Tối đó, Việt không về nhà. Nhài thật sự không hiểu vì sao công việc của anh dạo này bận đến thế. Tuy nhiên, từ ngày cu Sóc xảy ra chuyện, rồi bố Việt mât... Nhài không có việc làm nên cũng không dám thắc mắc. Thực ra, cô vẫn còn một ít vốn lúc trước buôn bán nhưng Nhài để dành cho cu Sóc. Sau chuyện của con,sau những gì bà Tâm bắt ép, Nhài bắt đầu lo sợ cho tương lai của hai mẹ con. Nhài không biết Việt có đủ bản lĩnh để cùng mẹ con cô vượt qua mọi chuyện hay không. Nỗi lo sợ mơ hồ ngày càng trở nên rõ nét. Nhưng giờ đây, mọi chi tiêu trong nhà đều phụ thuộc vào Việt nên cô không dám hỏi về công việc của anh. Cô sợ anh căng thẳng nhiều chuyện rồi vợ chồng bất hòa. Cả ngày hôm đó, Nhài không tập trung được vào việc gì. Cô nấu canh quên bỏ gia vị, tắm cho con lại quên chuẩn bị quần áo... Nhìn thấy cô ngẩn ngơ, bà Tâm càng bực bội:
- Chị làm cái gì mà cứ ngơ ngơ ngác ngác thế hả? Chị không biết nấu thì mở miệng nói với tôi một tiếng, canh không ra canh , cá chẳng ra cá. Chị ghét bỏ gì tôi thì chị cứ nói thẳng, không phải hành nhau kiểu này.
Nhài bối rối:
- Mẹ...con xin lỗi...hôm nay con hơi mệt nên...
Bà Tâm gào lên:
- Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có ngữ con dâu như cô!
Bị bà Tâm mắng như tát nước nhưng Nhài im lặng. Lần này quả thật là cô sai. Lâu nay cô luôn nấu nướng cẩn thận. Không hiểu sao hôm nay cô thấy lòng dạ bồn chồn, đứng ngồi không yên. Nhài vội đứng dậy:
- Để con nấu món khác mời mẹ ạ. Mẹ chờ con một chút!
Bà Tâm thản nhiên đổ luôn bát canh vào nồi cá kho, mỉa mai:
- Những loại này nấu cho lợn ăn, người nuốt không nổi. Thôi, tôi không có phước ăn đồ chị nấu nữa. Tôi đi ăn bún vậy.
Nói rồi bà cầm túi rời đi. Hai dòng nước mắt vô thức lăn dài, Nhài đành phải đổ hết thức ăn, cho cu Sóc ăn nốt phần cháo rồi pha tạm một bát mì tôm ăn lót dạ. Cô sợ Việt về sẽ đói nên vội soạn tin nhắn:
- Anh về ăn cơm chứ ạ?
Rồi cô ôm điện thoại ngồi chờ. Trái với sự mong đợi của cô, tới gần ba mươi phút sau, lúc Nhài định đứng dậy làm thức ăn cho Việt thì có thông báo tin nhắn của Việt:
- Anh đang bận. Không về ăn cơm.
Nhài bỗng hụt hẫng. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra với gia đình nhỏ của cô. Việt- chỗ dựa duy nhất của mẹ con cô trong cái nhà này dường như đang lung lay. Nhài bỗng thấy nỗi bất an về tương lai mù mịt của mẹ con cô đang dâng lên. Chưa bao giờ Việt nói năng lạnh lùng như thế. Cô liền đáp lại tin nhắn :
- Dạ. Em biết rồi. Anh nhớ ăn uống giữ gìn sức khỏe nhé.
Việt không trả lời. Nhài dọn dẹp rồi cho con ngủ. Đêm ấy, hơn mười một giờ anh mới về, người nồng nặc mùi rượu. Nhài đỡ Việt vào nhà, mùa đông lạnh mà mặt anh nóng bừng, mắt đỏ ngầu vì rượu. Nhài bế cu Sóc nằm sát vào trong để Việt được thoải mái. Cô cởi giày, áo khoác, thắt lưng cho chồng. Đang định lấy khăn ấm lau qua người cho anh, bỗng Việt kéo Nhài xuống rồi ôm ghì lấy cô. Đã lâu không gần gũi, Nhài bỗng bối rối , hai má nóng ran. Nhưng không hiểu sao, cái cảm giác chờ mong như trước đây không còn mặn nồng nữa. Nhài vẫn cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của Việt đã bắt đầu dồn dập hơn nhưng lại có gì đó xa cách. Cô chỉ nghĩ chắc nhiều việc căng thẳng, lâu nay hai vợ chồng lại không gần gũi nhau nên mới có cảm giác ấy. Cô hé môi đón nhận nụ hôn cuồng dại của anh, cô đáp trả anh bằng tất cả sự mãnh liệt. Nhài cố gạt đi những suy nghĩ bất an. Việt bắt đầu luồn tay vào trong áo cô. Bàn tay nóng ấm của anh đi tới đâu, cơ thể cô nóng rực đến đấy. Nhài ôm chặt Việt và nghênh đón. Anh mở từng chiếc cúc áo, cơ thể trắng ngần của Nhài hiện rõ với hai đỉnh đồi cao vυ't. Việt cắи ʍút̼, dày vò, môi điên cuồng hôn cô. Đầu óc Nhài như đê mê, cô bấu chặt lưng Việt, miệng bất giác rên lên những câu đứt quãng. Lúc nãy đã có bao câu hỏi xuất hiện trong đầu cô - Anh đã làm gì? Anh uống với ai? Sao đêm qua anh không về??? Nhưng giờ đây, những câu hỏi ấy bị xóa nhòa, tan biến hết. Gìơ đây, chỉ có cô và anh đang hòa với nhau làm một trong nỗi chờ mong, trong niềm kɧoáı ©ảʍ. Khi anh tiến vào cô, cả cơ thể Nhài như vỡ òa,mọi dây thần kinh cảm giác như nổ tung thỏa mãn. Việt gấp rút, tiến độ ngày càng nhanh. Và khi cả hai đạt đến đỉnh điểm của kɧoáı ©ảʍ, Việt gục trên người cô,thều thào:
- Thúy.. anh nhớ em... nhớ em...