Nhài sững người. Cô đau. Còn gì đau đớn hơn khi chồng làʍ t̠ìиɦ với mình lại gọi tên người phụ nữ khác. Cô không thể định nghĩa nổi một cách chính xác cảm giác của mình lúc này là gì - thất vọng có, đau đớn có...tất cả như khiến lòng Nhài tan nát. Cả cái làng này ai cũng biết Thúy là thanh mai trúc mã của Việt, từ bé hai anh em luôn quấn quýt bên nhau. Thúy kém Nhài hai tuổi. Cô còn nhớ, Thúy có cặp mắt đen láy, da trắng như trứng gà bóc. Nhà Thúy giàu lắm nên cô bé có rất nhiều váy áo đẹp khiến mấy đứa trẻ bình dân như Nhài thèm thuồng đến mê mẩn. Thúy thường chơi trò công chúa - hoàng tử với Việt và đương nhiên cô bé luôn là nàng công chúa xinh đẹp, kiêu sa. Nhưng đến năm mười hai tuổi, Thúy đã theo gia đình vào Đà Nẵng sinh sống. Ngày chia tay, cô bé cứ khóc mãi, còn bắt Việt thề sẽ không quên lời hứa sau này sẽ là vợ chồng. Thời gian trôi qua, không gian cách trở và lời hứa trẻ con ấy cũng trôi vào dĩ vàng, Việt đã yêu say đắm và cưới Nhài. Vậy mà, mười mấy năm trôi qua, sao đêm nay, trong cuộc hoan ái này, Việt lại nhớ đến Thúy? Những hôm Việt về muộn hay không về, phải chăng là anh ở cùng Thúy? Những câu hỏi xoay đi xoay lại trong đầu Nhài - phải chăng Thúy đã trở về? Dù Nhài cố lấy tình yêu của Việt làm lí do để gạt đi, lấy những cử chỉ bảo vệ mẹ con cô của Việt để xóa đi những thắc mắc ấy nhưng Nhài không thể quên được. Cô nằm trân trân nhìn trần nhà trong khi Việt đã rút ra khỏi người cô và quay lưng ngủ ngon lành. Mỗi tiếng thở đều đều cùng hơi rượu phả ra như những nhát dao đâm vào trái tim Nhài. Đêm đó, cô không thể ngủ, ôm cu Sóc mà nước mắt rơi đẫm gối nằm.
Sáng hôm sau, Việt dậy rất sớm, cố nhẹ nhàng để Nhài không thức giấc. Anh đâu biết cả đêm cô nào có chợp mắt nổi. Thấy Việt lật chăn dậy, Nhài khẽ cựa mình, hỏi nhỏ:
- Anh dậy sớm vậy ạ?
Việt thờ ơ đáp:
- Ừ. Em ngủ đi!
Nhài liền dém chăn cho cu Sóc rồi cũng ngồi dậy theo. Cô ngạc nhiên trước thái độ của Việt nhưng vẫn cẩn thận xem xét trước khi đưa ra bất cứ lời buộc tội nào. Trước đây, sau mỗi lần ân ái, anh thường ôm chặt Nhài và ngủ. Sáng dậy, anh luôn vỗ về cô bằng một nụ hôn lên trán. Dù gia đình cô không quá sang giàu để có lối sống đại gia nhưng đó là những cử chỉ luôn được Nhài đón nhận bằng cả trái tim bởi cô hiểu nó xuất phát từ trái tim của người đàn ông cô yêu. Nhưng hôm nay, dường như tâm trí của Việt đã xóa sạch những hình ảnh đêm qua, thói quen cũ cũng không được anh thực hiện nữa. Nhài thấy hụt hẫng, khẽ thở dài, khoác thêm áo ngoài rồi đi chuẩn bị bữa sáng. Đúng lúc ấy, Việt lên tiếng:
- Anh không ăn sáng ở nhà.
Nhài vội nói:
- Công việc bận vậy sao anh? Em nấu một loáng là xong mà.
Việt gắt nhẹ:
- Anh có hẹn với bạn. Có mỗi bữa ăn sáng mà sao em hỏi nhiều thế nhỉ? Ăn ở đâu chả được, mới sáng ra đã lèo nhèo thì làm ăn gì được nữa?
Nhài thấy tủi thân quá, chưa bao giờ thấythái độ của Việt như vậy. Cố nén dòng nước mắt, cô gặng hỏi:
- Anh hẹn với Thúy à?
Một thoáng bất ngờ và lúng túng chợt xuất hiện trên khuôn mặt Việt nhưng lại mất ngay sau đó, Việt bỗng lớn tiếng:
- Em theo dõi anh đấy à? Anh đã tất bật cả ngày để lo cho gia đình mà em còn lắm lời phải không? Thúy là bạn từ thuở bé của anh, em cũng biết mà, cô ấy mới về một tháng nay, mời nhau một bữa ăn sáng có gì quá đáng không?
