Đêm nay có một cô hầu gái tên A Hồng cũng đi theo xe đón Mạnh Lan Đình. Cô ấy nhanh chóng tranh mang túi hành lý đơn giản của Mạnh Lan Đình sau đó nhanh nhẹn thu xếp.
Căn phòng cô đang ở hướng Nam, diện tích rất lớn, có một phòng rửa mặt độc lập. Vốn căn nhà được trang hoàng theo kiểu Trung Quốc, màu sắc thiên về ám trầm cổ xưa nhưng bên trong phòng này lại bài trí bộ dạng trắng thuần như của nước Pháp. Mọi thứ từ gia cụ, bình hoa tươi cổ thiên nga trên bàn trang điểm, giường và bức màn đều có đường viền hoa tinh xảo đẹp đẽ. Chúng tràn ngập phong cách của công chúa phương Tây, thực sự rất đột ngột.
“Hôm nay lão gia cho người mang từ dưới núi lên, bận rộn nửa ngày mới xong. Bọn họ nói các tiểu thư trẻ tuổi đều thích kiểu trang hoàng này.”
Thấy ánh mắt Mạnh Lan Đình nhìn chiếc bàn trang điểm và cái giường nên A Hồng nói thêm một câu này, “Em tới đây làm việc hơn hai năm rồi nhưng lần đầu tiên thấy lão gia vui vẻ như hôm nay. Mạnh tiểu thư, cô tới nơi này thật tốt. Cô ngồi tàu cả ngày chắc cũng mệt mỏi rồi, em sẽ hầu hạ cô đi tắm rửa ngay đây.”
Mạnh Lan Đình thu lại tầm mắt nói cảm ơn A Hồng rồi bảo cô ấy là mình tự làm được cô ấy có thể nghỉ ngơi.
Sau khi tiễn A Hồng đi, Mạnh Lan Đình tắm rửa xong thì trời cũng đã khuya. Nơi này thanh tĩnh vô cùng, lúc này mọi âm thanh đều lắng xuống. Trong bóng đêm, cô nằm trong ổ chăn mềm xốp, cả người thoải mái. Tuy cô mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn. Cô nhắm mắt lại nhưng thật lâu cũng không ngủ được.
Mình cứ thế xuất hiện nhung phản ứng của người Phùng gia khiến Mạnh Lan Đình có chút không tưởng tượng ra được.
Đặc biệt là Phùng lão gia.
Từ lúc bị mang tới đây, từ ánh mắt đầu tiên ông ấy đã toát ra vẻ mặt thật lòng yêu thích và áy náy tràn ngập khiến lòng Mạnh Lan Đình cũng sinh ra chút ấm áp cùng cảm động.
Cô đã nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh của buổi gặp mặt đêm nay. Lúc còn ở trên xe lửa, cô vốn nghĩ khả năng lớn nhất là Phùng gia đồng ý hỗ trợ, nhưng đồng thời cũng uyển chuyển đưa ra hy vọng có thể giải trừ hôn ước.
Nếu thế tự nhiên cô cũng sẽ đồng ý luôn, đồng thời giải thích với bọn họ việc không thể trả lại thϊếp canh và tín vật. Như thế mọi việc có thể kết thúc thuận lợi.
Không nghĩ tới tình cảnh lại thế này, cô thật sự bất ngờ.
Sau khi kết thúc buổi nói chuyện, Phùng lão gia và chị cả Phùng gia cũng không nói đến nửa câu về hôn sự, giống như nó không hề tồn tại. Mạnh Lan Đình không tin sau khi mình xuất hiện, mà người nhà họ Phùng lại có thể quên chuyện kia được.
Rõ ràng bọn họ nhớ, chỉ là không đề cập tới mà thôi. Khả năng lớn nhất là họ còn chưa biết mở miệng thế nào hoặc hy vọng mình có thể coi như không có chuyện này, cứ thế bỏ qua nó như một chuyện xưa cũ.
Cô không thể tự mình chủ động đưa ra lời giải trừ hôn ước. Nếu cô chủ động tỏ thái độ trước và muốn hủy bỏ hôn ước năm xưa thì dù việc đó có nằm trong tính toán của Phùng gia bọn họ cũng cảm thấy hành động đó là bất kính.
Cho nên hiện tại cô cũng chỉ có thể coi như không biết, chờ Phùng gia tự đưa ra quyết định.
Mạnh Lan Đình lăn qua lộn lại, gần sáng mới có thể ngủ.
