Ánh mắt anh tăm tối, rồi lại như mang theo chút tính trẻ con bướng bỉnh cứ thế nhìn cô không hề chớp mắt.
Mạnh Lan Đình đờ người. Nếu trả lời “Đau lòng” hoặc là “Không đau lòng” thì nghe ra đều có cảm giác như cô đang cùng anh tán tỉnh nói chuyện. Vì thế cô dời tầm mắt, xoay người đi đến bên bàn.
“Phùng Khác Chi, khuya khoắt thế này anh đừng nổi điên! Mau đi về đi……”
Phía sau đột nhiên có một bàn tay duỗi lại đây, ôn nhu mà cầm lấy tay cô, ngăn cô bước đi.
“Lan Đình, đừng hung dữ với anh thế……”
Mạnh Lan Đình đang buồn bực giãy giụa, bên tai lại nóng lên, truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng. Cả người cô cứng đờ, cảm thấy lỗ tai và cả cổ bị hơi thở của anh phất qua đều nổi lên một tầng da gà, vì thế cô vội cúi người tránh đi gương mặt anh đang tiến gần đến.
Nhưng tai cô vẫn đỏ lên.
“Phùng Khác Chi!” Cô thấp giọng quát anh, trong giọng nói toát ra vài phần tức giận.
“Lan Đình, anh có lời muốn nói với em, nếu không nói ra thì anh không ngủ được. Hề Tùng Chu nói không sai, anh xác thật là tên hỗn đản, đem đến cho em rất nhiều phiền toái cùng khổ sở, không chỉ lúc chúng ta vừa gặp mà hiện tại cũng thế……”
Anh hơi chần chờ, thật cẩn thận mà nhìn Mạnh Lan Đình một cái rồi nói tiếp, “Nhưng có một số việc cũng không phải giống như em nghĩ…… Thí dụ như việc anh quyên tiền cho Chung tiểu thư, mặc kệ em tin hay không nhưng lúc ấy anh chỉ muốn nhìn phản ứng của em, anh lúc đó muốn nhìn thấy em ghen ghét…… Anh thật sự quá ngu xuẩn.”
Mạnh Lan Đình ngẩn ra.
“Anh không phải đang biện giải cho mình. Những việc anh đã làm trước đây đều là sự thật, anh không có gì để biện bạch hết. Anh xác thật là tên hỗn đản, anh chỉ hy vọng em hiện tại cho anh một cơ hội để sửa chữa.”
Mạnh Lan Đình nhìn anh, thấy anh cúi đầu hai mắt nhìn mình chăm chú.
“Buổi sáng hôm đó anh ở bên ngoài Chu gia chờ em, sau đó em mắng anh, nói không biết anh coi trọng em ở chỗ nào. Nói thật, chính anh cũng không biết, có lẽ ngay từ đầu ngoài bị em hấp dẫn thì anh còn có chút không chịu thua. Hiện tại, anh cũng không biết đây có được coi là yêu không nhưng anh muốn có em, muốn mỗi ngày được nhìn thấy em, cùng em ở bên nhau, càng muốn đối tốt với em cả đời. Anh chưa từng có cảm giác với ai như vậy. Thật đấy, anh không lừa em.”
Anh dừng lại.
Hai người dựa vào thật gần.
Nhiệt độ cơ thể người đàn ông trẻ tuổi nóng đến đáng sợ, giống như cả người anh là một mồi lửa xuyên qua vải mỏng mà âm thầm tiến vào da thịt của cô.
Bên tai im ắng, Mạnh Lan Đình nghe được cả tiếng trái tim đập trong l*иg ngực, không biết của anh hay của mình. Dưới ánh đèn nhu hòa, cô rụt cổ mà đứng, giống như một bông hoa súng lẳng lặng ở đó, áo ngủ vừa rồi vì giãy dụa mà mở ra chút, dưới cổ lộ ra một đoạn xương quai xanh xinh đẹp. Xuống chút nữa là nơi vạt áo che lấp, một mạt như ẩn như hiện.
“Lan Đình……”
Phùng Khác Chi khẩn trương, cầm lòng không được mà giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua ngọn tóc mềm lạnh của cô, đυ.ng phải gò má cô.
“Lan Đình……” Anh lại gọi một lần nữa, ở bên tai cô nỉ non lặp lại, “Tên của em sao dễ nghe như vậy, giống như gọi mãi không chán…… Cầu xin em, cho anh một cơ hội để anh chứng minh cho em xem……”
Gò má cô đỏ ửng, bị đầy ngón tay anh chạm vào giống như chạm phải một bông tuyết từ trên trời rơi nhẹ xuống.
Mạnh Lan Đình khẽ run lông mi, cả người đột nhiên thanh tỉnh lui về phía sau vài bước.
Bả vai Phùng Khác Chi giật giật, tựa hồ muốn đuổi theo.
