Người trước mắt một thân trường bào màu đen, hoa văn hình trăn màu vàng quấn quanh thân, con trăn lớn màu vàng kia mở lớn miệng đầy máu, thân trăn thon dài uống lượn một vòng ở thắt lưng hắn, nhìn chăm chú thật lâu, lại có thể thật sự thấy được con trăn kia như đang sống. Mà khuôn mặt người trước mặt thật sự là xinh đẹp không gì sánh được, chỉ có cặp mắt kia trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như không để bất kỳ vật gì vào mắt, một luồng khí lạnh từ trên người hắn phát ra, kéo theo áo khoác màu đen kia cũng giống như dấy lên một trận gió lạnh thật nhỏ.
Hắn từ từ thu hồi bàn tay của mình, năm ngón tay thon dài như trúc, khớp xương rõ ràng, trắng nõn như ngọc, rất xinh đẹp.
Hách Liên Thiên Mạch hơi ngẩn người nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo bào màu đen trước mắt, chống lại cặp mắt đen lạnh lùng không chút gợn sóng kia, có loại cảm giác như bản than trở nên thật mềm yếu.
"Ngươi. . . . . . Ngươi là người phương nào?" Hách Liên Thiên Mạch thoáng lui về phía sau một bước nhỏ, cảnh giác nhìn hắn, trong mắt lại khôi phục sự ác độc lạnh lẽo như trước kia.
Sự thất vọng chỉ xẹt qua trong mắt Hiên Viên U Băng , sau khi nhìn đến người trước mắt, ánh mắt lạnh lùng hơi động: "Mới vừa rồi người sử dụng Cổ Thuật trong phòng là ngươi?" Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng nói đã gần như khẳng định.
Hách Liên Thiên Mạch nghe vậy, đột nhiên mở lớn mắt, mới vừa rồi đúng là hắn sử dụng Cổ Thuật, không ngờ người này lại có thể cảm nhận được Cổ Thuật! Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ theo lời mẫu thân là người Cổ Cương?
Người đối diện chỉ thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, rồi tránh qua hắn ngồi lên cái ghế ở một bên, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai? !" Hách Liên Thiên Mạch khẽ quát lên.
Mẫu thân nói mẹ con các nàng là con dân bị Cổ Cương vứt bỏ, là người bị vứt bỏ! Nếu không phải mẫu thân không cho phép hắn trở về Cổ Cương, thì sao hắn lại biến thành nông nỗi chật vật như hôm nay, ngay cả người để dựa vào cũng không có. Cho nên hắn hận, hắn hận mẹ con Cơ Mộc Ly, cũng hận chính mình và người phụ thân có quan hệ máu mủ nhưng không chịu trách nhiệm với hắn, còn có cái gọi là vùng đất Cổ Cương thần bí kia!
Người trên ghế cứ như vậy ngồi ngay thẳng không nhúc nhích, bày ra khuôn mặt tuấn tú không dính khói bụi nhân gian giống như một khối băng, mang theo hơi thở tràn đầy lạnh lẽo, trường bào màu đen hạ xuống không gió mà bay, làm cho người ta có cảm giác vừa kỳ lạ lại thiêng liêng.
Hách Liên Thiên Mạch đứng một bên, cau mày nhìn chằm chằm người xa lạ này, gương mặt âm trầm, cười lạnh nói: "Thế nào, là những lão bất tử Cổ Cương kia cho ngươi đến bắt ta, sau đó muốn giải quyết nghiệt súc ta đây ngay tại chỗ sao?”
Hiên Viên U Băng chậm rãi mở mắt nhìn hắn, có chút tiếc rẻ lắc đầu một cái, than nhẹ một tiếng: "Nàng quả nhiên để lại đứa nhỏ ở Trung thổ.
Nàng? Có ý tứ gì? ! Người này biết mẫu thân mình?!
Hai mắt Hách Liên Thiên Mạch khẽ sáng lên, lập tức hỏi tới: "Ngươi và mẫu thân ta là quan hệ thế nào, ngươi biết nàng có phải hay không?!”
". . . . . . Khuôn mặt này của ngươi giống mẹ ngươi như đúc, ngay cả sự bướng bỉnh và cố chấp trong mắt cũng giống nhau." Hiên Viên U Băng nhẹ giọng nói, trên mặt không có một tia cảm xúc nào, ngay cả thỉnh thoảng quét qua hai mắt của hắn cũng trước sau như một, giống như phủ một tầng sương lạnh.
