Linh San nghe vậy thì mỉm cười mãn nguyện, nàng đưa tay vuốt lên má chàng:
– Cảm ơn huynh, đại sư ca. Xin lỗi, xin lỗi đại sư ca.
Linh San nói xong câu nói đó, nàng dần buông tay, hai mặt từ từ nhắm lại, miệng khẽ nở một nụ cười mãn nguyện. Lệnh Hồ Xung ôm chặt lấy xác Linh San, chàng gào thét thảm thiết, khóc nức nở giữa đêm khuya thanh vắng. Doanh Doanh đứng cạnh đó, cũng không cầm nổi nước mắt vì hoàn cảnh hiện tại.
Ngôi mộ của Linh San được chôn cất trong rừng, ngay dưới chân núi Tung Sơn, trước một rừng cây cao và mát, phía trước là một thảo nguyên xanh thẳm. Trên bia mộ, Lệnh Hồ Xung khắc rõ ràng mấy dòng chữ “Ái thê của Lâm Bình Chi, Linh San chi mộ” Doanh Doanh đến bên cạnh, an ủi chàng:
– Xung ca, người chết không thể sống lại, huynh đừng quá đau buồn.
– Muội…có trách ta không?
Doanh Doanh ôm chặt lấy chàng từ phía sau, ân cần dịu dàng:
– Sao muội lại trách huynh chứ? Huynh và Nhạc cô nương là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ tình cảm của hai người sâu đậm như vậy, sao có thể quên nhanh chóng được. Bây giwof muội chỉ mong huynh vượt qua cú sốc này, tĩnh tâm trở lại.
Những ngày sau đó, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh dựng một lều trại ở ngay ngôi mộ của Linh San, cả hai ngay đêm nhang khói và bầu bạn cùng nàng. Lệnh Hồ Xung sợ rời xa nơi này, Linh San sẽ rất cô đơn, vì vậy chàng chưa nỡ. Ở nơi này, hai người ngày đêm đàn ca sao nhạc, thổi khúc Tiếu ngạo giang hồ cho Linh San và chim muông nghe, cuộc sống thật an nhàn và thư thái.
Trong khi đó, tại núi Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần vì muốn củng cố địa vị của mình, nên hắn mời tất cả các chưởng môn của các phái chuẩn bị lên Tư Quá Nhai để xem bí kíp võ công thất truyền của từng môn phái, như vậy bọn họ sẽ một lòng ủng hộ hắn và khai trừ Tả Lãnh Thiền, thứ hai, hắn sẽ trau dồi binh mã, chuẩn bị tấn công lên Hắc Mộc Nhai. Cùng lúc này, Nhạc phu nhân được tin là Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong đều chết dưới tay Lâm Bình Chi, và nàng còn nghe cả hung tin con gái mình bị thương ở núi Tung Sơn vì vậy tức tốc đi tìm Nhạc Bất Quần để xuống núi. Nào ngờ, Nhạc Bất Quần không thèm quan tâm tới thương thế của Linh San, thẳng thừng từ chối, nói còn bận quá nhiều công vụ khi vừa nhậm chức. Nên thoái thác không xuống núi.
Nhạc phu nhân điếng người, nàng hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nghe từ chính miệng phu quân của mình. Nhạc Bất Quần đã thay đổi hoàn toàn sau khi lên ngôi Tổng Chưởng môn phái Ngũ Nhạc. Quá thất vọng, Nhạc phu nhân bỏ mặc hắn, một mình xuống núi tìm Linh San…
Trong khi đó, ở NNTG, Nhậm Ngã Hành vẫn miệt mài cùng Bình Nhất Chỉ nghiên cứu thuốc giải nhằm cứuDoanh Doanh và NNTG.
Ba tên Trưởng lão của NNTG lúc này gồm Phong, Nhất và Thứ trưởng lão sau khi nghe lệnh Doanh Doanh, chúng xuống núi, bọn chúng dò la được tin tức con gái của Nhạc Bất Quần và nghĩa tế của hắn là Lâm Bình Chi mất tích ở Tung Sơn, cho rằng Nhạc Bất Quần nhất định sẽ lên Tung Sơn đòi người, vì vậy chúng lập mưu giăng bẫy trên đường từ Hoa Sơn lên Tung Sơn hòng bắt sống Nhạc Bất Quần. Hai tên Phong và Nhất Trưởng lão cho người nhanh chóng dựng một lều trại nhỏ nhưng vô cùng chắc chắn và kiên cố ở ngay đó và giả vờ bán nước để thu hút khách đi đường vì chúng tin chắc rằng Nhạ Bất Quần và phu nhân của hắn sẽ dừng lại ở đây để nghe ngóng tin tức. Thật trùng hợp khi bọn chúng giăng bẫy lại cách không xa ngôi mộ của Linh San. Nơi mà Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung cũng đang ở đó. Cả hai tên trưởng lão đang ngồi uống trà và bày kế bắt Nhạc Bất Quần thì lúc đó tên Thứ trưởng lão chạy về với một bao tải vác trên vai, hai tên kia thấy vậy lên tiếng hỏi:
– Không lẽ ngươi bắt được Nhạc Linh San về rồi à? – cả hai lên tiếng.
