Cửu Châu Hải Thượng Mục Vân Ký

Chương 6.6

16

Mục Vân Sênh ngồi trong điện xây từ thủy tinh, nhìn bóng nước lay động bốn phía, bên tai có thể nghe được tiếng suối chảy trong trẻo không dứt. Trong cung thành này chỗ nào cũng là nước, toàn bộ ánh sáng đều từ trong nước chiếu tới. Những viên thủy tinh phát sáng trong hồ và thác nước đã thay thế toàn bộ vật dễ cháy.

Lại nhìn cách bài trí rèm sa trước mắt, cũng không giống tẩm cung của một vị đế vương nào đó, mà như tú điện của công chúa. Rèm treo thủy tinh lấp lánh, tấm lụa bên bờ suối, đều là tâm tư tiểu nữ tử.

Nhìn giấy bút bày trước mắt, chàng lắc đầu cười khổ: “Ta vốn tưởng cô muốn ta ký lên chiếu thư nhường thiên hạ gì đó, không ngờ…”

“Bớt nói nhảm!” Nữ tử ngồi dậy khỏi tháp*, giơ cao kiếm Vị Minh, “Chuyên tâm chút!” Sau đó lập tức khôi phục nụ cười ngọt ngào, lại giấu kiếm ra sau lưng, tay trái khẽ cầm quạt lụa phe phẩy trước ngực, hơi dựa vào tháp: “Nếu ngươi vẽ trẫm không đủ truyền thần, nếu bức họa này không thể lưu truyền tới ba ngàn năm sau, ngươi sẽ là hoàng đế đầu tiên chết đuối trong bể cá vàng!”

*Giường đơn, hẹp và dài, thường lót đệm để nằm nghỉ tạm.

Thiếu niên ổn định hơi thở, chậm rãi nâng bút. Khi chàng nhập tâm vào bức họa, sẽ quên đi mọi tranh giành thiệt hơn khác trên đời. Nữ tử trước mắt, cũng chỉ nhìn vào cái thần trong đôi mắt và nét mặt nàng, mà chẳng quản sau khi vẽ xong tranh nàng ta có gϊếŧ mình hay không.

Thiếu nữ này, sau khi giấu đi sát ý và uy thế trên mặt, nghiễm nhiên vẫn là một nữ hài tử trong sáng như nước, đôi mắt lấp lánh nhìn mình, không suy tính về lợi hại nước nhà, lòng đầy sự trông mong có thể lưu lại cảnh xuân tươi đẹp nhất thật lâu dài.

Đột nhiên trước mắt chàng hiện lên một gương mặt khác, trong tai rõ ràng nghe thấy giọng nói trong trẻo kia:

“Tiểu Sênh Nhi, ngươi sẽ trở thành họa sĩ vĩ đại nhất trên đời…”

“Thế này cũng tốt, đối với người yêu cái đẹp như mạng sống giống ta, ta không cần phải thấy chính mình khi già đi, đây là hạnh phúc cỡ nào. Ngươi cũng sẽ vĩnh viễn chỉ nhớ về thời gian đẹp đẽ nhất của ta.”

Thiếu niên lẩm bẩm, trong lòng buồn bã vô hạn, quăng bút, nhưng một nét cũng chưa vẽ được.

Nữ tử ngồi dậy khỏi tháp, nhìn vẻ mặt thiếu niên, không giận dữ vung bảo kiếm, chỉ lại gần hỏi: “Ngươi bị sao thế?”

Thiếu niên tâm sự đầy lòng nhưng không thể nói ra, chỉ nhìn bóng nước và ánh sáng trong hồ đến xuất thần.

Nữ tử chậm rãi bước tới cạnh hồ nước trong điện, “Ngươi không nói, ta cũng biết ngươi đang nghĩ gì. Tuy ta ở dưới lòng đất, nhưng không phải không biết chuyện thế gian.” Nàng nhìn dòng nước chảy qua hòn núi giả, nhẹ nhàng hỏi, “Nói ta nghe xem… Vẻ đẹp của nàng, là như thế nào…”

Thiếu niên ngồi ngẩn ra hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Nếu ta vẽ cô, nhất định sẽ vẽ sắc xuân ấm áp, đạp thanh cùng hát, dùng màu vàng và xanh nhạt, tô màu y phục thật rực rỡ. Nhưng ta vẽ nàng… lại không thể dùng bất kì loại màu sắc nào, chỉ có mực nhạt nước trong, hiện ra từng chút, như… như tuyết rơi trên cành mai, toàn bộ vẻ tươi đẹp đều ấp ủ trong chồi nụ, như hươu trắng phóng qua vùng đất đầy tuyết, chỉ thấy gió vụt qua, không thấy bóng dáng thật sự.”

Nữ tử trầm mặc hồi lâu, mới thở dài thật sâu: “Ta hiểu rồi… Thật hy vọng có thể thấy nàng tận mắt.”

“Ta từng nhận lời nàng, ở nơi đẹp nhất trên đời, sẽ gặp lại nàng.” Thiếu niên nhìn chăm chú vào gợn nước, “Nàng nhất định sẽ ở đó… Chờ ta.”