Môi mỏng Hách Liên Thiên Mạch khẽ run, hơi không khống chế được tức giận quát: "Ngươi là người của Cổ Cương! Đều là các ngươi, là các ngươi không có tim, không có tình cảm đã hại chết mẹ ta!"
Hiên Viên U Băng khẽ nâng lên mí mắt liếc hắn một cái, giọng điệu lạnh lùng như lúc ban đầu, "Không, là mẹ ngươi cố chấp và sự cố chấp ấy đã hại chết chính nàng. Ban đầu nàng không chỉ có len lén rời đi Cổ Cương, thân thể nàng và người Trung nguyên kết hợp nên càng làm tổn hại thêm cho sức khỏe chính mình, kết quả bản thân bị cổ cắn trả, làm hại thân thể nàng ngày càng suy yếu. Cho nên sau này nàng mới không thể không trở lại Cổ Cương nhờ giúp đỡ.
Chỉ tiếc nàng ngàn vạn lần không nên không biết hối hận, còn muốn trộm phương pháp luyện chế cổ độc thượng đẳng của Tư Tế điện rồi chạy trốn lần nữa. Vì vậy, tự nhiên Đại Trưởng Lão sẽ xử trí nàng. Đối với việc này, ta cảm thấy sâu sắc có lỗi."
"Tại sao? Tại sao mẹ ta không thể thích người Trung nguyên, nàng rốt cuộc có lỗi ở chỗ nào?! Thích một người có lỗi ư? !"
Hách Liên Thiên Mạch trừng trừng hai mắt, bày ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp nhưng có vẻ hơi dữ tợn .
Nam tử ngồi trên ghế chậm rãi đứng dậy, đi thong thả từng bước một tới trước mặt của hắn, khí thế bức người liếc mắt nhìn hắn, như xem một con kiến với mình không quan hệ: "Không có bản lĩnh kia thì đừng học người khác nói chuyện yêu đương. Ở thời điểm nàng lựa chọn luyện chế bản mạng cổ đó là cổ đoạn tuyệt tình cảm và tình yêu, nếu đã lựa chọn sau này đổi ý sẽ không còn đường sống. Điều này có thể trách ai?"
Hách Liên Thiên Mạch bị khí thế của hắn bức bách, theo bản năng thối lui về sau .
Mặt người nọ không chút thay đổi tiếp tục nói: "Nương ngươi, vốn là tranh giành háo thắng, lúc đầu ta còn rất thưởng thức nàng, nhưng sau này những hành động của nàng thật là làm người thất vọng."
"Nương ta chính là không cẩn thận thích một người nam nhân mà thôi, thời điểm trước kia không hiểu chuyện làm ra chuyện hối hận vì sao vẫn không thể bỏ qua, ngươi đừng nên ở trước mặt ta lộ ra bộ dáng xứng với trách trời thương dân, nương ta kể, một đám người Cổ Cương đều là loại người giống như ngươi không tim không phổi, tự cho mình là thanh cao, đúng là người dối trá !"
"Không, người ích kỷ chính là nương ngươi."
Mắt Hiên Viên U Băng lộ ra thương xót, đáng tiếc so sánh với cảm giác lạnh lẽo trong mắt kia vẫn có vẻ nhỏ bé không có ý nghĩa, mặt hắn giống như đắp băng mỏng, môi chậm rãi khép mở, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, như ngâm trong nước lạnh vào một mùa đông gió rét.
"Nếu sinh ngươi ra, nên ở lại Trung Nguyên chăm sóc ngươi lớn lên thật tốt. Cho dù bản mạng cổ của nàng cắn trả, nàng ít nhất cũng có thể sống thêm bốn mươi năm mươi năm, đối với người Trung nguyên mà nói, tuổi thọ dài như vậy cũng đủ sống cả đời, nhưng trong lòng nàng không bỏ xuống được cổ độc và cổ thuật của chính mình, cuối cùng chọn ngươi làm người kế thừa cổ độc, cổ thuật."
Hách LiênThiên Mạch nghe được ngẩn ngơ, tiếp theo đứng lên rống giận với hắn "Ngươi nói bậy, nương ta không có vứt bỏ ta! Hoàn toàn không có!"
