Ly biệt sắp tới, trước đó Hòa An làm một cái bàn trang điểm.
Tuy rằng chỉ mới là cái hình thức đơn sơ, một mình anh ngồi trong sân mồ hôi ướt đẫm áo đến hơn nửa đêm, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau còn rời giường mài giũa đánh bóng dầu.
Bối Chỉ Ý chống cằm ngồi bên cửa sổ nhìn anh.
Hiện tại cô đã minh bạch, trước khi hai người họ yêu nhau, tại sao lại cứ có cảm giác Hòa An sẽ lao lực mà chết rồi.
Một khi trong lòng anh có chuyện, trống rỗng mãi không xong.
Anh đúng là người nóng nảy, mỗi khi lòng bực bội sẽ không giận chó đánh mèo với người khác, anh chỉ yêu cầu bản thân mình phải mệt mỏi đến không suy nghĩ nổi chuyện gì.
Tuy rằng anh không đề cập đến, nhưng trước kia anh đã từng giống Daisy, cũng là người ngồi phi thuyền xoa hoa thân mang theo vệ sĩ xuất nhập.
Ở chung ba tháng yêu nhau một tháng, trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy bóng dáng của nhà tư bản trên người anh, chỉ biết rằng đại khái anh cũng từng thuộc giới tinh anh.
Từ sinh hoạt tiêu chuẩn như Daisy đột nhiên nhảy sang trạng thái nguyên thủy như lúc này, chắc hẳn là, anh đã ăn không ít khổ sở.
Kiểu như cô ở phòng thuế tại Ma Đô không có cửa sổ, đến đảo này cũng phải vài ngày trời mới có thể thích ứng được, vậy thì anh chắc chắn càng khó khăn hơn.
Trước kia cô cho rằng người đàn ông mình thích chính là kiểu người ẩn nhẫn và có trách nhiệm, đến khi thật sự bên nhau, cô ngày càng cảm thấy, thật ra Hòa An có thể tùy hứng một chút, lụa là(*) một chút.
(*) raw: 纨绔, (phiên âm: Duẩn, bính âm là wán kù), thường nói đến những bộ quần áo lộng lẫy của những đứa trẻ trong gia đình giàu có, và những đứa con của gia đình giàu có.
Cô luyến tiếc sự ẩn nhẫn của anh, tựa như lúc này, chiếc áo đen bị anh làm đẫm mồ hôi ngay trước ngực, ướt đẫm dán lên thân người, vết bỏng xương bả vai sắp khép lại, hẳn là anh rất khó chịu, nhưng trên mặt anh lại nhìn không ra chút biểu cảm khó chịu nào.
“Sơn đẹp lắm đó.” Cô rảnh rang tìm chuyện để nói.
Hòa An đang bận rộn, dù nhìn nhiều thêm một cái cũng nhịn không nổi đáy lòng chua xót.
“Chất liệu gỗ này rất cứng, lại dày, vậy nên lớp sơn cần phải mỏng hơn.” Hòa An đưa cho cô một cái bàn chải, “Muốn thử không?”
Bối Chỉ Ý ra khỏi sảnh nhận lấy bàn chải, có chút không yên lòng: “Làm không tốt thì phải làm sao bây giờ?”
“Dù sao cũng là em dùng mà.” Hòa An nom thật hiền hòa, kéo ngăn kéo của bàn trang điểm ra, chỉ chỉ vào bên trong: “Em quét nơi này.”
“……” Bối Chỉ Ý trừng mắt nhìn anh, rồi thành thật nhúng bàn chải vào sơn sau đó quét loạn vào trong ngăn kéo.
“Theo đường ấy, nhẹ chút nào.” Hòa An dán sát vào lỗ tai cô, giọng nói ép đến là thấp.
“….” Tay cầm bàn chải của Bối Chỉ Ý run lên, trong ngăn kéo vươn vãi vài giọt sơn bị bắn ra, sơn khô nhanh, mấy giọt sơn này nhanh chóng hình thành mấy viên nhỏ nhỏ, cố định trong ngăn kéo.
