Nét cuồng thảo Lý Nam Phụ, Mộ Tịch Dao đã luyện gần nửa năm. Hôm nay mặc dù đã luyện được bảy phần thần vận, lại mãi không so với bản gốc chim bay kinh xà, kiểu như du long được.
Thấy sườn mặt dịu dàng của nàng, vẻ mặt lắng đọng, vung mực tùy tâm tùy ý, Tông Chính Lâm để văn thư xuống, đối với một phen biểu hiện của Mộ Tịch Dao hôm nay đúng là lau mắt mà nhìn.
Bắt tiểu nữ nhân tập luyện lối viết thảo, vốn là hắn cố ý gây khó dễ. Tuy biết Mộ Tịch Dao đã đến thư phòng rất nhiều lần, lại không ngờ nữ nhân này có thể đàng hoàng, kiên trì hoàn thành nhiệm vụ khi hắn tâm huyết dâng trào giao cho nàng.
Đứng dậy chậm rãi đi đến phía sau nàng, Tông Chính Lâm đứng chắp tay, một đôi mắt trầm tĩnh tĩnh mịch.
Bút pháp rất tốt. So với nữ tử bình thường nhiều hơn sự cương nghị, tự tại quyến cuồng, khí khái trong uẩn. Chỉ là mấy câu văn này...
"Thành người, chân thật vô vọng vị."
"Dùng thực vì tin." (coi sự thật là niềm tin)
"Người mà không tín, không thể thành công."
"Vợ chồng có ân tình, không thành thì cách."
Tông Chính Lâm đọc thầm hai lần, mới biết hôm nay Mộ Tịch Dao là có chuẩn bị mà đến.
"Trong bảng chữ mẫu đặc biệt chọn lọc, tự thành giải đọc. Kiều Kiều, dụng tâm rồi."
Mộ Tịch Dao viết xong một chữ cuối cùng, kết thúc gọn gàng, lời nói sắc bén lăng lăng.
Đem bút lông Hồ Châu đặt trên nghiên mực, Mộ Tịch Dao cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành lên tinh tế xem xét.
"Điện hạ, " hơi chút nghiêng người, ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc đυ.ng vào trong đôi mắt buông thõng xuống của Tông Chính Lâm, trong phòng rất hiểu yên tĩnh, không hề gợn sóng."Điện hạ cho rằng, mấy chữ này của thϊếp so với tiên sinh, kém ở chỗ nào?"
Ánh nến vàng mờ ảo, nổi bật lên đôi mắt ngập nước trong veo của Mộ Tịch Dao. Dung nhan son phấn không thi, khuôn mặt tỉ mỉ khiến người sợ hãi than.
"Không bằng hắn ở chỗ lòng không có việc khác, trăng sáng chiếu rọi." Nhận lấy giấy Tuyên Thành trong tay nàng, Tông Chính Lâm chuyên chú bình luận.
"Điện hạ anh minh." Mộ Tịch Dao hơi dịch sang một bên, sửa sang lại làn váy, để trống ra hơn nửa phần ghế bành, rồi ngước mắt, trong mắt dẫn theo ý hỏi thăm.
Tông Chính Lâm thuận thế ngồi xuống, tiện tay đem bản luyện chữ của nàng cuộn lại cẩn thận cất kỹ.
"So với lời bình xét của điện hạ, ngược lại thϊếp cảm thấy, suy nghĩ trong lòng thϊếp hình như càng chuẩn xác hơn."
"A? Kiều Kiều cho rằng là duyên cớ gì." Dứt khoát kéo vòng eo của nàng qua, nâng người đặt lên trên đùi.
"Nếu đã muốn hồng tụ thiêm hương, lại gần thêm một chút cũng không sao." Đã có thói quen thân cận cùng nàng, dù là sóng vai cùng ngồi, cũng cảm thấy không đủ.
Mộ Tịch Dao cười duyên tựa ở trong ngực hắn, thật sâu ngắm nhìn trân phẩm bảng chữ mẫu Lý Nam Phụ, khóe miệng vui vẻ từ từ trở nên thanh cạn.
"Thua tiên sinh, là bởi vì thϊếp không phải là Lý Nam Phụ." Không thể nhận thức trí tuệ của người khác, sao có thể miêu tả tinh túy.