"Vậy ngươi cứ tiếp tục lừa mình dối người mà sống, hoặc gặp trở ngại lại chết cũng tốt. Đi thôi, lúc này đây ta sẽ không ngăn cản ngươi."
Hách Liên Thiên Mạch giương mắt trừng hắn, từ đầu đến cuối hắn bị người trong trẻo nhưng lạnh lùng này dùng vài ba lời nói kích động đến không thể trả lời được.
Kỳ thật hắn vẫn biết mẫu thân cũng không phải thực thích hắn, thời gian bọn họ sống chung một chỗ cũng được vài năm. Nàng ngoại trừ ngày đêm dạy mình học tập chế cổ, hoàn toàn không nói mấy câu với hắn. Hắn luôn luôn tự nói với chính mình ở trong lòng, mẫu thân làm tất cả đều là để cho hắn sớm ngày thành tài, nàng chẳng qua chỉ là một người mẹ nghiêm khắc. Cho dù trên mặt không nói nhưng trong lòng cũng rất thương yêu hắn.
Nhưng mà, nam nhân mặc áo bào đen trước mắt này đã phá vỡ hoàn toàn sự lừa mình dối người của hắn, ngay cả hành động việc làm ba năm nay tại Viêm Đạm vương phủ này cũng có vẻ vô cùng buồn cười .
Hình như nam tử mặc áo bào đen nghỉ ngơi, điều hòa khí tức đủ rồi, không tiếp tục dư thừa liếc mắt cho hắn một cái, vừa động cước bộ đi về phía trước, cả người liền biến hòa kỳ lạ khó lường đi về phía cổng. Áo bào đen trên không trung đảo qua, thắt lưng bị không khí làm cho lay động.
Hách Liên Thiên Mạch chỉ cảm thấy người này giống như vị cứu tinh duy nhất trong cuộc đời có thể cứu mạng hắn, phải chặt chẽ bắt lấy hắn. Ngay sau đó không kịp nghĩ nhiều, hắn đột nhiên quỳ hai đầu gối xuống, bịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, trong mắt vứt bỏ đi tự tôn và kiêu ngạo khổ sở cầu xin.
"Cầu ngài. . . . . . Cầu ngài nói ra chỗ sai! loại người như ta đây nên dùng lý do nào để tạm thời sống trên đời này? Ta sợ buông hận ý duy nhất kia đi, cuối cùng mê mang không biết làm như thế nào cho phải, nhưng lại cảm thấy sống không bằng chết!" Hắn chống đỡ hai tay trên mặt đất gắt gao bắt lấy sàn nhà, trong mắt mờ mịt một tầng hơi nước không cam lòng.
Nam nhân phía trước hơi hơi nghiêng sườn mặt, thanh âm lạnh lùng nói: "Nếu ngươi thật long có ăn năn, từng làm sai việc gì, hiện tại chính mình liền đi bù lại. Còn có, ta xem ra đến nay ngươi vẫn có một nỗi băn khoăn không bỏ xuống được. Nếu nghĩ muốn làm lại từ đầu, liền sớm đi hoàn thành nó đi."
"Thế nhưng ta làm không được! Thân phận người nọ giàu sang, ta hoàn toàn không tiếp cận được. Chuyện này đúng là tai vẫn không bỏ xuống được, không cách nào hiểu được. Ta không thể cam tâm. Ta muốn hỏi người kia lúc trước vì sao vứt bỏ mẫu tử chúng ta . Vì sao vì một nữ nhân khác thế nhưng lại đuổi tận gϊếŧ tuyệt mẹ con chúng ta?! Ha ha. . . . . ."
Người trên mặt đất bỗng nhiên đứng lên vừa cười vừa khóc, ngẩng đầu nhìn nam nhân mặc áo bào đen trước mặt nói: "Ngươi có biết không? Người nam nhân kia từng độc ác phóng một trận lửa, muốn đốt sống hai mẫu tử chúng ta, nửa gương mặt mẫu thân bị thiêu bỏng ở trong trận lửa đó, gần một năm không dám ra ngoài cửa, cho đến dưỡng thành dưỡng nhan cổ khiến trên mặt hoàn toàn thay một lớp da mới. Hắn chính là một người ác độc như vậy. Nếu không đến gần được nam nhân kia, ta liền không thể làm gì khác hơn là bắt người hắn yêu mến nhất mà trút giận, ha ha ha. . . . . . Mặc kệ mẫu thân đối với ta như thế nào, phụ tử Cơ Mộc Ly quả thật chính là thiếu chúng ta . . . . . ."
