Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)

Chương 134

Một lúc sau thì l*и nàng dãn nở, lỏng dần, khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ đâm thọc vào l*и một cách dễ dàng, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ hắn vẫn bị l*и nàng bóp chặt, khiến hắn vẫn cảm thấy nhức nhối cả c̠ôи ŧɧịt̠. Hắn bèn dùng hai tay bám chặt lấy hông nàng rồi gồng háng mà gia tăng tốc độ ȶᏂασ. Hắn nắc ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и Doanh Doanh thật nhanh, thật mạnh, bắt đầu làm vang lên những tiếng phầm phập không ngừng khiên cho tiêng rên nho nhỏ của Doanh Doanh liên tục bị đứt quãng và vô nghĩa. Tiếng da thịt đập vào nhau càng lúc càng to lên vì mỗi lần ȶᏂασ, hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra cho tới khi đầu cu gần thoát ra khỏi lỗ l*и, rồi ngay sau đó là một cú đâm thật nhanh vào lỗ tới tận gốc, khiến hông của hắn dập vào mu l*и nàng một cách mạnh mẽ, bạo cuồng. Cứ thế… phầm phập… phầm phập… không ngơi. Hắn thầm nghĩ, có lẽ đây là lần duy nhất trong đời hắn được ȶᏂασ một tiên nữ giáng trần, vì vậy hắn giở ra tất cả những tuyệt kỹ làʍ t̠ìиɦ mà hắn đúc kết được, cốt yếu là để cho nàng được sướиɠ dưới c̠ôи ŧɧịt̠ của hắn.

Đè mông Doanh Doanh xuống mà ȶᏂασ một hồi, sau đó tên tiểu nhị nắm lấy hai cổ chân của nàng mà dạng ra khiến cho l*и nàng mở rộng thêm nữa. Hắn liên tục ȶᏂασ vào cái l*и mở rộng đó. Doanh Doanh lúc đó nằm hớ hênh, hai mắt nhắm nghiền hưởng thụ, hai chân dang rộng, lỗ l*и nở lớn ra, mặc cho hắn tha ra sức hồ dộng ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и nàng. Tên tiểu nhị càng đυ. càng hăng sức, thật là khác xa với cái thân hình của hắn, hắn gồng tay nắm chặt hai chân nàng mà kéo ra thẳng ra, rồi cắn răng mà hẩy mông, nắc ©ôи ŧɧịt̠ thật nhanh, dùng hết sức mình mà ȶᏂασ Doanh Doanh một cách cυồиɠ ɖâʍ.

Côи ŧɧịt̠ cương cứng của hắn đâm thọc càng nhanh vào cái l*и của nàng thì miệng hắn cũng không ngừng tuôn ra những chuỗi tiếng rêи ɾỉ khoái lạc. Vừa ȶᏂασ nàng, hắn vừa vươn tay ra mà bóp lấy đôi vυ' của Doanh Doanh. Chỉ chờ có thế, nàng liền cong người lên để cho hai bàn tay thô bạo của hắn đè mạnh thêm lên đôi vυ' to tròn, nõn nà của nàng, để cho ©ôи ŧɧịt̠ to dài của hắn đi sâu thêm vào cái l*и nhỏ bé của nàng. Doanh Doanh bất ngờ đưa hai tay lên ôm lấy đầu hắn mà kéo tới gần mặt mình. Trong cơn da^ʍ nứиɠ, nàng không ngại ngùng đặt luôn đôi môi đỏ mọng đang hé mở của mình lên ngay hai vành môi của hắn. Quá bất ngờ, nhưng ngay lập tức hắn liền há miệng chụp lên môi nàng mà đưa ngay lưỡi hắn qua miệng nàng. Doanh Doanh cũng đút luôn ngay lưỡi nàng vào mồm hắn. Hai người sau đó, mặt kề mặt, môi dính môi, nút lưỡi nhau chùn chụt. Hai khuôn mặt kề sát vào nhau, cả hai cặp mắt đều lim dim, cả bốn cánh mũi đều phập phồng, chỉ có hai cái miệng là dính cứng vào nhau, hai cái lưỡi là quyện chặt vào nhau..

Doanh Doanh há miệng đào đưa lưỡi ra mà nếm mυ'ŧ thêm cái vị nước miếng từ trong miệng hắn, mà bú nút trên lưỡi hắn. Cùng một lúc, nàng cũng lấy lưỡi mình mà xục xạo trong miệng tên tiểu nhị. Tất cả những hành động đó, và những cảm nhận đưa tới từ hậu quả của những hành động đó, không hiểu tại sao, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng tới tột độ, làm cho cơn sướиɠ khoái của nàng tăng lên thật cao, hơn lúc nãy gấp mấy chục lần.