– Ta đã bắt Nhạc phu nhân về rồi.
– Cái gì, Nhạc phu nhân? – hai tên kia trố mắt ngạc nhiên.
Hai tên nọ không tin, chúng lột bao vải ra, quả nhiên đúng là Nhạc phu nhân, nàng đang ngủ say giấc, không hề hay biết đã rơi vào hang cọp.
– Ninh Trung Tắc kiếm thuật khá cao cường, ngươi vốn khổng phải là đối thủ của cô ta. Làm sao có thể bắt được cô ta vậy?
– Ha ha ha, hôm nay ta thấy Ninh Trung Tắc bước vào quán trà như người mất hồn, ta mới lén bỏ chút thuốc mê cực mạnh vào chén trà, không ngờ nàng ta không một chút phòng bị, một hơi uống cạn. Ta cứ tương Ninh Trung Tắc là một nữ trung hào kiệt, hôm nay diện kiến, chẳng qua cũng chỉ là một ả đần độn.
– Vậy à, bây giờ Nhạc phu nhân nằm trong tay chúng ta vậy há chẳng phải chúng ta bắt Nhạc Bất Quần sẽ dễ dàng hơn nhiều hay sao? – Cả ba tên khoái trá cười lớn.
Phong Trưởng lão đứng đầu dưới đám trưởng lão của Ma giáo, hắn ngắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc phu nhân, rồi như không cầm lòng được, hắn vuốt ve má nàng và lên tiếng:
– Không ngờ Nhạc Bất Quần lại có một người vợ lớn tuổi rồi nhưng vẫn mặn mà, và thùy mị thướt tha như thế này.
– Hehe, thật vậy, phải nói nhan sắc của nang ta không kém cạnh gì so với Thánh Cô. Nếu được ȶᏂασ nàng ta, nhất định sướиɠ không kém.
– Phải rồi, lần trước ta chưa được ȶᏂασ Thánh Cô, nghĩ lại đến giờ vẫn còn tiếc nuối, Hôm nay, Nhạc phu nhân ta phải là người ȶᏂασ nàng đầu tiên. – Phong trưởng lão vừa vuốt ve má nang vừa lên tiếng.
Cả ba lão già nhanh chóng nổi máu da^ʍ nổi lên, bọn chúng bất giác cười lớn, tên Nhất Trưởng lão lên tiếng:
– He he he. Ta có ý này, hôm nay chúng ta đã bắt được Nhạc phu nhân rồi, không lo gì không bắt được Nhạc Bất Quần. Nhưng cứ phải cho nàng vào trong để xem có phải nàng da^ʍ như lời đồn không đã,. Hé hé.…
Hắn nói xong, cả ba tên đều cười lớn với giọng cười dâʍ ɖu͙© đến dễ sợ, bọn chúng lần lượt đóng chặt cửa rồi đưa nàng vào giữa phòng.
Nhạc phu nhân được bọn chúng đặt nằm ngửa trên bàn uống nước, hai mắt nàng nhắm nghiền, hai cánh mũi thanh tú phập phồng, hai đôi môi mọng hé mở, mặt nàng khả ái, nhu mì, xinh tươi, duyên dáng thật đúng là một khuôn mặt xinh đẹp và mặn mà mà ở tuổi của nàng, ít người có thể giữ được nét xuân tình như vậy.
Nhìn thấy Nhạc phu nhân nằm nhễu dệu ra giữa bàn với hơi thở đều đều là bọn chúng không tài nào nhịn nổi nữa, bọn chúng không ai bảo ai, cả ba tức tốc tự lột bỏ quần áo của chúng, cả ba tên trưởng lão nhanh chóng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giữa gian phòng khép kín cửa, tuy đã lớn tuổi, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ dái của tân nào tên nấy đều đã chổng ngược lên trời, có lên còn có vài cọn lông lưa thưa bạc. Rồi bọn chúng nhìn nhau, không ai bảo ai mỗi tên nắm lấy một mảnh vải trên người nàng xé toạc ra. Nhạc phu nhân ngay lập tức tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phơi bày toàn bộ tấm thân nɧu͙© ɖu͙© ngay trước mắt ba con sói.
Bọn chúng lừ lừ tiến tới, Tên Phong trưởng lão cúi xuống, banh hai chân nàng ra rồi lấy tay vạch hai mép l*и của nàng ra rồi liếʍ lia lịa vào đó. Hai tên kia ở bên trên chia nhau mỗi tên một bên vυ' của nàng mà bú ʍúŧ loạn xạ trên khoảng ngực trắng phau và to tròn của nàng. Tuy nằm ngủ, nhưng những bộ phận nhạy cảm của nàng được bọn chúng chăm sóc tận tình và kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức khiên hai đầṳ ѵú nàng se lại một cách tự nhiên rồi cương cứng lên. Nơi mép l*и nàng cũng vô thức rỉ ra một chút nước nhờn. Qua đó đủ thấy độ da^ʍ của nàng lớn đến mức nào.
