Thẩm Tuyển Ý quay đầu qua, nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Phó Thanh Sơ, cơ mặt hoàn toàn thả lỏng, thế nhưng cũng nở một nụ cười, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì."
Phó Thanh Sơ không an ủi nhiều, lúc này, hai người bọn họ đều đã vỡ nát.
Không có gì đáng nói, nói nhiều cũng không bằng một cái ôm, cho nên Thẩm Tuyển Ý ôm Phó Thanh Sơ, còn cắn bờ vai của anh, cách áo blouse trắng cách áo sơmi, phỏng chừng đều lưu lại dấu răng.
Phó Thanh Sơ không nhúc nhích, tùy ý Thẩm Tuyển Ý cắn một ngụm chậm rãi thả lỏng sức lực, duỗi tay đè lại sau cổ cậu, ngẩng đầu lên.
**
Trước tiệc đầy tháng, Thẩm Khai Vân phái người tới đem Thẩm Dao ra nước ngoài.
Mấy năm nay ông ta rất ít khi ở trong nước, chỉ có vào ngày giỗ của Thẩm Yên mới có thể ở vài ngày trong tòa đại trạch kia, nhớ lại quá khứ của hai người.
Từ khi biết Thẩm Khai Vân làm điều ác, Thẩm Dao cũng không nói chuyện với ông ta, chỉ khi ông ta gọi tới để hỏi thăm cháu ngoại ngoài ra không có liên hệ.
Rất kỳ quái.
Thời gian Thẩm Dao ở bên cạnh Thẩm Khai Vân nhiều hơn Thẩm Tuyển Ý, nhưng Thẩm Tuyển Ý nói những lời đó, cô lập tức liền tin, có lẽ là trực giác của phụ nữ, cô tin Thẩm Tuyển Ý sẽ không lừa mình.
Lại nói có lẽ cô trước đây không gần gũi với Thẩm Khai Vân, tuy rằng ông ấy săn sóc nhiều cho mình, cũng là người ba điềm đạm, nhưng cũng không thật lòng thật sự thương yêu người chị này như Thẩm Tuyển Ý.
Thẩm Dao đã tính toán xong, sau khi kết thúc tiệc đầy tháng sẽ đi gặp Thẩm Tuyển Ý.
Mặc kệ về sau có cái gì, cô sẽ ở bên cạnh em trai, không cho thằng bé ở ngoài trải qua bất luận chuyện gì một mình, cô là người nhà duy nhất của thằng bé, cô có trách nhiệm cùng nghĩa vụ này.
"Ngày mai tiệc đầy tháng của thằng bé, đã thông báo với bạn bè xong, nếu như tôi mang đứa bé theo, sẽ không ăn nói được với người ta." Thẩm Dao nhìn mấy người đàn ông cao to mặc đồ đen ở trước mặt, cố gắng mạnh mẽ nói: "Ngày mai kết thúc, tôi sẽ tự mình đưa đứa bé tới gặp ba, mấy người đi trước đi."
"Tiểu thư, xin thứ lỗi cho chúng tôi mạo phạm."
Một người đàn ông trong đó nói xong, duỗi tay muốn nắm lấy cánh tay của cô, Thẩm Dao hét lên một tiếng bảo vệ đứa bé trong lòng ngực, lạnh lùng nói: "Các người dám chạm vào tôi một chút, ba tôi sẽ không tha các người!"
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, không có sợ hãi nói: "Tiên sinh nói, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, phải đem cô mang về, nơi này quá mức nguy hiểm."
"Đây là nhà của tôi, có nguy hiểm hay không tôi tự mình rõ ràng!" Thẩm Dao cố gắng bình tĩnh lại, không cần tạo xung đột với họ, ít nhất phải chờ tới khi Tưởng Kỳ trở về.
Nếu anh ấy có mâu thuẫn với ba, có lẽ sẽ giúp mình, có lẽ vì tình cảm vợ chồng của hai người, sẽ không để cô đi.