Hành động dâʍ đãиɠ của Doanh Doanh khiến cho tên tiểu nhị không thể tiếp tục được nữa, hắn rú lên một tiếng như chó sói rồi xuất tinh xối xả vào l*и nàng. Sau cú xuất tinh đã đời đó, hắn đổ gục xuống cơ thể Doanh Doanh, hai mắt nhắm nghiền. miệng thở dốc…(ĐM, mày đúng là thằng tiểu nhị may mắn nhất thế gian này :D)

Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung và Linh San tiếp tục lên đường tới Tung Sơn, nàng muốn gạp Lâm Bình Chi để khuyên giải hắn quay đầu. Lệnh Hồ Xung lúc đầu nhất quyết không đồng ý để Linh San đi gặp hắn, nhưng do Linh San quá cương quyết, còn lấy tính mạng ra để đe dọa, chàng không còn cách nào khác là phải nghe theo nàng.

Lâm Bình Chi sau khi theo Lao Đức Nặc lên Tung Sơn, ngay lập tức truyền thụ lại khẩu quyết tâm pháp cho Tả Lãnh Thiền, nhưng hắn bản tính vốn cao ngạo, nay bị mù đã coi như là một phế nhân, lại vung đao tự cug nữa thì thật là nhục nhã, vì vậy mà hắn không luyện Tịch tà kiếm pháp nữa, thay vào đó, Tả Lãnh Thiền chuyên tâm luyện Hàn Băng chân khí và ghi nhớ lại 13 chiêu thức mà Linh San đã đánh với hắn hôm đó.

Lâm Bình Chi ngôi trong phong, từ ngày bị mù, thính giác và khứu giác của hắn cũng trở nên nhạy bén hơn, chính vì vậy mà Tịch tà kiếm pháp của hắn bây giờ chỉ dựa vào khứu giác và thính giác để thi triển, nhưng không vì vậy mà kiếm phá của hắn bị thuyên giảm, mà trái lại còn trở nên tinh diệu và tà ác hơn. Tối hôm đó, hắn ngồi trong phòng uống trà thì đột nhiên có một miếng ám khí bay vυ't qua cửa sổ nhắm thẳng vào vị rí của hắn. Lâm Bình Chi bình tĩnh tám lại ám khí, hắn phát hiện ra đo là một mãnh gỗ có khắc 3 chữ “Phong thiền đài”

Lệnh Hồ Xung và Linh San kiên nhẫn đứng chờ ở đó. Linh San trong lòng lo lắng, nàng cứ đi qua đi lại, Lệnh Hồ Xung phải trấn an nàng:

– Yên tâm đi, đệ ấy nhất định sẽ về mà.

Đúng lúc đó thì Lâm Bình Chi cầm gậy bước tới:

– Không biết là vị cao nhân nào hẹn tại hạ ra đây?

Linh San nhìn Lệnh Hồ Xung rồi nhẹ nhàng bước từng bước đến trước mặt hắn và lên tiếng:

– Bình Chi!

Tiếng gọi của nàng khiến Lâm Bình Chi ngỡ ngàng, nhưng hắn cũng đáp trả:

– Thì ra là thiên kim đại tiểu thư của Nhạc Chưởng môn, cô vất vả ngàn dặm đến Tung Sơn thật ra là có ý muốn báo thù, hay muốn thay cha cô diệt cỏ tận gốc.

– Muội đã gả cho huynh, sống làm người của Lâm gia, chết làm ma của Lâm gia. Dù huynh biến thành như thế nào, Lâm Bình Chi huynh vĩnh viễn là phu quân của muội

Lâm Bình Chi nghe vậy quay mặt đi chỗ khác, nhưng Linh San vẫn bước đến bên hắn, nhẹ nhàng cầm tay hắn và lên tiếng:

– Bình Chi, chuyện quá khứ, chúng ta hãy quên đi. Hãy coi như là một giấc mơ, có được không? Để muội ở bên cạnh huynh, chân trời góc biển, chúng ta mai danh ẩn tính, không màng đến ai nữa, có được không?

Lâm Bình Chi quay ngoắt lại:

– Cô nỡ sao? Cô nỡ đành vứt bỏ tất cả mọi thứ trước mắt sao?

– Bình Chi, muội đương nhiên làm được.

– Tại sao lại đối sủ tốt với ta như vậy? – Lâm Bình Chi run run trước những gì nàng làm cho hắn.

– Bởi vì, muội là thê tử của huynh.