"Thật là một người đáng thương. . . . . ." Hiên Viên U Băng than nhẹ một câu. Đây là một người hoàn toàn bị thù hận che mờ, thật đáng thương.
"Ngươi đã nhập ma rồi, mất đi tính cách lúc đầu, ngươi chỉ có thể tự cứu lấy mình."
Thấy người trước mặt ngay cả xoay người cũng không có, Hách Liên Thiên Mạch cười nham nhở, "Ta cho rằng ngươi là một thế ngoại cao nhân trách trời thương dân , hôm nay xem ra ngươi cũng chỉ là thấy chết không cứu, máu lạnh vô tình. Ta thật sự tiến vào trong vũng bùn, càng lún càng sâu nhưng vì sao ngươi không kéo ta ra?"
"Ta không thích lo chuyện bao đồng." Hiên Viên U Băng lạnh nhạt nói: "Dù cho ngươi họ Hách Liên."
Hách Liên Thiên Mạch mắt lạnh nhìn hắn, cười nhạo nói: "loại người không tim, không tình cảm như ngươi nên sống cô đơn cả đời cho tới già!"
Thân thể Hiên Viên U Băng có chút dừng lại, quay đầu nhìn hắn, chân mày hơi nhăn lại, "Giúp ngươi liền có thể không cô độc quãng đời còn lại sao? Lý do?"
Hách Liên Thiên Mạch thấy chuyện có chuyển biến, trong hai mắt xuất hiện một chút tia sáng khao khát, "Ta không cầu xin điều gì, chỉ muốn hóa giải nỗi băn khoăn trong lòng, ta muốn gặp mặt phụ thân, người có chung dòng máu với ta, van ngài giúp ta một chút. Xem xong ra ngoài ta liền cùng ngươi ở đây tìm người, người nọ cũng biết sử dụng cổ độc ,Cổ Thuật có đúng hay không. Nếu không vừa bắt đầu ngươi nhìn thấy ta cũng sẽ không lộ ra loại nét mặt thất vọng đó. Ta sẽ dùng danh nghĩa Hách liên thế gia, nếu ngươi giúp ta đạt thành tâm nguyện nho nhỏ này, ta sẽ giúp ngươi tìm được người nọ!"
Cặp mắt Hiên Viên U Băng mang theo tràn đầy lạnh lẽo, con ngươi nhìn thẳng chằm chằm hắn, "Ta tìm gần 17 năm cũng không tìm được nàng, ngươi lại có bản lĩnh gì tìm được. Ta rất ghét những người ăn nói lung tung."
Hách Liên Thiên Mạch giương môi, "Ta có lòng tin có thể tìm được người nọ, vì sao tiền bối không tin ta một lần? Dù sao ngươi cũng tìm 17 năm rồi, tin vãn bối lần này lại không lỗ, ngài nói có phải không?"
"Được, như ngươi mong muốn." Hiên Viên U Băng khó chịu quét mắt nhìn hắn một cái, khi hắn còn chưa lấy lại tinh thần, một tay đã hăng hái nhấc vạt áo sau của hắn, không coi ai ra gì bay ra khỏi Viêm Đạm vương phủ.
"Người ngươi muốn tìm ở nơi nào? Tên? Thân phận?"
". . . . . . Vua của Hỏa Vũ quốc Cơ Lạc Phong." Hách Liên Thiên Mạch chậm rãi nhếch môi, khóe miệng không nói gì hết mang theo nụ cười giễu cợt: "Ha ha, buồn cười quá đi, ta đúng là một trong những hoàng tử của Hỏa Vũ quốc, đáng tiếc, nhưng hôm nay vì một quốc vương đạo mạo nghiêm trang mà rơi vào tình cảnh như thế này."
Động tác Hiên Viên U Băng chỉ dừng một chút, tiếp theo trầm giọng không nói dẫn dắt hắn một đường bay đến hoàng cung.