Thẩm Dao ở trong lòng cưỡng ép mình vững vàng, nghĩ cách một hồi, chậm rãi dịch tới bên cạnh điện thoại, cầm lên, uy hϊếp: "Các người không đi, tôi sẽ báo nguy, nói các người xâm nhập nhà dân!"
"Xâm nhập vào nhà dân?" Người kia bỗng nhiên cười, như thật sự bị kéo dài theo, không nóng nảy bắt cô, mang theo châm chọc nói: "Ba cô hoài nghi cô ở nơi này......"
Người kia duỗi tay, chỉ chỉ phần đầu, cười khẽ: "Không bình thường, muốn mang cô trở về trị liệu, bởi vì con trai cô đã chết, cô điên rồi, ảo tưởng con trai của cô còn sống, cô cảm thấy mọi người đều làm hại cô."
Thẩm Dao cả kinh, theo bản năng nhìn con trai trong lòng ngực đang ngủ say, vô tri vô giác ngủ mơ dù bên ngoài đang giương cung bạt kiếm như dòng nước đang chảy siết, nắm chặt tay nhỏ vừa ngoan vừa ngọt ngào.
"Các người muốn làm gì con trai tôi, tôi khuyên các người đừng xằng bậy!" Thẩm Dao run tay, cầm điện thoại không được, hai tay gắt gao ôm lấy con trai, sợ bọn họ làm tổn thương tới đứa bé.
Người kia nói: "Chúng tôi không muốn thương tổn bất luận người nào, nhưng là nếu cô không phối hợp, chúng tôi chỉ có thể áp dụng một ít thủ đoạn, để cô hiểu rõ tình hình hiện tại của mình. Cô không thể cò kè mặc cả."
Thẩm Dao linh quang chợt lóe, bỗng nhiên ôm đứa bé ngồi xuống, liều mạng nhịn xuống sợ hãi trong lòng, ra vẻ trấn định đảo qua mấy người đàn ông hung ác kia.
Nếu trốn không thoát, vậy cô phải làm một cái gì đó hữu dụng.
"Các người theo lệnh tới mang tôi đi, hay là để giam lỏng tôi."
Người đàn ông kinh ngạc, lại không phản bác, hắn ta tin tưởng cô gái mảnh mai trước mắt này trói gà không chặt, cho dù nói cho cô toàn bộ sự thật cũng không ảnh hưởng được tới đại cục.
"Không sai."
"Anh bắt tôi, là vì đối phó ai?" Thẩm Dao nghĩ, đem tầm mắt dừng ở trên mặt người đàn ông cầm đầu, đọc tên từng người ra, khi nhắc tới tên Thẩm Tuyển Ý, mi mắt ông ta giật giật.
Quả nhiên.
Thẩm Dao không muốn trở thành người kéo chân sau, nhưng cô không cứng rắn bằng Thẩm Tuyển Ý, từ mẹ đến em trai, đều ở che chở cô, tình nguyện hy sinh oan ức, đều che chở cô, theo đạo lý cô hẳn là thà chết không làm liên lụy đến Thẩm Tuyển Ý.
Nếu chỉ có một mình cô, vậy thì không sợ, chết bao nhiêu lần đều không sợ, nhưng hiện tại cô có con trai, cô không thể trơ mắt nhìn con trai bị tổn thương.
Thẩm Dao hít một hơi thật sâu, dấu đi lệ ý trong mắt, cứng giọng hỏi ông ta: "Tôi có thể hỏi vì cái gì không?"
Người đàn ông lần đầu không có trả lời thẳng vấn đề, xem ra chuyện này ông ta cũng không dám nói, hơn phân nửa liên quan tới thuốc cấm.
"Cậu ấy tra được một ít chuyện không nên tra được, cô cũng biết rằng, tiên sinh vẫn luôn rất thương yêu hai người, hai người là con của phu nhân lưu lại, là bảo bối quý báu của ông ấy, không phải vì bất đắc dĩ ông ấy cũng không muốn phá vỡ."
Thẩm Dao nghe ông ta nói, cả người đều phát run, ông ta làm sao có thể dùng khuôn mặt không biểu cảm mà nói những lời như thế!