"Thϊếp từng nghe nói đến một câu, cảm thấy có chút ý tứ: Noi theo thứ gì, cho dù tinh diệu tuyệt luân, cũng mất hương vị. Không phải là tài nghệ không đạt, mà là không chân thật."
"Không thể như tiên sinh cả đời không vợ con, bốn phía phiêu bạt, lấy thiên hạ làm nhà. Gió tuyết không hủy ý chí, phú quý không thể làm gãy tâm tư kia, dù là lệnh vua cũng có thể cười một tiếng, lưu lại tờ giấy mà đi."
Lý Nam Phụ này tâm cao khí ngạo hiếm thấy. Nửa đời si mê "Sách", mặc dù thân vương dụ lệnh muốn chiêu làm quan phụ tá, cũng có thể ung dung đi xa, xem vinh hoa như hư vô.
"Mà thϊếp, " Mộ Tịch Dao xòe bàn tay ra, năm ngón tay thon non mềm oánh nhuận, da thịt vô cùng mịn màng. "Sống trong khuê phòng đại trạch, ngực không vết mực, cũng không có chí lớn gì. Chỉ quan tâm điện hạ, đến nay lười biếng vô lo."
"Dù thϊếp tập luyện nhiều gấp trăm lần nữa, đến cuối cùng cũng chỉ là một đóa kiều hoa trong lòng bàn tay của điện hạ. Không thành thiên cổ giai thoại được, thì làm tâm can của ngài."
Vẻ mặt Tông Chính Lâm dần dần trở nên nghiêm nghị. Mộ Tịch Dao ít khi như hôm nay, nói năng không thêm vui đùa ầm ĩ, đoan chính làm cho người khác giật mình.
Nghe nàng khiêm tốn nói, Tông Chính Lâm vẫn là đầu biết được, nha đầu quỷ quyệt huyên náo Thịnh kinh mù mịt phong vân trong nhà hắn, chính là hạng người ngực không vết mực.
"Kiều Kiều có chuyện gì cứ nói cho bản điện nghe." Không phải là nghi vấn, mà là chắc chắc. Tông Chính Lâm khẽ vuốt sống lưng nàng, chờ xem Mộ Tịch Dao rốt cuộc có chuyện gì, hôm nay lại có thái độ khác thường, bày ra đủ trò.
"Điện hạ trước hết nghe một câu chuyện xưa được không?"
Tông Chính Lâm khiêu mi, thần sắc vui mừng. "Đồng ý."
Đồng ý? Mộ Tịch Dao giật sững mình, sau đó hờn dỗi giận trừng mắt nhìn hắn.
Điện hạ ngài tự cao tự đại như thế, đợi sau khi ngài lên ngôi, thϊếp còn có cuộc sống thanh nhàn sao? Nếu là mọi chuyện đều cần phải ngài "Đồng ý" một tiếng, thϊếp thà rằng tiền trảm hậu tấu, tới chết mới thôi.
Hôn hôn mi tâm của nàng, Tông Chính Lâm buồn cười trấn an, đối với các loại hạnh kiểm xấu của nàng đã là nhìn quen lắm rồi. Đổi lại khác cô gái, phải hắn đáp ứng, hẳn là mừng rỡ như điên. Hết lần này tới lần khác gặp phải nàng, lễ chế cần có toàn bộ đều ngoảnh mặt làm ngơ, lại giống như ngược lại là khắt khe, khe khắt nàng...
"Thời Nam Triều có một phú hộ. Trong nhà có ấu tử (con út) bị phong hàn, hai ngày sau bỏ mạng. Phú hộ kia khốc thiên thưởng địa, nói thẳng là lang băm của thiện đường trị liệu sai, hại ấu tử của hắn tự dưng bị mất tính mạng, nên muốn kiện tên đại phu kia lên quan phủ, xin Đại lão gia quyết định."
"Khi lên công đường xử án, đại phu kia mới đầu còn nhẫn nại nhiều phiên giải thích là do nhiễm phong hàn nặng, cơ thể của tiểu tử đó lại quá yếu ớt, không chịu được dược tính. Không dám kê bừa phương thuộc lấy tiền, làm hại tính mạng người khác. Sau đó bị toàn gia vây quanh vô lý chửi rủa, cuối cùng tức sùi bọt mép, tức giận đến sắc mặt xanh tím, khoá cái hòm thuốc giận dữ bỏ đi. Lúc rời đi có lưu lại lời nói: "Tử thi đặt ở nơi này, mặc cho bọn ngươi tra nghiệm kiện cáo." "
"Bị người nhà phú hộ phao tin bốn phía, danh tiếng thiện đường suýt nữa khó giữ được. Quản sự vội vàng mời người đến khám nghiệm tử thi, muốn điều tra rõ chuyện này, làm rõ công đạo cho hai nhà. Kết quả người khám nghiệm tử thi liên tục đảm bảo "Thi thể không không có gì bất thường", là nhà phú hộ kia oan uổng đại phu, cũng làm hại danh tiếng tốt của thiện đường."