Đêm từ từ buông xuống trong bóng đêm, hai đạo bóng dáng giống như quỷ mị xuyên qua lầu các phía trên cung điện, chân không tiếng động đạp ngói mà đi.
Hách Liên Thiên Mạch giật mình nhìn theo nam nhân mặc áo bào đen bay thật nhanh trên các phòng ốc, trái tim đập thật nhanh. Mẫu thân nói người Cổ Cương phần lớn chỉ chuyên chú với cổ độc cổ thuật, rất ít học người Trung nguyên luyện võ phòng thân, càng đừng nói võ nghệ cao cường giống người này. Người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Cổ Cương?
"Tiền bối đối với hoàng cung Hỏa Vũ dường như rất quen thuộc." Hách Liên Thiên Mạch nhỏ giọng nói.
Hiên Viên U Băng thản nhiên ừ, không nói lời thừa thãi.
Hai người một đường đến bên ngoài ngự thư phòng Cơ Lạc Phong, Hiên Viên U Băng lại mang người rơi thẳng xuống đất dừng ở cửa điện, sau đó giơ lên vạt áo phía sau buông lỏng tay.
Hai chân Hách Liên Thiên Mạch rơi xuống đất, có loại cảm giác mơ hồ không có thật, đợi đến khi thân thể đứng vững, mắt cũng hoàn toàn mở ra, thấy tình hình trước mắt trong nháy mắt mắt trợn to, người nọ đúng là ngu ngốc, lại sẽ đưa tới Đại Nội Thị Vệ như vậy đấy! Lâm công công và hai Thị Vệ đeo đao canh giữ ở hai cửa nhìn lên trời rồi gặp hai người thì cùng nhau sững sờ, ngay sau đó hét lớn một tiếng, "Các ngươi là người nào?!"
Cặp mắt Hiên Viên U Băng nhìn thẳng mấy người, hình như có vật gì vô hình từ trong cặp mắt lạnh lùng kia bắn ra ngoài, chỉ trong chốc lát, kể cả Lâm công công và hai Thị Vệ ánh mắt bỗng trở nên đờ đẫn, nhìn về nơi xa giống như mất hồn .
"Tốt lắm, đi vào thôi." Hiên Viên U Băng vô cùng bình tĩnh nhắc nhở Hách Liên Thiên Mạch đang kinh ngạc đến ngây người.
Hách Liên Thiên Mạch sững sờ gật đầu hai cái, đẩy cửa bước vào. Người này võ công thật cổ quái, thân hình nam tử mặt áo bào đen chợt lóe lên, cũng không biết giấu mình ở nơi nào. Không, không thể nói là giấu, người này tới vô ảnh đi vô tung, là một người không có gì cố kỵ. Cho dù hắn là đường hoàng đứng ở cửa đại điện thái độ nhìn người khác bằng nửa con mắt cũng giống nhau.
Trong ngự thư phòng nam tử trung niên đang cúi đầu nhìn tấu chương đã để đồ trong tay xuống, hơi híp mắt lại nhìn người nào gan to bằng trời dám xông vào hoàng cung.
Người nọ đứng ngược với ánh sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, đợi đến thời điểm hắn từ từ dạo bước đến gần, cặp mắt Cơ Lạc Phong chợt trợn to, quát lên: "Tiện nhân táng tận lương tâm này, ngươi còn chưa có chết?!"
Trong lòng Hách Liên Thiên Mạch cười lạnh, cho dù biết trong mắt người này hoàn toàn không có mẹ con bọn hắn, nhưng mà mới vừa rồi tim hắn không nhịn được khẽ đau nhói.
Ngoài cửa truyền đến tiếng một thị vệ đối thoại, giống như có một nhóm thị vệ nghe tiếng mà đến, tiếng bước chân nhiều mà hỗn loạn, "Lâm công công, mới vừa rồi bọn ta nghe được tiếng động, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Tất cả đều tốt, không có việc gì." Lâm công công trả lời có chút đần độn.
Một lát sau, tiếng bước chân đi xa, ngoài cửa lại khôi phục an tĩnh như trước.
Môi mỏng Hách Liên Thiên Mạch cong lên, cười đến xinh đẹp, "Hoàng thượng ngài phải nhìn cho kỹ, thảo dân là một nam nhân, không phải là tiện nhân trong miệng người, mà là nhi tử của tiện nhân kia . . . . . . ." Nói đến chỗ này, nụ cười trên khóe miệng càng phát ra nồng đậm, cười đến vô cùng tự giễu.