Người đàn ông cũng không quản cô khó chịu, tiếp tục nói: "Ông ấy thực hy vọng hai người có thể nghe lời một chút, đừng quá phản nghịch, liên hợp người ngoài tới đối phó ông ấy, phụ từ tử hiếu không tốt sao?"
Thẩm Dao nghe thấy danh từ "Nghe lời", "Phụ từ tử hiếu" như vậy, trong đầu nháy mắt hiện lên lời Thẩm Tuyển Ý ở bệnh viện nói cho cô nghe, buồn nôn, cảm thấy ghê tởm.
Cô hồng con mắt khàn giọng nói: "Ông ấy tính dùng tôi làm lợi thế, nếu A Ý không nghe lời, ông ấy sẽ dùng mạng của tôi để uy hϊếp, là như thế này sao?"
Người kia không trả lời, chỉ là nhìn cô, nở nụ cười nhạt không rõ ý.
Thẩm Dao bỗng nhiên cảm thấy không sợ, sự thất vọng che trời lấp đất, đau lòng trong nháy mắt áp xuống, toàn bộ bao phủ cô đang sụp đổ.
Người ba bấy lâu nay cô sùng bái tôn kính, kỳ thật thủ đoạn sau lưng tàn nhẫn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, chính con đẻ của mình cũng thành quân cờ làm lợi thế, đi uy hϊếp một người khác.
Sau khi cô sinh xong, Thẩm Khai Vân không ở lại lâu, Thẩm Tuyển Ý từ đồn cảnh sát ra ông ấy cũng về nước.
Lúc ấy Thẩm Dao thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô thật sự là không biết làm sao đối mặt với "Kẻ thù", bình tĩnh suy nghĩ một tháng, cô tận lực đem chuyện mình có thể nhớ lại phân tích sắp xếp cặn kẽ lại.
Càng sắp xếp, càng phát hiện Thẩm Khai Vân cũng không ôn hòa từ ái như cô biết.
Chỉ là cô không nghĩ tới, người ba này thế nhưng sẽ vì an nguy của mình mà đối phó với Thẩm Tuyển Ý, dùng cô để làm lợi thế.
Nếu A Ý không đáp ứng, ông ấy có kết thúc mạng sống của cô ngay hay không, lại có lẽ, ông ấy đón mình trở về, ở trước mặt mình diễn vai người ba tốt nhiều năm như vậy, đều là vì ngày này.
Thẩm Dao cảm thấy chính mình chịu không nổi nhiều tin tức như vậy, đại não như là cái máy bỗng nhiên bị khởi động lại, lại bởi vì phụ tải không đủ, đột nhiên đốt đứt đường dây, dần dần mất khống chế.
Không được.
Thẩm Dao đột nhiên ôm con trai chạy lên lầu hai, một phen túm tay nắm cửa mở cửa phòng ra, người đàn ông đuổi theo tới khi cô đã chống lên ban công bằng đá.
"Các người là đơn giản muốn dùng tôi để uy hϊếp A Ý, nếu đến cuối cùng mạng sống của tôi phải nằm trong tay các người, không bằng hiện tại tôi sẽ cho các người."
—— Thẩm Dao, tính cách mềm dịu, nói chuyện cũng không quá lớn tiếng, luôn luôn là khoan dung độ lượng, vô luận đối ai đều là thiện ý, chưa bao giờ sẽ nghĩ xấu một ai.
Cho tới khi người đàn ông kia nói lại lời Thẩm Khai Vân.
"Cô ta nhát gan, có khả năng sẽ dùng tự sát để uy hϊếp các cậu, không cần phải xen vào, cô ta không dám, cũng sẽ không bỏ con được." Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút, giống như phủ định, "Lúc cần thiết, cưỡng ép bắt là được."
Thẩm Dao cùng bọn họ lẳng lặng giằng co, không khí căng chặt gần như chạm vào là có thể vỡ ra vô số mảnh nhỏ, theo hô hấp lọt vào tim, làm cho huyết nhục mơ hồ.