Nước mắt đã lưng tròng, Nhài nấc lên:
- Nhưng...đêm qua...
Cô chưa nói hết câu, Việt đã gắt lên:
- Em đừng ghen tuông linh tinh vớ vẩn. Đúng là " nhàn cư vi bất thiện". Em có biết trong giai đoạn anh khủng hoảng nhất, khi người bố lâu nay cứ nghĩ là bố đẻ lại hóa ra không phải, rồi ông mất để lại bao đau đớn, chuyện cu Sóc bị nói ra nói vào..những lúc đó, chính Thúy đã an ủi động viên anh. Giờ một bữa sáng mà chưa gì em đã cằn nhằn sao?
Nhài chưa kịp nói đã nghe giọng bà Tâm oang oang:
- Mới sáng ngày ra mà hai đứa bay om sòm lên thế hả? Định không cho ai nghỉ ngơi gì nữa à?
Rồi bà quay sang Nhài:
- Con Nhài vừa vừa cái miệng thôi, chồng đi làm vất vả cực nhọc, mày đã ăn bám còn lắm lời.
Nhài uất nghẹn, tựa như có một tảng đá đâm vào tim cô rồi cứ ở nguyên đó, không rời đi mà cứ đè nặng cho trái tim tan nát từ từ từng mảnh. Cô nghẹn ngào:
- Mẹ! Con không làm gì sai cả.
Bà Tâm bỗng gào lên:
- Ôi giời ơi là giời. Con dâu mà dám lớn tiếng cãi mẹ chồng đây này. Việt, mày đã sáng mắt ra chưa, nó không hiền lành cam chịu như mày nghĩ đâu. Giờ ăn rồi rảnh quá lại còn theo dõi chồng cơ đấy, thảo nào hôm nào đi chợ cũng cả buổi mới về. Vậy chứ tao cứ nghĩ nó thương chồng nên cô mua bán tằn tiện, trả giá nên lâu, có ai ngờ...
Lúc này, Nhài dường như không thể chịu nổi, cảm giác bực bội, oan ức, chán nản như dồn tụ lại, cô không thể im lặng chịu trận nữa:
- Mẹ! Sáng ra mẹ chưa rõ chuyện gì đã la con. Chuyện của chúng con, xin mẹ đừng can thiệp vào nữa được không?
- Bốp!
Cái tát đau điếng giáng xuống mặt khiến Nhài giật mình. Nhưng điều khiến cô đau đớn hơn, đó là cái tát từ bàn tay Việt- người đàn ông từng mê đắm, chiều chuộng và ra sức bảo vệ cô, là điểm tựa cho mẹ con cô trước mọi giông bão. Lúc này Nhài mới hiểu cái đau rát trên má không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng cô...mọi thứ như vỡ vụn rồi. Nhài không căm giận, không thất vọng mà là xót xa. Có lẽ cô nên sớm hiểu ra rằng Việt không phải là con đẻ của bố chồng cô, làm sao có thể bao dung nhẫn nhịn như ông dù cớ sự này hoàn toàn do anh mà ra??? Nhài quá dại dột tin vào thứ tình yêu mù quáng đó.
Cảm nhận được cái nhìn vừa ngỡ ngàng, vừa xót xa của Nhài, Việt bỗng hạ giọng:
- Dù mẹ chưa rõ chuyện nhưng em không nên lớn tiếng với mẹ như thế. Thôi, anh đi làm đây. Có gì tối về nói.
Nhài im lặng, hình như ngọn lửa tình yêu trong cô đang lụi dần. Cô nín nhịn đi chuẩn bị bữa sáng dù bà Tâm vẫn lải nhải bên tai. Giờ đây, cô im lặng không phải vì cam chịu mà bởi cô khinh thường họ, cũng bởi cô còn cu Sóc, cô phải tìm đường đi cho con mình, cô không thể để con vướng vào cái vòng oan trái luẩn quẩn này. Chưa bao giờ Nhài nghĩ cho bản thân từ khi bước chân vào nhà Việt làm dâu. Nhưng giờ đây, khi mọi thứ đã quay lưng với mẹ con cô thì cô phải bảo vệ chính mình, bảo vệ đứa con của mình và không thể để liên lụy đến bố và dì Ngát. Những suy tư ngổn ngang đều bị Nhài gạt đi, cô hạ quyết tâm sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với Việt vào bữa tối. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, khoảng bốn giờ chiều, Nhài nhận được tin nhắn từ chồng:
- Tối nay Thúy về nhà mình ăn cơm , nhân tiện thăm mẹ luôn. Em chuẩn bị món gì ngon một chút