“Anh đừng tới đây!” Mạnh Lan Đình lập tức nói.
Phùng Khác Chi lập tức ngừng lại.
Anh đang theo đuổi cô nhưng Mạnh Lan Đình không sao tưởng tượng được tình cảnh mình và Phùng Khác Chi ở bên nhau cả đời. Nếu bởi vì nhất thời mềm lòng mà nhận lời anh thì ngày sau chờ đợi cô sẽ là cuộc sống thế nào chứ?
Cô thích các công thức toán học, chúng nó đều có thể suy luận ra, được chứng mình, được nắm giữ. Cô hy vọng tương lai của chính mình cũng là như thế. Em trai đã không còn, cô chỉ có thể tự mình bắt đầu một hành trình mới.
Đi du học nằm trong dự kiến của cô, cũng đủ để cô bắt đầu một con đường mới. Còn sự theo đuổi của người trước mặt này rõ ràng đã vượt xa khả năng lý giải và nắm giữ của cô. Cô không dám, cũng không muốn mạo hiểm đi đánh cuộc tâm tư của một lãng tử.
Cô lấy lại bình tĩnh nói: “Phùng công tử, tôi cảm ơn anh đã thẳng thắn như vậy. Nhưng rất xin lỗi, kể cả anh không làm những thứ đó trong quá khứ thì anh cũng không phải người thích hợp với tôi. Anh không phải đối tượng lý tưởng cùng tôi trải qua quãng đời còn lại.”
Lời cô nói thật nhẹ nhưng từng chữ lại rõ ràng xuyên qua lỗ tai Phùng Khác Chi. Anh không động nhưng ánh mắt lúc trước còn nhu hòa nay dần dần đọng lại.
“Là bởi vì Hề Tùng Chu sao?” Anh dừng một chút, nhìn quanh bốn phía, tầm mắt rơi xuống lọ thủy tinh trên bàn rồi nhìn thoáng qua.
“Anh ta mới là đối tượng lý tưởng trong lòng em sao?” Anh hỏi.
Phùng lão gia đối tốt với chính mình, các chị Phùng gia trong lòng cũng có chờ mong, đủ loại nhân tình giống như hóa thành một cái lưới vô hình chậm rãi thu cô vào, càng ngày càng lún sâu.
Đối với Mạnh Lan Đình mà nói, loại cảm giác này ở tối nay đã đạt đến đỉnh điểm khi mà ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người cô. Nếu không muốn đi tiếp thì không bằng thừa dịp này nói hết với anh, miễn cho tiếp tục kéo dài, với cô và anh và người nhà của anh đều là gánh nặng ràng buộc.
Mạnh Lan Đình chậm rãi ngước mắt nói: “Phùng công tử, có vẻ anh không biết nhưng trước kia lúc tôi biết mình có một vị hôn phu đính ước từ nhỏ thì cũng từng tưởng tượng anh sẽ là người thế nào. Mà sau khi biết anh thì tôi thấy anh khác quá xa so với tưởng tượng của mình. Nói thật, nếu tôi nghĩ đến chuyện tình cảm thì người như Hề tiên sinh quả thật thích hợp với tôi hơn anh nhiều.” Rốt cuộc cô cũng trả lời nghi ngờ của anh, cũng tinh tường cảm giác được cả người Phùng Khác Chi trở nên cứng đờ.
Trong phòng lại rơi vào lặng im. Mạnh Lan Đình đứng đó một lúc lâu rồi đi qua bên cạnh anh, mở cửa nói: “Đã khuya rồi, mời anh đi cho, tôi muốn đi ngủ.”
Phùng Khác Chi chậm rãi xoay người, rốt cuộc cất bước đi ra khỏi phòng. Ở một khắc đi ra khỏi cửa, anh bỗng dừng chân.
Mạnh Lan Đình nhìn bóng dáng anh.
“Mạnh Lan Đình, là anh không đủ thành ý hay không đủ hèn mọn mà em đối xử với anh như vậy?” Anh quay mặt đi, hỏi từng chữ một, giọng nói có chút gian nan.
Mạnh Lan Đình trầm mặc một lát, rồi rũ mắt nhẹ nhàng khép cửa lại. Cô không biết Phùng Khác Chi vẫn đứng ngoài cửa hay đã nhanh chóng rời đi. Bản thân cô thì dựa lưng trên cửa, không nhúc nhích. Nhớ tới ánh mắt anh quay đầu nhìn mình khi ra khỏi cửa, cô cảm giác ngực như muốn nổ tung. Cô nhắm mắt một lát, chờ chua xót trong mắt dần tiêu tán mới đi trở về chiếc giường công chúa xinh đẹp rồi nằm xuống.
Phần còn lại của đêm này trôi qua thật bình lặng.