“Ấn ký.” Hòa An thật thỏa mãn, hôn cô, “Nếu em về Trung Quốc rồi mà không quay lại, anh sẽ gửi ngăn kéo này qua cho em.”
“….” Bối Chỉ Ý bất động, nhịn lại xúc động nơi đáy mắt đang phiếm hồng, “Em nào có không quay về chứ.”
“Hôm nay chúng ta có hai con đường.” Hòa An xoay Bối Chỉ Ý lại, nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của cô, “Hoặc là đi đổi một bộ đồ khác, chúng ta ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người một ngày, hoặc là đi về phòng, anh ôm em khóc nguyên ngày.”
“Anh đều được, để em chọn đấy.” Hòa An thực khẳng khái.
Anh vẫn mỉm cười, sự dịu dàng nơi đáy mắt như vực sâu trong hải dương.
Anh nỗ lực để cho ngày cuối cùng của cô trên đảo này được vui vẻ, để ly biệt trở nên không âu sầu như vậy.
“Em có thể chọn cả hai luôn được không…” Cô vô cùng đáng thương nhìn anh, nếu được như vậy, thì bọn họ có thể vùi mình ở bên nhau những hai ngày.
“Được.” Hòa An không chút chần chừ, “Anh đưa em đến khách sạn.”
……….
Bối Chỉ Ý chớp chớp mắt.
Nghĩ lại nghĩ, tựa như là hạ quyết tâm lắm vậy, gật đầu, “Được.”
……..
Lần này đến lượt Hòa An phải chớp mắt, vừa tức giận vừa buồn cười vỗ nhẹ vào mông cô: “Đi thay quần áo đi nào!”
“Mặc đồ đẹp nhé,” Nhân lúc Bối Chỉ Ý đỏ mặt chạy vào phòng thay đồ còn bổ sung thêm một câu, “Hôm nay sẽ dẫn em đi dọc cát biển.”
Hôm nay, họ ước hẹn rồi.
Đặt hết những phiền muộn và hỗn loạn ra sau đầu, hôm nay, chỉ có anh và cô, trên hòn đảo xinh đẹp này, chỉ có cảnh sắc.
***
Bối Chỉ Ý mang một bộ đồ ít bảo thủ nhất của cô, váy ôm ngực liền áo, váy không dài lắm, và một đôi tất dài hai ba thước.
Váy lụa màu xanh nhạt, trông thật hợp da.
Cô còn son môi, tóc dài được cột lên cao, để lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh khảnh như thiên nga.
Hòa An cũng tắm sạch cái thân đầy vụn gỗ, vận chiếc áo thun mới thoải mái, che khuất vết sẹo nơi xương bả vai anh.
Lúc Bối Chỉ Ý vừa bước ra, anh còn tặng cho cô một bó hoa dại mới vừa hái xuống, dùng dây tơ lụa hồng nhạt thắt hình con bướm.
“Hai người các người….” Itani sau khi bị cay mắt bèn phun từ độc, “Tôi nhắc mấy người này nhé, người nước ngoài kết hôn trên đảo này không có được pháp luật bảo vệ đâu đấy.”
Bối Chỉ Ý ôm hoa đỏ mặt cúi đầu.
“Bọn này chỉ đi khai phòng.” Hòa An mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, thật thân sỉ ôm Bối Chỉ Ý ngồi lên chiếc xe đạp có độ cao mà anh rất hài lòng nọ, cần cổ Bối Chỉ Ý lộ ra, anh có thể ngửi được mùi hương của cô cả ngày.
“Để sữa tắm của em lại.” Anh cười hì hì chơi trò lưu manh, “Dầu gội cũng đừng mang đi.”
Bối Chỉ Ý ngẩng đầu lên trừng mắt liếc anh một cái, nơi cổ trắng nõn dần dần hiện màu hồng, rồi mới lặng lẽ gật đầu.
Hòa An cúi đầu cười, cái cằm lún phún râu cọ cọ lên cổ cô, Bối Chỉ Ý một thân run rẩy nổi da gà.