Ba của cô, ép cô đi tìm chết.
Tưởng Kỳ từ bên ngoài trở về, vừa ngửa đầu thấy Thẩm Dao ôm con để ở ngoài ban công, sau đó liền thấy cô đem con đặt ở một bên, chậm rãi, hơi vụng về bò lên trên ban công.
Phát giác cô muốn làm gì, mắt Tưởng Kỳ trừng lớn, bật thốt lên nói: "A Dao!"
Thẩm Dao nghe thấy âm thanh, cuối cùng nhìn anh một cái, lưu luyến vô cùng miêu tả mặt anh một lần cuối, lại không nói gì, không có lời nào để nói.
"A Dao, em đừng nhúc nhích!" Tưởng Kỳ ở dưới nhìn không thấy tình trạng bên trên, chỉ cho rằng cô đang luẩn quẩn trong lòng nghĩ mình lừa cô muốn tìm cái chết, lá gan muốn nứt ra cắn răng nói: "Anh cầu em, đừng nhảy."
Mắt Thẩm Dao nháy mắt liền đỏ, nước mắt "Phốc" dừng ở trên mu bàn tay, gắt gao mà cắn môi.
"A Dao, anh nói cho em, anh sẽ nói tất cả cho em nghe, em trở về, trở về được không." Giọng Tưởng Kỳ rất lớn, rất run, nghe vào trong tai thê lương như kéo theo máu, Thẩm Dao thậm chí có chút mềm lòng, nhưng cô không thể lựa chọn.
Nếu cô không chết, khả năng người chết chính là A Ý.
Tưởng Kỳ không dám động, anh muốn lên lầu, lại sợ lúc mình lên lầu, Thẩm Dao sẽ nhảy xuống, anh chỉ có thể đứng tại chỗ, trái tim bị dây nhỏ buộc chặt, treo ở giữa không trung, treo ở trên người Thẩm Dao.
"A Dao, anh cầu xin em." Trong giọng nói của Tưởng Kỳ mang theo âm thanh khóc nức nở, Thẩm Dao trước nay chưa thấy qua thời điểm anh mất khống chế như vậy, nghe giọng anh run rẩy, cầu xin nói: "Em đã nói, em còn muốn cùng anh, cùng với con trai đi với nhau tới nhiều năm sau, em không thể nuốt lời!"
"Tưởng Kỳ." Thẩm Dao khàn giọng, như nỉ non, lại đọc tên này một lần nữa.
Ngây người một lúc, người kia lập tức nắm chặt cơ hội, một tay kéo Thẩm Dao xuống dưới.
Tưởng Kỳ thấy cơ thể cô nghiêng một cái, đồng tử kịch liệt run lên, gần như quỳ xuống, nhưng mà lại phát hiện hướng cô rơi xuống, trái tim phanh một tiếng rơi trên mặt đất dập nát, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Anh lập tức phản ứng lại, trên lầu có người!
-
Thẩm Tuyển Ý muốn đi học, Phó Thanh Sơ phải làm thí nghiệm, thật vất vả mới có ngày nghỉ, còn bởi vì ngài Percy ở trong nhà chiếm cứ một phần.
Còn những nơi khác, bị rối loạn lên, nhìn như hữu dụng, rồi lại không có manh mối khả dụng có thể lập tức đẩy ngã Thẩm Khai Vân.
Cậu là một con sói, sắp bị nghẹn chết.
Phó Thanh Sơ mỗi ngày đều ở phòng thí nghiệm tăng ca đến khuya, cả người đều gầy một vòng, sắc mặt tái nhợt, hiện tại anh đã bị đánh dấu hoàn toàn, không cần lo tin tức tố tràn ra, đơn giản liền ở tại trường học.
Thời gian mỗi ngày hai người bên nhau, cũng chính là lúc ăn cơm.
Thẩm Tuyển Ý đau lòng Phó Thanh Sơ, để anh an tâm làm thí nghiệm, trước đem chuyện luận văn giải quyết, chuyện khác thì cậu cùng Nghiêm Bảo tới giải quyết.