Buổi sáng hôm sau Mạnh Lan Đình cố ý ở trong phòng cọ xát một hồi lâu. Cô đoán Phùng lão gia và con trai hẳn là đã ăn xong bữa sáng rồi mới đi xuống. Ai ngờ cô lại biết tin hóa ra Phùng Khác Chi sáng sớm cũng đã đi rồi.
“Nói là về Thượng Hải có việc!” Phùng lão gia nói đến việc sáng sớm con trai đã đột ngột rời đi thì trong giọng nói mang theo oán giận cùng thất vọng.
“Có chuyện gì mà gấp như vậy, tối hôm qua còn không nói lời nào sao sáng sớm đã đi rồi! Ta nói đợi cháu xuống lầu nói lời chào rồi hẵng đi mà nó cũng không chịu!”
Mạnh Lan Đình cảm thấy hơi hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cô làm như không có việc gì mà bồi Phùng lão gia một lát sau đó nói lời cáo từ báo với ông cô muốn về quê một chuyến.
“Cảm ơn bá phụ lúc trước đã nghe ngóng tin của em trai cháu …” Nhắc tới em trai trong lòng cô lại khổ sở nên cô ngừng lại một chút.
“Năm trước khi cháu tới có chút vội vàng, trong nhà còn có chút việc chưa làm xong. Hiện tại cháu cũng nên đi về.”
Lần này Mạnh Lan Đình tới, Phùng lão gia vốn muốn giữ cô ở lại lâu dài nên tự nhiên cố gắng thuyết phục cô.
Mạnh Lan Đình uyển chuyển cự tuyệt với thái độ kiên quyết. Phùng lão gia cũng thông cảm cho tâm tình của cô, tuy luyến tiếc nhưng cũng không mạnh mẽ giữ người nữa. Ông còn nói sẽ cho người tiễn cô một đoạn.
Phùng Lệnh Mỹ cùng mấy cô chị hôm qua ngủ lại lúc này mới lục tục rời khỏi giường.
Thái độ của em trai đối với Mạnh Lan Đình có sự thay đổi to lớn, phàm là người có mắt đều có thể nhìn ra. Tối qua nhìn em trai cùng Mạnh Lan Đình ra vào có đôi, tựa như một đôi bích nhân thì tất cả mọi người còn vui mừng, sau lưng đều bắt đầu dựng lỗ tai mà chờ mong.
Không nghĩ tới mới qua một đêm mà em trai thì sớm tinh mơ đã bỏ đi, còn Mạnh Lan Đình cũng nói phải về quê quán. Mấy người không hiểu ra sao, càng thêm thất vọng. Nhưng trước mặt Mạnh Lan Đình họ cũng không dám lộ ra.
Dưới sự lưu luyến của Phùng lão gia, Mạnh Lan Đình ở Nam Kinh thêm một đêm, ngày hôm sau cô bước lên xe lửa về quê. Trằn trọc mấy ngày rồi cũng thuận lợi đến Huyện Thành quê nhà.
So với lúc cô rời đi thì mới có nửa năm, nhưng một chuyến này về đập vào mắt đều là cảnh còn người mất. Trước khi đi Nam Kinh cô cũng đã nói với vợ chồng giáo sư Chu là cô muốn về quê nhà ôn tập, chờ tới tháng sau sẽ tham gia khảo thí.
Mạnh Lan Đình tự đánh lên tinh thần, gặp mặt họ hàng rồi lại thay em trai lập một tấm bia cạnh mộ cha mẹ, xử lý ruộng đất và nhà ở.
Thời gian ở nơi này bình lặng như nước sâu, Mạnh Lan Đình mỗi ngày vùi đầu ôn tập, lại không nghĩ nhiều, chỉ chờ đến ngày là đi thi.
Một tháng sau, vào sau buổi trưa một ngày mùa hè bình thường, trong viện là ve kêu từng hồi. Mạnh Lan Đình mặc một chiếc áo màu thiên thanh cũ, ngồi ở phía nam thư phòng ngày trước của cha vùi đầu vào bản nháp trên giấy tính toán một câu hỏi cô đã suy nghĩ hai ngày nay. Đột nhiên lúc này linh quang vừa hiện thì có tiếng truyền đến.
“Mạnh tiểu thư, có điện báo! Là Thượng Hải gửi tới!” Bưu cục của Huyện Thành rất kính trọng Mạnh gia, vừa thu được điện báo đã không quản trời nắng to mà lập tức đưa đến cho cô.
Phong điện báo đột nhiên đến từ Thượng Hải này giống như một khối đá lớn hoàn toàn đánh vỡ tâm tình vốn đã bình phục của Mạnh Lan Đình. Đó là một tin tức tốt đến mức cô thấy như đang nằm mơ, đồng thời kèm theo đó là một cái tin tức xấu cô cũng không thể tưởng được.
Em trai Mạnh Nhược Du mà cô cho rằng đã chết nay lại có tin tức!