cô đúng là đồ vô liêm sỉ! Cô đã đến với người đàn ông khác rồi mà bây giờ lại quay về tìm Tu Kiệt, cô có cần phải vô liêm sỉ như thế hay không?”
Cố Vị Y đứng bên ngoài cửa nhà tắm, nhìn bóng lưng cô trân trân.
Trên cổ và xương quai xanh của con ả chết tiệt ấy đều là dấu vết của anh để lại.
Rõ ràng cho cho dù cô ta muốn giả vờ không nhìn thấy cũng chẳng có ích gì!
“Làm gì? Bây giờ cậu Mộ cân tôi không cần cô, thế nên cô mới tức giận hay sao?”
Cố Cơ Uyển chỉ lo làm chuyện của mình, còn không buồn quay sang nhìn cô ta.
“Cô...” Cố Vị Y siết chặt nắm đấm, suýt nữa đã không nhịn được mà vung tay về phía cô!
"Ai nói cho cô biết là cậu Mộ không cần tôi hả? Anh ấy chỉ đùa giỡn với tôi thôi, không cân cô nói khích tôi đâu!”
"Thế à?” Cố Cơ Uyển sẽ tin sao? Không, một chữ cũng không tin tưởng.
Tạm thời không nói quan hệ giữa Mộ Tu Kiệt và Cố Vị Y là gì, cho dù bọn họ thật sự đến với nhau, cậu Mộ cũng không rảnh đến mức dùng một người phụ nữ đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ một người phụ nữ khác.
Cô vẫn không tỏ thái độ gì cả, chỉ rửa mặt, chải đầu một cách tùy tiện.
Cố Vị Y chỉ mong có thể xé rách gương mặt của cô rai
Cô ta nén ngọn lửa giận trong lòng xuống, đột nhiên nhếch môi lên: “Ha, bây giờ cô và cậu Mộ ân ân ái ái nhưng lại không biết rằng, người bạn Tô Tử Lạp của cô có chết hay chưa?”
Cố Cơ Uyển siết chặt nắm đấm trong vô thức.
Cổ Vị Y cười nhạt, ánh mắt cô ta thoáng có vẻ hung hãn.
Cố Cơ Uyển tức giận là đúng, cô ta không thể khiến cho mình phải nhịn xuống mãi được.
Cố Cơ Uyển dám đến nơi này tìm cậu Mộ thì phải có dũng cảm chịu đựng vết thương.
“Ngã xuống từ nơi cao như thế, ôi chao, chắc chắn đã chết rồi, cho dù không chết thì sau này cũng sẽ trở thành người thực vật.”
"Con ả đê tiện, tôi còn thay bạn của cô cảm thấy không đáng đấy! Cô ta chẳng có thù hằn gì với tôi cả, chúng tôi cũng không muốn hãm hại cô ta”
“Nhưng mà cô ta là bạn của cô! Chì cần là bạn của cô thì tôi đều muốn hại chết cô ta, cô nói xem phải làm sao đây hả?
Cố Vị Y nhìn ánh mắt đỏ gay của cô mà bật cười điên cuồng.
Tốt nhất là Cố Cơ Uyển nổi điên lên, tốt nhất là làm cô ta bị thương!
Lần này chỉ cần cô ta ra tay thì cô sẽ báo cảnh sát ngay.
Cô ta muốn đích thân tố cáo cô ta tội cố ý gϊếŧ người!
Đến lúc đó, cho dù là cậu Mộ cũng không thể bảo vệ nổi cô ta.