Bối Chỉ Ý chưa từng đến khách sạn trên hải đảo này.
Không đúng….
Trong lòng Bối Chỉ Ý yên lặng sửa lại cho đúng, cô chưa từng đi vào khách sạn với người đàn ông nào cả.
Vốn dĩ cô đã hơi thẹn thùng rồi, kết quả khi nhìn thấy trước sảnh khách sạn là người quen A Cái được Hòa An tuyển, thân hình như cái tháp ngồi trước sảnh lễ tân, thấy cô đến thì vui tươi hớn hở nói với cô mười Đô la.
Trong nháy mắt cô xấu hổ không biết nên làm như thế nào cho phải, cúi đầu hai chân co co lại.
“Đừng ghẹo cô ấy.” Hòa An cười, nói bằng tiếng Thái.
A Cái bô bô một tràng tiếng Thái, cười tủm tỉm, rồi mới đưa một ra hiệu cho một người phụ nữ mặc trang phục truyền thống Thái Lan tặng cho Bối Chỉ Ý một cái vòng hoa.
“Hôm nay chúng ta là du khách.” Hòa An khom lưng thay cô mang lại vòng hoa, rồi hôn xuống khóe miệng đỏ bừng của cô.
Cô mặt đỏ phừng phừng, trong tay cầm ly nước trái cây A Cái mới đưa cho, vừa uống ngụm nhỏ vừa tò mò nhón chân nhìn Hòa An điền tin tức về khách du lịch.
Đây là một loại trải nghiệm thực tế mới lạ, Hòa An không phải là đội trưởng đội tình nguyện viên, trên vai không có trách nhiệm và tâm sự nặng nề, anh chỉ là một vị du khách bình thường, trên cổ là cái vòng hoa ngốc nghếch, trong tay cầm đồ uống cùng loại với cô.
Anh cúi đầu lấy hộ chiếu của mình ra đăng ký, rồi lại khom lưng lấy hộ chiếu của Bối Chỉ Ý trong túi cô ra, nhìn thoáng qua ảnh chụp bên trên.
“Chụp cho anh một tấm như thế này.” Anh chỉ chỉ vào ảnh chụp thấp giọng dặn dò.
“….Thế xấu lắm.” Trên giấy hộ chiếu, tóc vén qua vành tai và cả trán nữa, cô không thích chụp ảnh cho lắm, vậy nên lúc chụp ánh mắt rã rời, cười lên mà cứ ngỡ như cô ngốc giây tiếp theo sẽ khóc vậy đấy.
Lại còn….không trang điểm nữa.
Đen sì sì ra.
Khóe miệng Hòa An ngậm ý cười, vừa chép lại dãy số hộ chiếu của cô vừa gật đầu xem như khẳng định, “Xấu thật.”
Thái độ thành thật hệt như mỗi lần anh không chút do dự chê bai tài nấu ăn của cô.
Bối Chỉ Ý đỏ mặt, nhón chân, tính trẻ con bảo cô che lại ảnh chụp, rồi lại trơ mắt nhìn Hòa An viết quan hệ của hai người là vợ chồng.
……
Tiếng Anh của cô tốt ơi là tốt đấy có biết không thế!
Cô đọc tiếng Anh tốt ơi là tốt đấy nhé!
“Trước tiên cho tôi một phòng.” Hòa An rất tự nhiên, lúc đưa bản đăng ký cho anh, A Cái nhìn thấy nội dung trên tờ đơn bèn cười khà khà, đến cuối cùng còn giơ một ngón tay cái với Hòa An nữa.
Hòa An đắc ý dào dạt, cuộn tay cụng vào tay A Cái một cái, dáng vẻ trăm phần trăm của người Mỹ.
Cô gái đến từ một gia đình bảo thủ phương đông Bối Chỉ Ý chỉ có thể thẹn thùng đứng bên cạnh, nhìn Hòa An đặt hộ chiếu của hai người chung một chỗ.
Hộ chiếu của Hòa An.