"Ta chính là con trai của tiện nhân trong miệng người, phụ hoàng."
Trong mắt Cơ Lạc Phong nồng đậm chán ghét làm cho lòng người lạnh, "Ngươi câm miệng cho trẫm! Tiện nhân kia sinh nhi tử, cho tới bây giờ trẫm cũng không có thừa nhận qua!"
"Vì sao?" Hách Liên Thiên Mạch lại giống như không nhìn thấy chán ghét trong mắt của hắn, nhìn thẳng vào trong mắt hắn, hỏi rõ thắc mắc gần hai mươi năm, "Lúc trước vì sao phải đốt sống hai mẹ con chúng ta, coi như người chán ghét nàng, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không bỏ qua được sao?"
Cơ Lạc Phong nhìn Hách Liên Thiên Mạch, trong mắt tràng đầy hận ý mãnh liệt dân lên, nghe xong chất vấn của hắn, nhưng lại cười lạnh: "Mẫu thân của ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết rốt cuộc nàng làm ra chuyện tốt gì sao? Trẫm trong lúc vô tình cứu nàng một mạng, nàng lại hại nữ nhân đời này trẫm yêu nhất!"
Năm đó một lần trên đường ra ngoài làm việc Cơ Lạc Phong cứu nữ nhân vẻ mặt xinh đẹp kia một mạng, nghe thân thế nàng đáng thương, còn thưởng cho nàng một ít ngân lượng. Về sau nữ nhân kia thế nhưng lại trà trộn vào hoàng cung, hạ một loại dược kỳ lạ làm cho hắn đem tiện nhân kia trở thành Như Nhi, còn ở tẩm cung Như Nhi làm ra loại chuyện không bằng cầm thú. Sau lại. . . . . . Sau lại làm hại Như Nhi sinh non, Như Nhi cũng không tha thứ hắn nữa.
". . . . . . Những điều này là do kia tiện nhân kia làm hại! Lấy oán trả ơn, là tiện nhân không biết liêm sỉ! Trẫm cứu nàng một mạng, sau lại thu hồi mệnh đó có gì không được?! Trẫm không nghĩ tới một lần như vậy nàng liền có bầu, mỗi khi trẫm gặp khuôn mặt xinh đẹp kia của nàng, liền hận không thể lấy đao vẽ vài đường!" Cơ Lạc Phong nói lên chuyện cũ đã giấu kín thật sâu trong trí nhớ, tức giận cùng hận ý đều cuồn cuộn đến không dứt .
Hách Liên Thiên Mạch nghe nhưng lại thấp giọng nở nụ cười.
Đúng là như vậy sao? Hóa ra là như vậy. . . . . . Sự thật, chân tướng thật sự thực buồn cười, hóa ra hắn xuất hiện như vậy, là mẫu thân một đêm dùng hết thủ đoạn đổi lấy sự hiện hữu của hắn.
"Đi ra cho trẫm! Khuôn mặt này của ngươi làm cho trẫm cảm thấy vô cùng ghê tởm!" Cơ Lạc Phong chỉ vào đại môn nói.
Hách Liên Thiên Mạch theo dõi hắn nửa ngày, trầm mặc xoay người, vừa đi ra hai bước, bước chân hắn đột nhiên dừng lại, xoay người mạnh một chút, trong tay nắm một binh khí bén nhọn, hung hăng đâm tới l*иg ngực của hắn.
"A ——" Đông Phương Lăng hướng xa xa gào một tiếng.
Còn lại mấy người không nói gì nhìn hắn.
"A ha ha, cuối cùng an toàn đến đáy vực vạn trượng! Gia, người nhìn một chút, thiên tài vừa mới xuất hiện, ta đi từ Tư Tế điện đến đáy vực vạn trượng này thời gian còn chưa đến một ngày. Kế tiếp chỉ cần tìm được con rắn có chấm đỏ, lấy mật rắn, chúng ta theo đường cũ đi về là có thể hoàn thành nhiệm vụ!"