– Thê…thê tử của ta

Linh San cầm tay hắn đặt lên má nàng. Lâm Bình Chi run run, đột nhiên hắn quỳ xuống:

– Linh San, xin lỗi muội, lần trước ta không cố ý gϊếŧ muội. Bây giờ đôi mắt của ta đã mất ánh sáng, muội đi theo ta chỉ có nỗi thống khổ vô cùn tận. Lần trước ta làm như vậy, chỉ muốn cho muội từ bỏ, thật ra muội có hiểu không?

– Muội hiểu, Bình Chi, muội hiểu. – Linh San ngồi xuống, ôm chặt hắn vào lòng, hai hàng nước mắt chứa chan hạnh phúc. Lâm Bình Chi cũng ôm chặt lấy nàng, hắn thấy ân hận vì hành vi dại dột của mình. Giá như hắn không luyện thứ võ công chết người kia. Thì có lẽ bây giờ hắn đã có một gia đình hạnh phúc. Bây giờ hắn mới thấu hiểu cha hắn không muốn cho hắ luyện Tịch tà kiếm pháp hoàn toàn là sự thật.

– Được, ta hứa với muội, chúng ta từ nay về sau ẩn cư tái ngoại, không bước chân vào giang hồ nữa.

Linh San không nói gì nữa, nàng khẽ gật đầu trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Lệnh Hồ Xung cũng thấy an lòng, với chàng như vậy có lẽ tốt hơn cho tất cả mọi người. Linh San dìu Lâm Bình Chi đứng dậy khẽ mỉm cười cám ơn chàng rồi quay đi. Lệnh Hồ Xung cũng mỉm cưới chúc phúc cho Linh San, chàng quay người bước đi, việc của chàng tiếp theo là phải đi tìm Doanh Doanh.

Lâm Bình Chi nghe tiếng bước chân. Hắn đột nhiên quay đầu lại và tấn công tới tấp về phía Lệnh Hồ Xung, chàng không phản đòn mà chỉ chống đỡ. Linh San thấy vậy vội vã chạy tới kéo Lâm Bình Chi trở lại, miệng liên tục kêu hắn dừng tay, nhưng Lâm Bình Chi lúc này như con thú hoang lên cơn điên, hắn đẩy Linh San ra và dồn nội lực vào tay đánh về phía trước. Linh San thấy vậy chạy vào giữa hai người để can ngăn. Đúng lúc đó Lâm Bình Chi đánh tới, Linh San không kịp né tránh, dính trọn chưởng lực đó của Lâm Bình Chi vào giữa l*иg ngực, nàng bắn ra xa cả chục thước rồi hộc ra một vũng máu tươi. Lệnh Hồ Xung thấy vậy hét lớn “Tiểu sư muội” rồi vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy, nhưng Linh San lúc này đang nằm thoi thóp, lục phủ ngũ tạng của nàng đã bị tổn thương nặng nề.

Lâm Bình Chi biết hắn đã đánh trúng Linh San, hắn như lên cơn điên, rút ra thanh kiếm nhỏ từ cây gậy của hắn tấn công Lệnh Hồ Xung, đúng lúc này Doanh Doanh xuất hiện và ra tay ngăn cản. Lâm Bình Chi thấy vậy quay người chạy mất, bỏ mặc Linh San ở đó. Linh San cố mở mắt nhìn quanh:

– Bình Chi đâu?

– Muội yên tâm, ta mà tìm được tên súc sinh đó, ta nhất định sẽ gϊếŧ hắn. – Lệnh Hồ Xung tức giận lên tiếng. Hai hàng nước mắt chàng lăn dài, chàng đang sợ, thực sự lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ tới.

– Đừng mà, đại sư ca, huynh hãy hứa với muội một chuyện.

– Được, muội..nói gì ta cũng…hứa với muội. – Chàng sợ sệt nói vấp, chàng thấy chân khí của Linh San đã yếu quá rồi, có lẽ khó trụ được.

– Bình Chi, huynh ấy chỉ có một mình sống trên thế gian này cô đơn lẻ loi, sau này muội cũng không thể…cùng khóc cùng cười với huynh ấy nữa rồi. – Linh San cố dồn chút hơi tàn, nói ra những lời cuối cùng.

– Đại sư ca, sau khi muội chết rồi, hứa với muội, chăm sóc huynh ấy giùm muội.

– Tại sao cho đến bây giờ mà muội vẫn còn bảo vệ hắn, tại sao? – Lệnh Hồ Xung nói trong sự ấm ức đến tột cùng.

– Xin huynh hãy hứa với muội.

– Được…ta hứa với muội – Lệnh Hồ Xung nhói lòng khi đồng ý với nàng