"Kể từ đó, nhà phú hộ càng cảm thấy nghiệp quan cấu kết với nhau, ức hϊếp lương dân. Cho đến khi ông chủ của thiện đường đường đích thân tới cửa, , chốc lát sau, phú hộ kia cung kính đem người đưa đến ngoài cửa, không chỉ trên mặt có xấu hổ, lại càng không hề đề cập tới chuyện báo quan nữa."
Mộ Tịch Dao chớp lông mi, hưng phấn hướng Tông Chính Lâm đòi ban thưởng: "Điện hạ, nếu ngài không đoán ra nguyên nhân trong đó, " hai ngón tay xanh miết, trong khoảnh khắc phóng đại ở trước mặt Tông Chính Lâm, "Liền thua thϊếp hai trăm lượng bạc trắng được không?"
Kể một câu chuyện xưa liền đáng giá hai trăm lượng bạc, vụ trao đổi này của Mộ Tịch Dao đúng là... Tông Chính Lâm pằng một tiếng đập lên trên mông đít nhỏ của nàng.
"Kiều Kiều nếu có thể dạy được Thành Khánh trả tiền cho nàng trước, khi đó lại đến tìm bản điện cũng không muộn."
Tiểu tử kia trước khi ngủ đều quấn quít lấy nàng đòi kể chuyện xưa, sao không thấy nữ nhân này mở miệng đòi bạc? Thấy hắn tai to mặt lớn, nhìn hết sức dễ xâm lược sao?
Mắt Lục điện hạ nửa khép nửa mở, đối với ý đồ của Mộ Tịch Dao hôm nay có chút nghi ngờ. Đơn giản nói chuyện cũng có thể làm cho nàng tự dưng trộn lẫn, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ tất cả những chuyện làm nàng trước nay, là hắn nghĩ quá phức tạp rồi sao? Xem trọng hành vi việc làm của nữ nhân này quá?
"Kiều Kiều nếu thấy thiếu thốn gì, báo cho Điền Phúc Sơn là được." Ngốc một chút cũng tốt, miễn cho suốt ngày tự chủ trương gây chuyện thị phi. Chỉ tiếc... Tông Chính Lâm thở dài, nếu nàng thật là một tên ngu xuẩn, cũng sẽ không có cảnh tượng ngày hôm nay.
Quả nhiên, giống như là ứng nghiệm hắn đoán rằng, Mộ Tịch Dao phút chốc thu tay lại chỉ.
Giống như phát giác mình đã vô tình lạc hướng, xấu hổ xoa xoa vạt áo của Tông Chính Lâm, thẹn thùng lúng ta lúng túng mở miệng: "Điện hạ, thϊếp nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nghĩ sai hướng. Ngài cứ coi tất cả như không thấy, không thấy nha." Giả bộ dùng sức vỗ vỗ cai tay gây chuyện kia, kì thực chỉ là gió xuân nghịch liễu, Lục điện hạ ý vị thâm trường, ánh mắt quay vòng.
"Kiều Kiều, phú hộ trong miệng nàng, chớ không phải giống nàng, trong mắt chỉ có tiền, làm tất cả đều vì muốn kiếm bạc?"
Sắc mặt Mộ Tịch Dao hơi chậm lại, thở phì phì ngẩng đầu: "Tuy nói kẻ phú quý bấm bàn tính rất giỏi, nhưng thϊếp cùng tên phú hộ trong chuyện xưa kia, đều là người trong sạch, không có những thứ tâm địa gian giảo kia. Điện hạ ngài nghe cho kỹ, chuyện xưa này cũng không liên quan đến bạc."
Giận dữ kéo tóc mai của hắn, Mộ Tịch Dao vặn vẹo hết lần này đến lần khác tìm một tư thế thoải mái, cuối cùng vạch trần đáp án.