"Thập Nhất, Lăng, nhóm lửa tại chỗ. "Sau khi Cơ Mộc Ly phân phó một câu, biểu tình không tốt nhìn chằm chằm Thủy Y Họa, " Họa Họa, hiện giờ bốn người chúng ta đều đã an toàn đến đáy vực, chúng ta có phải hay không nên tính sổ, hả?"
Thủy Y Họa cười nhẹ hai tiếng, lại chủ động túm cánh tay của hắn đem đặt bên hông chính mình, cười tủm tỉm nói: "Cơ Mộc Ly, không phải chỉ lừa huynh sắp chết sao, huynh thật sự sẽ tin?"
"Bởi vì không muốn nàng xảy ra chuyện gì." Cơ Mộc Ly còn thật sự giải thích, một đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch giờ phút này ánh lên hình bóng của nàng.
Nụ cười trên mặt Thủy Y Họa chậm rãi thu lại, vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, đầu cũng gối lên trước ngực hắn, ngửa đầu nhìn hắn: "Ta xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Cơ Mộc Ly bật người đem mỹ nhân chủ động đưa tới cửa ôm sát, hơi hờn giận nói: "Nàng biết là tốt rồi, phải phạt, ta muốn đòi một nụ hôn môi." Khóe mắt trộm quét hai người Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng một cái, sau đó quay người lại, làm cho chính mình đưa lưng về phía hai người họ, liền đỡ gáy Thủy Y Họa cúi đầu hôn lên hai cánh môi.
Thời gian uống một tách trà trôi qua.
Thời gian uống hai tách trà cũng trôi qua.
Đột nhiên Đông Phương Lăng ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng, "Không có thiên lý, không nên coi thường người như vậy chứ. Gia, vương phi, hai người đủ chưa ?!"
Sau hồi lâu, Cơ Mộc Ly mới chậm rãi quay thân mình lại, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm hai tên chướng ngại vật kia, chỗ đỏ ửng bên tai còn chưa hoàn toàn rút đi.
"Lăng, ngươi không thể học Thập Nhất sao, ít nói một chút."
Đông Phương Lăng vừa nghe, bỗng nhiên nghĩ tới việc vừa rồi, sau đó đôi mắt đột nhiên sáng lên, vui tươi hớn hở nở nụ cười, "Gia, người có thể không biết, Thập Nhất hắn đã có ……."
"Lăng! Sự kiện kia ta còn chưa xác định." Bỗng dưng Kiếm Thập Nhất đánh gảy lời hắn.
Sau khi Thủy Y Họa rời khỏi người Cơ Mộc Ly đi ra, sắc mặt đã khôi phục như lúc ban đầu, vạn phần tò mò hỏi, "Thập Nhất đã có cái gì ?"
"Thập Nhất hắn có ý trung nhân, ha ha! Các người nói ngạc nhiên hay không ngạc nhiên?" Đông Phương Lăng không để ý cảnh cáo của Kiếm Thập Nhất, cười ha hả trả lời.
"Hả? Thập Nhất, nói cho gia một chút, chuyện khi nào, chính là vị Hòa Khuyết cô nương trong phủ chúng ta kia?" Cơ Mộc Ly thấy lạ khiển trách hỏi một câu.
"Ai nha, ta thấy khổ thay cho nha đầu Hòa Khuyết, thế mà bị nam nhân thất thường như vậy coi trọng. . . . . ." Thủy Y Họa thích thú nở nụ cười.
"Vương phi, tính cách thất thường là như thế nào?" Đông Phương Lăng tò mò hỏi.
"Kiếm Thập Nhất đúng là loại người này, tính cách thất thường, trong nóng ngoài lạnh, nói chung còn thích để bụng chuyên của người khác."
Kiếm Thập Nhất lạnh mặt nhìn mấy người, không có lời nào để nói.Gặp phải hai người chủ tử không biết xấu hổ còn có một người bạn vô lương như vậy, thật là xót xa nói không nên lời.
Ngay lúc mấy người cãi nhau ầm ĩ, trong bụi cỏ cách đó không xa, một đôi mắt đỏ quỷ dị tức giận nhìn chăm chú mấy người, mắt đỏ lúc sáng lúc tối, lúc sáng ngời giống như hai khối đá Mã Não màu đỏ. Thứ ngủ đông ở trong bụi cỏ kia vẫn nhìn hồi lâu, sau đó từ từ biến mất ở trong bóng đêm.