Nhoáng cái đã một tháng.
Mật mã đĩa CD đến bây giờ cũng chưa phá giải, Thẩm Tuyển Ý cùng Phó Thanh Sơ hai người đã thử hàng trăm tổ hợp đều mở không ra, đến cuối cùng cậu cảm thấy có phải có người chơi bọn họ hay không.
"Mật mã cài đặt khó như vậy, không phải là cơ mật quốc tế gì chứ." Chúc Xuyên nghiêng đầu, chỉ chỉ thiếu niên bên cạnh, nhấc tay lên: "Em đi thử xem."
Thẩm Tuyển Ý đánh giá cậu ta, nhỏ giọng: "Này Chúc tổng, đứa nhỏ này, là con riêng của anh sao?"
Chúc Xuyên liếc mắt nhìn cậu một cái, lập tức cáo trạng với Phó Thanh Sơ: "Giáo sư Phó, người đàn ông của cậu bôi nhọ sự trong sạch của tôi!"
Phó Thanh Sơ không quan tâm tới hai người, đứng ở cạnh bàn hỏi thiếu niên: "Có thể mở được không?"
"Có thể."
Thiếu niên mở máy tính của mình ra, đem đĩa CD bỏ vào, còn chưa có bắt đầu liền thề son sắt nói có thể, Thẩm Tuyển Ý lại nói: "Đứa con của anh cũng rất ngạo mạn nha, bệnh chém gió có thể trị được không.(*)"
(*)câu gốc: gió lớn lóe đầu lưỡi hảo trị sao
Chúc Xuyên bị cậu chọc giận ngứa răng, "Cái gì mà con riêng, người ta năm nay đã hai mươi lăm, chẳng qua lớn lên hơi nhỏ con mà thôi, bằng không cậu cũng gọi tôi là ba đi?"
Thẩm Tuyển Ý đương nhiên "A" một tiếng, duỗi tay chỉ Phó Thanh Sơ đang đưa lưng về phía bọn họ, thấp giọng nói: "Cái kia mới là ba tôi."
Chúc Xuyên hết chỗ nói, chắp tay: "Luận không biết xấu hổ, vẫn là ngài."
Nhìn ngón tay bay nhanh ở trên bàn phím, trên màn hình xuất hiện một đống lung tung trình tự mã hóa.
Phó Thanh Sơ xem không hiểu, nhưng thấy mày thiếu niên hơi hơi nhăn lại, cũng có chút lo lắng.
"Không cần lo lắng, không có mật mã nào mà tôi phá không được." Đầu cậu cũng không ngẩng lên nói xong, lại mở ra một phần mềm khác, phục chế một đoạn đưa vào, nhanh đến mức làm người ta cũng không rõ cậu đang làm cái gì.
......
Trước sau mới nửa tiếng, mật mã được giải.
Chẳng qua giải ra một văn kiện, vẫn không thể đọc được, ngược lại xuất hiện một trò chơi giàn dáo.
Đơn giản mà nói, muốn mở được văn kiện cuối cùng, yêu cầu tiến hành vượt ải, phá một trạm kiểm soát, sẽ có được một nhắc nhở, cũng chính là một manh mối.
Phó Thanh Sơ chống cằm, nhìn giao diện giới thiệu, hơi nhăn mày lại.
Thẩm Tuyển Ý thăm dò lại đây nhìn thoáng qua, "Ý là có phải nếu thua một ván, một manh mối cũng sẽ không có hay không?"
"Ừm."
"Người này có bệnh hay sao, nếu muốn cho anh tin tức, trực tiếp cho anh không được hay sao, vì cái gì còn làm cho phức tạp như vậy, nếu sai hết, tin tức anh ta đưa có ý nghĩa gì?"
Phó Thanh Sơ cũng không nghĩ ra, trong đầu phát ra ngoài nghi giống Thẩm Tuyển Ý.
Người này khả năng thực sự có bệnh đi.