Có lẽ vì thái độ dứt khoát đồng ý hỗ trợ của Phùng lão gia làm cô cảm thấy an lòng không ít nên một giấc này cô ngủ rất say. Sáng hôm sau cô nghe thấy tiếng chim hót truyền đến từ bên ngoài cửa sổ và tỉnh lại. Cô mở to mắt, thình lình nhìn thấy ánh mặt trời sáng ngời đã chiếu đầy lên bức màn, nhìn đồng hồ thì đã 8 giờ hơn nên cô lập tức hốt hoảng rời giường, rửa mặt rồi đi xuống lầu. Cô thấy Phùng lão gia mặc một cái áo bào ở nhà rộng thùng thình, một tay đang cầm l*иg chim, một tay khác chắp sau lưng mà đi bộ trong đình viện.
Mạnh Lan Đình tiến lên chào một tiếng “Bá phụ”.
“Lan Đình, tối hôm qua ngủ muộn như thế sao không ngủ thêm chút nữa? Cháu còn trẻ không giống người già chúng ta ít ngủ.”
“Đói bụng không? Đi, ăn sớm một chút. Hôm nay có bánh sủi cảo gạch cua của Đào gia ở Thái Bình Xuân Lão. Trước đây Thái Hậu ở trong cung ăn đồ bọn họ làm mà cũng thương nhớ mãi. Hôm nay cháu tới vừa khéo lúc họ cũng mang tới, ta đúng là nhờ phúc của cháu mà được lộc ăn rồi.”
Ông đem l*иg chim trong tay cho cảnh vệ sau đó rửa tay và dẫn Mạnh Lan Đình đi vào.
Sủi cảo gạch cua của Đào gia là món ngon truyền xuống từ tiền triều. Vỏ bánh mỏng như tờ giấy, nước canh màu vàng kim, cực kỳ nổi tiếng. Có không ít đại quan quý nhân từ xa cố ý tới Nam Kinh để được ăn một miếng sủi cảo gạch cua chính tông của Đào gia. Lão Đào vốn đã rửa tay về núi, đem công việc làm ăn truyền cho con trai. Hôm nay ông ta lại tự mình tới, ăn mặc nhanh nhẹn, đứng chờ ở nơi đó. Ông ta thấy người vào thì tươi cười đầy mặt, tiếp đón một tiếng. Con trai ông ta đưa lên thịt cua và gạch cua đã tách ra, cùng với nước canh gà đã đun từ tối qua. Chỉ thấy đôi tay người đầu bếp múa thật nhanh đã nặn ra một cái sủi cảo vô cùng xinh đẹp, cho vào l*иg hấp nóng hổi. Lửa được thổi lớn hơn, rất nhanh sủi cảo đã được bưng lên.
“Nhân lúc còn nóng, từ từ ăn, đừng để bị bỏng.”
Lão Phùng tự tay gắp một miếng, chấm nước chấm rồi đặt vào bát Mạnh Lan Đình.
Mạnh Lan Đình vội vàng đứng lên.
“Ai, đừng đứng, cháu cứ coi đây như nhà mình là được.” Lão Phùng cười ha hả bảo cô ngồi xuống. Mạnh Lan Đình gắp miếng sủi cảo, nhẹ nhàng cắn một ngụm sủi cảo vỏ mỏng dính. Một vị tươi ngon chậm rãi tản ra trên đầu lưỡi.
“Thế nào?”
Mạnh Lan Đình nâng mắt, thấy vị trưởng giả bên cạnh đang dùng ánh mắt mang theo chút khẩn trương mà nhìn mình thì vội vàng gật đầu: “Ăn rất ngon. Cảm ơn bá phụ.”
Lão Phùng thư thái mà cười.
“Thích ăn, về sau cha…… Về sau bá phụ mỗi ngày sẽ nhờ người làm cho cháu ăn.”
Vị lão gia Phùng gia này rõ ràng đã nói sai nhưng Mạnh Lan Đình cũng không để ý. Ăn xong lại có người hầu đưa tới hai ly trà hoa cúc. Lão Phùng nói: “Lan Đình, Phùng gia ta ngoài tám đứa con gái thì còn có một đứa con trai. Cái này cháu cũng biết đúng không? Nó tên là Khác Chi, ngày thường đa phần đều làm việc ở Thượng Hải.”
Ông tiếp tục: “…… Nó thì hơi mải chơi nhưng từ cực kỳ nhỏ thông minh, đi học đều đứng đầu, lớn lên cũng coi như không có trở ngại. Cuối năm nay nó sẽ từ Thượng Hải về với Tiểu Bát, tài xế đang đi đón rồi. Giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm xoàng, cháu cũng không cần ngại, cũng không có ai khác, chỉ có nó, Tiểu Bát thì cháu đã gặp rồi.”
Mạnh Lan Đình lập tức nhớ đến một màn xảy ra trên phố ngày đó. Tới nơi này rồi cô cũng chuẩn bị tinh thần sẽ phải gặp lại Phùng Khác Chi. Nhưng lúc này bỗng nhiên nghe được tin anh ta sắp tới, rất nhanh hai người sẽ phải chạm trán lần nữa thì trong lòng cô vẫn nhảy dựng lên.