Chàng chợt đưa mắt nhìn nữ tử: “Nên hãy tha thứ cho ta không thể ở lại đây quá lâu. Thiên hạ tương lai thuộc về ai còn chưa biết, nhưng cái mạng này của ta, còn phải đi làm chuyện quan trọng hơn.”

Mặt nữ tử đột nhiên khôi phục vẻ lạnh lùng của đế vương: “Ngươi cho rằng ngươi muốn mang tính mạng mình đi, là có thể làm được sao?”

Nàng chĩa kiếm vào thiếu niên, nhưng thiếu niên cũng giơ tay lên. Vài giọt mực đỏ vẩy ra từ bút vẽ trong tay, rơi vào áo nàng, lại đột nhiên cấp tốc lan rộng. Nữ hài hoàng đế thấy y phục của mình biến thành cứng như đá điêu khắc, nàng bị khóa trong lớp vỏ đó, không thể nhúc nhích.

Thiếu niên tiến lên phía trước, chậm rãi lấy kiếm Vị Minh từ tay nàng. Thiếu nữ gấp gáp đến độ mặt đỏ gay, quát: “Nếu ta gọi hộ vệ đến, ngươi sẽ bị loạn đao chém chết tại chỗ.”

Thiếu niên nhìn vào mắt nàng, cười: “Cô sẽ không làm vậy, giống như ta cũng sẽ không gϊếŧ cô. Ân oán ba trăm năm đối với chúng ta, nặng như núi cao, nhưng nếu đổi cách nghĩ, lại nhẹ như mây khói.”

Chàng quay người định bước ra ngoài, nữ tử kêu: “Chờ chút.”

Khi thiếu niên đứng lại, nàng nhẹ nhàng nói: “Mang ta theo đi.”

17

Bên bờ hồ phát sáng cực lớn, hai người chậm rãi bước đi.

“Cảm ơn ngươi đã dẫn ta qua địa giới của Hà Lạc tộc. Ba trăm năm qua, họ canh giữ cửa thông lên mặt đất, bọn ta vẫn bị nhốt ở cạnh hồ và sườn núi này, quốc thổ bọn ta chỉ có chu vi hơn mười dặm dưới lòng đất, dân số chỉ hơn ngàn người.” Nữ tử cười, “Thực ra ta cũng hiểu, huyết mạch hoàng tộc đã suy vi đến mức muốn một nữ tử như ta lên làm đế vương, dựa vào đất nước như một thôn làng này, bàn chuyện phục quốc, giành lại thiên hạ gì chứ?”

Nàng cúi đầu: “Ta chỉ muốn chạy, bỏ trốn khỏi đây. Ta không muốn làm đế vương ao làng, ta muốn đi xem phía trên mặt đất trông như thế nào, muốn nhìn thiên hạ chân chính.”

Mục Vân Sênh mỉm cười: “Vậy giờ là hai hoàng đế đang bỏ trốn.”

“Thế nên ngày đó ngươi nói chúng ta đồng bệnh tương liên, thật sự đâm vào lòng ta đau quá. Chí ít ngươi cũng có dũng khí thoát khỏi số mệnh, còn ta thì không.”

“Nhưng cô tính toán đến đâu rồi? Cô vẫn không nên theo ta, sẽ rất nguy hiểm đấy.” Thiếu niên nói, “Kiếm Vị Minh này, cô cầm mà phòng thân.”

“Không cần ngươi nói, ta cũng nhất định phải tự mình xông pha thiên hạ một phen. Kiếm Vị Minh này là vật mà anh hùng thiên hạ đều muốn có được, ngươi lại chịu tặng cho ta…” Nữ tử than một tiếng, “Ngươi đã có lòng tặng kiếm… Nhưng ta lại không có gì đáp lễ… Ta nhân danh đế vương, tương lai nếu ngươi xin ta điều gì, ngoại trừ thiên hạ, ta đều có thể cho ngươi.”

Thiếu niên cười: “Cô chẳng qua chỉ là một đế vương tay trắng, nhưng ta cảm ơn trước nhé.”

Nữ hài cũng cười, “Được rồi, vào khoảnh khắc nhìn thấy ánh mặt trời, chúng ta sẽ mỗi người một ngả. Vào những giây phút cuối cùng, ngươi vẫn không có gì muốn hỏi ta sao?”

“A… Cái gì…”

“Ai—” nữ hài tử khẽ thở dài một tiếng, quay mặt đi, bỗng quay ngoắt lại nhìn thiếu niên, “Ngươi không hỏi tên ta à?”

“A… Đúng vậy…” Mặt thiếu niên đỏ lên, “Cô tên gì?”

“Quân Thông… Cơ Quân Thông… Chính là ngọc thạch phát sáng.” Nữ hài cười, “Sau này gặp lại, đừng có gọi mãi không ra đấy. Ngươi mà dám quên, ta biến ngươi thành hoàng đế đầu tiên trên đời bị ngọc tỷ đập chết đó.”

Nàng chạy về phía trước, quay đầu lại nói: “Đừng quên, ngươi vẫn nợ ta một bức tranh.”