Vừa đến bệnh viện Tỉnh, cu Sóc được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Mạng sống của cậu bé phụ thuộc vào các y bác sĩ, Nhài chỉ mong con kiên cường chống chọi như cái tên vợ chồng cô đặt cho bé. Lúc này, Nhài thấy Việt ra ngoài nghe điện thoại rồi lại vội vã đi vào, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử:
- Vợ, hôm qua anh gọi cho Hùng, cậu ấy đã bay về đây...anh sợ....
Nhài hiểu. Hùng có quyền được biết những việc này. Dù gì thì cu Sóc cũng là con ruột anh ấy. Nếu điều tệ hại nhất xảy ra, Hùng cần có mặt chứ. Cái bí mật kia có thể được giữ mãi nhưng cũng có thể nay mai sẽ bị phanh phui, Nhài đã chuẩn bị tâm lý cả rồi. Với cô giờ đây, tính mạng cu Sóc là quan trọng nhất. Cô thà bị sỉ nhục chứ không bao giờ để mất con. Sĩ diện gì tầm này nữa cơ chứ khi con trai cô đang giành giật sự sống với Thần Chết . Cô cũng xem phim, đọc truyện nhiều rồi và giờ chợt thấy đời mình còn ngang trái hơn phim. Cái cảnh trong phim Hàn Quốc cha con, mẹ con chia lìa rồi con đau ốm cần chuyền máu thì mọi chuyện vỡ lở... Nhài đã xem nhiều rồi. Những lúc ấy, Nhài khoc thương cho thân phận người phụ nữ trong phim, nhưng giờ đây, khi con trai mình với một người đàn ông không phải là chồng đang trong tình thế " ngàn cân treo sợi tóc" , Nhài hiểu hơn nỗi lòng của những người phụ nữ kia. Vì vậy, ngày hôm qua cô cũng định gọi cho Hùng nhưng lại sợ Việt hiểu nhầm nên không dám. May thay, Việt là người hiểu biết, vả lại chính anh cũng là người tạo ra vở kịch cho cu Sóc có mặt trên đời. Phải, nếu đứa con này có mệnh hệ gì thì Hùng có quyền được biết.
Tiếng giày vội vã nện xuống nền gạch khiến Nhài bừng tỉnh. Hùng vội vã bước về phía vợ chồng cô. Anh chỉ liếc qua cô một tia thương cảm rồi nhìn sang Việt:
- Việt, thằng bé sao rồi?
Bà Tâm ngạc nhiên trước sự có mặt của Hùng:
- Hùng, sao cháu lại ở đây? Chả phải cháu làm việc trong thành phố Hồ Chí Minh sao?
Vẻ lúng túng thoáng hiện trên mặt Hùng nhưng biến mất ngay sau đó, thay vào là sự bình thản vốn có:
- Dạ, cháu về có việc chiều hôm qua, gọi cho Việt định rủ đi nhậu nên mới biết việc của cu Sóc. Sáng nay giải quyết xong công việc, cháu tranh thủ vào đây.
Dường như Hùng đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này nên bà Tâm không nghi ngờ gì, bà khẽ gật đầu rồi đưa tay chấm nước mắt:
- Nó ở trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi...
Hùng vỗ vỗ sau lưng bà an ủi:
- Không sao đâu bác, bác sĩ ở đây giỏi hơn huyện mình nhiều nên bác yên tâm đi, cu Sóc sẽ được cứu thôi.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Hùng và Việt lao lại:
- Bác sĩ....
Vị bác sĩ đã luống tuổi chỉnh lại cặp kính, nhìn hai người đàn ông đang lo lắng trước mặt và ôn tồn nói:
- Cháu bé bị thương khá nặng, có vết rạn trong não, gãy xương khuỷu tay trái. Những điều này chúng tôi xử lý được. Vết rạn não không quá nặng bởi tôi chẩn đoán khi ngã phần tay cháu rơi xuống trước nên gãy tay, đầu không đập xuống đường quá mạnh nên không ảnh hưởng đến trí não sau này nếu cháu sống sót. Nhưng vấn đề nghiêm trọng là cháu mất máu quá nhiều nên cần chuyền máu để giữ mạng sống cho cháu.
Nhài bàng hoàng. Đây là cảnh cô thấy trên phim ảnh bây giờ đã thực sự xảy ra với cô sao? Gia đình Việt sẽ biết Hùng mới là cha đứa bé, sẽ hắt hủi mẹ con cô. Họ đâu cần biết nguyên do mà sẽ gán cho cô cái tội nɠɵạı ŧìиɧ. Dù chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Nhài thực sự thấy nỗi bất an đang dâng lên trong lòng mình ngày một rõ. Tiếng vị bác sĩ một lần nữa cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ ngổn ngang của Nhài:
- Cháu bé thuộc nhóm máu hiếm, bệnh viện chúng tôi đang liên hệ để mua vì ngân hàng máu của bệnh viện hiện đang hết nhóm máu này. Nhưng tôi không dám chắc có mua được hay không nên gia đình ai có thể cho máu thì theo chúng tôi đi xét nghiệm. Chuyền càng sớm càng tốt, nếu không có thể dẫn đến tình trạng chết não do không có đủ máu để lưu thông.
Nghe đến đó, Nhài vội bật dậy :
- Tôi là mẹ ruột của cháu, tôi có thể...
Việt và Hùng cùng chạy lại đồng thanh:
- Tôi có thể.
Lúc này, mạng sống của cu Sóc là quan trọng nhất nên cả ba đều không ai nghĩ gì nữa. Miễn là con sống, mọi thứ còn lại không có ý nghĩa gì hết.
Bà Tâm lúc này cũng không quan tâm vì sao Hùng lại sốt sắng vì cháu như thế, bà chỉ nghẹn ngào:
- Cứ xét nghiệm cả vợ chồng tôi nữa, miễn là cứu được cháu nó...
Vị bác sĩ nhẹ nhàng:
- Thôi, cứ để bố mẹ cháu và chú kia vào xét nghiệm xem sao đã. Vì hai bác lớn tuổi rồi, nếu cùng đường thì chúng cháu sẽ gọi hai bác. Hai bác cứ ngồi đây đợi đi ạ.
Bà Tâm gật đầu rồi ngồi xuống cạnh chồng. Vợ chồng Nhài cùng với Hùng đi theo vị bác sĩ kia vào phòng xét nghiệm máu.