Phong trưởng lão sau khi liếʍ cho mép l*и nàng ướt nhẹp nước miếng của hắn thì hắn đứng dậy, dạng hai chân nàng ra rồi kê ©ôи ŧɧịt̠ của hắn vào đúng của l*и nàng rồi nhấp mạnh một cái. Côи ŧɧịt̠ của hắn ngập lút cán trong l*и của nàng. Sự co bóp của hai vách l*и bó chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ của hắn khiến hắn sướиɠ điên người. Ở bên trên, tên Nhị trưởng lão đã rời vυ' nàng, hắn kê ©ôи ŧɧịt̠ trượt trượt trên miệng nàng để bôi chật nhờn rỉ ra nơi đầu cu của hắn vào miệng nàng. hành động da^ʍ giật đó khiến hắn sướиɠ khoái vô cùng. Ở vùng ngực nàng, tên Thứ trưởng lão đã trèo hắn lên bàn, hắn kê ©ôи ŧɧịt̠ vào giữa hai khe vu nàng, sau đó dùng hai tay ép chựt hai bầu vυ' của nàng lại, rồi sàng sê mông mag sát trên ngực nàng, Côи ŧɧịt̠ của hắn thò ra rồi lại mất hút trong khoảng ngực vun đây đó, sướиɠ khoái không khác gì hắn đang đυ. vào l*и nàng vậy.
Cả ba tên cứ như vậy mà hì hục trên cơ thể trần trụi của nàng. Những kí©ɧ ŧɧí©ɧ và chuyển động đó khiến thuốc mê dần dần bị mất tác dụng. Nhạc phu nhân từ từ mở mắt. Vừa mở mắt, đập vào mắt nàng là một c̠ôи ŧɧịt̠ to lớn đang trượt trượt trên miệng nàng, còn nữa, ngực nàng đang bị hai bàn tay ép chặt lại, ở giữa khoảng ngực, nàng có cảm giác một khúc củi to lớn nữa đang trượt lên trượt xuống trên ngực nàng. Chưa hết, l*и nàng còn đang bị công phá dữ dội bởi một ©ôи ŧɧịt̠ khác. Giật mình Nhạc phu nhân lắc lắc đầu né tránh ©ôи ŧɧịt̠ đang đung đưa lắc lư trước miệng mình rồi lấy hai tay đánh mạnh vào hai lão ở bên trên khiến bọn chúng bị bắn ra xa. Tên Phong trưởng lão đang ȶᏂασ nàng phành phạch thấy vậy nhanh tay tóm lấy hai tay nàng rồi ghì chặt nó xuống bàn, đồng thời thúc thật mạnh ©ôи ŧɧịt̠ vào trong l*и nàng cho nó ngập lút cán. Hai tay nàng bị ghì chặt, lại bị hắn dùng nội lực phong tỏa nên không thể vận khí, Phong trưởng lão hẩy mông thật mạnh, liên hồi không ngớt, khúc thịt gân guốc của lão xuyên vào người nàng như những mũi khoan vậy, nàng như con thú hoang bị trúng tên độc, nàng giãy giụa mãnh liệt cố đẩy ©ôи ŧɧịt̠ khốn kiếp ra khỏi người nàng, Phong trưởng lão thấy thế vội giữ chặt lấy hai tay nàng. Hai tên Thứ và Nhị trưởng lão thấy vậy vồ đến, mỗi tên một chân nàng tóm chặt, dang rộng ra xa cho lão kia có thể ȶᏂασ vào l*и nàng một cách dễ dàng hơn. Hai lão già vừa giữ chân, vừa vuốt ve, xuýt xoa hôn hít cặp đùi non trắng mơn mởn của nàng, miệng không ngừng suýt soa :
– Ôi…trắng quá…ôi thơm quá…Nhạc phu nhân…nàng thật là quá gợϊ ɖụ© mà…he he..
– Phải đó…hự…một lát nữa…nàng sẽ sướиɠ ngay thôi..hự…hự…
– Thả ta ra…các ngươi là ai…khốn kiếp.
Nàng vừa hoảng sợ vừa la hét. Đáp lại lời nói của nàng, tên Phong trưởng lão vẫn miệt mài ȶᏂασ phầm phập vào l*и nàng hắn vừa cười hề hề và lên tiếng:
– Bọn ta là trưởng lão của NNTG, hôm nay đến đây để bắt nàng và Nhạc Bất Quần, nàng hãy yên tâm, hôm nay cả ba chúng ta sẽ cho nàng sưng sướиɠ như được lên cõi tiên.
– Phải đó…he he he…nghe đồn nàng rất da^ʍ…hôm nay bọn ta muốn kiểm chứng xem đó có phải là sự thật không…hé hé hé..