Cô tất nhiên không thể ở trước mặt Phùng lão gia nói sự tình ngày hôm đó, nói con ông tệ thế nào. Cô nghĩ lúc anh ta đến đây sẽ nhận ra mình nhưng chắc anh ta cũng không ngốc đến mức thể hiện ra, hoặc tự mình khai ra việc kia. Mà chỉ cần anh ta không đề cập tới, cô cũng không nói, thì mọi thứ cũng cứ thế mà qua đi.
Phùng lão gia là người tốt, đối xử với mình cũng tốt, cô thật không muốn gây xích mích gì cho họ.
“Vâng. Cháu đã biết.” Mạnh Lan Đình ngước mắt mỉm cười nói.
Lão Phùng thích cô, càng nhìn càng thích, hận không thể lập tức mở miệng đề nghị việc hôn sự, nhưng vẫn phải cố kiềm nén lại. Ông nhìn đồng hồ thấy cũng sắp tới lúc đứa con trai nhà ông về. Ông sợ nó có thái độ không tốt với cô, để lại ấn tượng xấu nên trước tiên ông phải hung hăng phủ đầu mới được. Vì thế ông cười nói: “Buổi sáng không có việc gì, ánh nắng cũng đẹp, cháu mặc nhiều chút rồi kêu A Hồng mang đi dạo xung quanh để làm quen với chỗ này. Lúc trở về thì vừa kịp ăn cơm.”
Mạnh Lan Đình đáp lời, lại dìu ông vào thư phòng.
Lúc này A Hồng đã cầm áo khoác cho cô, kèm theo bao tay rồi vô cùng cao hứng mà dẫn Mạnh Lan Đình đi ra ngoài, phía sau còn có một vệ binh đi theo.
Tuy bây giờ là mùa đông nhưng phong cảnh xung quanh vẫn rất tốt. Ở trên đỉnh núi còn có chút tuyết chưa tan hết.
Mạnh Lan Đình chậm rãi đi dạo quanh sơn đạo xây bằng đá một vòng. Lúc quay về, cô dừng chân ở một tòa đình viện bằng trúc giữa đường để ngắm cảnh từ trên cao. Lúc cô nhìn ra xa thì bỗng thấy A Hồng ở bên cạnh vui vẻ mà kêu một tiếng: “Xe tới!”
Mạnh Lan Đình theo tiếng quay đầu, thấy không xa bên ngoài có hai chiếc ô tô màu đen đang theo con đường uốn lượn để lên núi.
“Nhất định là đại cô, Bát tiểu thư và Cửu công tử đã tới rồi! Mạnh tiểu thư, chúng ta đi về nhé?”
Mạnh Lan Đình chậm rãi phun ra một hơi, cười và gật gật đầu.
……
Phùng Lệnh Nghi mang theo em trai đi tới trước cửa thư phòng của cha. Trước khi vào cô lại liếc mắt nhìn anh một cái, ý bảo anh cần nhớ kỹ lời mình dặn trên đường sau đó mới mở cửa nói: “Cha, Tiểu Bát và Tiểu Cửu trở về rồi. Tiểu Cửu nói có chuyện muốn nói với cha.”
Sau một lúc lâu, bên trong mới truyền đến một tiếng e hèm nhàn nhạt: “Để nó vào đi.”
Phùng Khác Chi đi vào gọi Phùng lão đang ngồi ở một bên đọc báo một tiếng cha.
Lão Phùng tháo kính mắt xuống, buông tờ báo rồi chậm rãi xoay người. Vừa nhìn thấy mặt con trai ông lại nhớ tới cáo trạng mấy hôm trước và lập tức giận sôi lên nhưng vẫn cố gắng nhịn xúc động muốn tẩn cho anh một trận. Ông dùng đôi mắt uy nghiêm mà nhìn con trai, lạnh lùng nói: “Anh ở toà thị chính nổ súng, chuyện đó tạm thời cha sẽ ghi nhớ. Bây giờ tạm tha cho anh, mau thu lại tâm tính, nếu còn dám lặp lại thì cha sẽ không tha cho anh đâu!”
Phùng Khác Chi không rên một tiếng.
“Anh câm rồi hả? Không phải có chuyện muốn nói sao?”
“Con đã biết —— lời đều bị cha nói hết rồi, con chẳng còn việc gì nữa, con xin phép đi ra ngoài.” Phùng Khác Chi xoay người chuẩn bị đi.
“Đứng lại!”
Phùng Khác Chi dừng bước.