Cô khẽ nhíu mi nhìn thoáng qua ảnh chụp bên trên.
Vẫn dáng vẻ ngây ngô, không đen như bây giờ, cũng không cường tráng như bây giờ.
Hòa An của trước kia.
Cô cảm thấy vô cùng mỹ mãn vỗ vỗ túi xách của mình, phảng phất như nhìn lén được một góc nho nhỏ của quá khứ Hòa An.
Trước kia….trông anh như một người Mỹ…..
Người ngoại quốc, kiểu người giống với trong những bộ phim điện ảnh vậy.
***
Người Mỹ Hòa An lần đầu tiên chân chính cảm nhận được tư vị hẹn hò, rất là bạo tay, cả người toát lên một luồng hơi thở của chủ nghĩa tư bản,
Bối Chỉ Ý trợn tròn mắt nhìn căn phòng trước mắt.
“Chỉ…chỉ hai người chúng ta ở thôi sao?” Quy mô của những khách sạn phổ biến trên đảo không lớn lắm, nhà gỗ hai tầng, trên lầu hai có một sân lớn rộng tầm năm mươi mét vuông, đối diện là biển xanh.
Nhà có ba phòng, hai WC, còn có một căn bếp nho nhỏ, trong tủ lạnh chất đầy đủ thức ăn.
Phòng ngủ chính được trang trí như một căn phòng trăng mật, mặt giường đầy cánh hoa hồng, khăn tắm được xếp hình thiên nga quấn cổ nhau, dùng tư thế vô cùng ái muội, nằm trên chiếc giường rải đầy hoa.
Trong không khí vương vị chanh thảo, không gian thật lớn cùng cửa sổ sát đất, càng làm căn phòng rót đầy hương gió biển.
Hòa An, đã đặt căn phòng trăng mật.
“Chúng ta chỉ ở một đêm thôi mà.” Cái tên phá gia này.
“Nếu không thì gọi luôn mấy người Victor đến đây nhé.” Cô có chút bất an.
Căn cứ đơn sơ quá, mà hai người họ hôm nay đến đây ở, cứ cảm thấy không công bằng với bạn bè.
“Em thế này.” Hòa An nửa nằm dựa vào trên chiếc ghế dài trên sân thượng, “Sẽ khiến anh cảm thấy bản thân rất có lỗi với em.”
Bối Chỉ Ý ngẩng đầu, trên gương mặt viết đầy dấu chấm hỏi.
Hòa An vẫy vẫy tay với cô, cô nàng mặt đầy dấu chấm hỏi thành thành thật thật thoải mái đến chỗ anh, thành thành thật thật mặc cho mặc cho anh ôm.
Phỏng chừng cả đời này cô sẽ không bao giờ cố tình gây sự đâu, nhu thuận khiến tên già như anh nhịn không được muốn bắt nạt cô.
“Đến hải đảo, phải thử thả lỏng một lần, em đến đây đã ba tháng rồi, mà chỉ mới có một buổi tối như thế này thôi.” Anh thưởng thức mái tóc của cô, “Sau này mặc kệ dự án khách sạn sinh thái có thành công hay không, anh sẽ nghĩ cách xây một căn phòng nhỏ ngay bên bãi biển như thế này.”
Cùng với cô gái nhu thuận lặng im này, xem mặt trời mọc ngắm mặt trời lặn, nghe tiếng thủy triều lên xuống.
“Sẽ thành công mà.” Bối Chỉ Ý nắm lấy tay anh đang du ngoạn trên mái tóc của mình.
“Ừ…” Hòa An nhìn cô cười khe khẽ.
“Vậy nên là tiếp theo, chúng ta phải làm gì đây?” Ngữ điệu anh giương lên, thanh âm khàn khàn.
Ghẹo cho gương mặt Bối Chỉ Ý thoáng hiện màu đỏ, anh còn cố ý xấu xa dán vào lỗ tai cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là phòng tuần trăng mật đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thích làm đại sự ở chương 50. Vậy này, chương 50 của chúng là chương khai phòng! ! Chống nạnh! !