Lão Phùng áp bất mãn đầy trong lòng, hô một hơi, dùng hết ôn hòa mình tích cóp được để nói: “Trong nhà có khách, là con gái một người bạn cũ của cha. Chút nữa cha sẽ giới thiệu hai đứa với nhau, giữa trưa lại cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản……”
Phùng Khác Chi hơi nhíu mày lại nói: “Cha, con đã quên nói chút nữa con còn phải đi ra ngoài. Có một người bạn hẹn con, chúng con đã lâu không gặp……”
“Hôm nay Thiên Vương lão tử gọi thì anh cũng không được đi ra ngoài!” Lão Phùng lạnh giọng quát.
“Hôm nay nếu anh đi ra ngoài, hoặc lộ nửa điểm cà lơ phất phơ ra với khách của cha thì cha sẽ coi như không có đứa con trai này. Lúc cha chết cũng không cần anh giúp cha chống gậy!”
Lời này vô cùng nghiêm trọng, trước nay chưa từng có.
Phùng Khác Chi trầm mặc.
Lão Phùng thấy con trai rốt cuộc bị áp đảo thì mới chậm rãi thở ra một hơi, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Con bé sắp đến rồi, anh thành thật chờ ở đây cho cha.” Nói xong ông đứng dậy, đang muốn gọi người đi gọi Mạnh Lan Đình về thì đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Đúng là Mạnh Lan Đình đang nói chuyện với Phùng Lệnh Mỹ. Trên mặt ông lập tức che giấu biểu tình nổi giận, trong khoảnh khắc chỉ thấy tươi cười, từ ái.
“Con bé về rồi!”
Phùng Khác Chi đang nhìn cha mình đến trợn mắt há hốc mồm thì nghe thấy ông uy hϊếp.
“Anh phải đàng hoàng đoan chính cho cha!” Lão Phùng quay đầu, hung tợn mà cảnh cáo con trai lần cuối cùng sau đó nói ra ngoài: “Là Lan Đình đã trở lại sao? Để con bé vào đi!”
Mới vừa rồi lão cha bày ra tư thế này khiến Phùng Khác Chi đoán được cái gọi là “Con gái của cố nhân” chẳng qua là trong nhà thừa dịp cuối năm an bài đối tượng xem mặt cho mình mà thôi.
Bọn họ hy vọng anh rời xa quân đội nên mới an bài đối tượng kết hôn cho anh. Đây là toàn bộ chờ mong của người nhà với anh. Mấy năm nay anh đã gặp chuyện này nhiều lần, chẳng qua trận thế lần này đúng là rất lớn.
Lúc này ở ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân uyển chuyển. Đáy lòng anh theo thường lệ trào ra cơn phiền chán. Anh giương mắt, nhìn cánh cửa bị đẩy ra, không chút để ý mà quét mắt về phía bóng dáng đứng ở cửa.
Đó là một tiểu thư trẻ tuổi, cô mặc váy màu xanh, áo khoác màu đen, đi một đôi ủng da thấp cổ, mái tóc cắt ngắn.
Lúc Phùng Khác Chi quét mắt đến mặt cô thì hai mắt như phát điện, bỗng nhiên co chặt chết trân.
Cô lại giống như không để ý đến người bên cạnh mà thả nhẹ bước chân đi đến cười nói: “Phùng bá phụ, ngài cho gọi cháu sao?”
Giọng cô thật dễ nghe, ánh mắt sáng ngời, lúm đồng tiền xinh đẹp giống như ánh mặt trời chói mắt ở ngoài cửa lúc này.
Lão Phùng cười ha hả gật đầu: “Thế nào? Phong cảnh xung quanh có đẹp không?”
“Rất đẹp. Cảm ơn bá phụ.”
“Tốt, tốt. Lan Đình đến đây, để ta giới thiệu với cháu một người.”
Lão Phùng chỉ chỉ con trai ở bên cạnh: “Nó chính là người sáng nay bá phụ đã nhắc đến.”
Sau đó ông lại chuyển hướng sang con trai.
“Con bé chính là con gái một vị cố nhân của cha. Họ Mạnh, tên là Lan Đình.”
Khóe môi Mạnh Lan Đình chứa nụ cười, cô quay đầu lại nhìn Phùng Khác Chi, giống như hai người mới quen nhau lần đầu.
“Về sau mong anh chiếu cố.” Cô nhìn con trai Phùng gia nói, sau đó khẽ gật đầu với anh, giọng điệu rất bình tĩnh.
Tầm mắt Phùng Khác Chi dừng trên mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm, thần sắc có chút cứng lại không nói nên lời.
“Hửm?” Lão Phùng nhìn con trai với ánh mắt bất mãn, sau đó ông khụ một tiếng, quét mắt qua mà nhìn căm tức.
“Phùng Khác Chi.” Anh chậm rì rì nói ra, khóe miệng chỉ hơi cử động coi như cười nhưng ánh mắt lại nhìn mái tóc ngắn ngủn của cô.
“Cha, con đi ra ngoài trước. Xin lỗi không tiếp được.” Sau đó anh xoay người, đi ra ngoài.