Tại phái Hoa Sơn, hai hôm sau, Lệnh Hồ Xung chẩn bị đồ đạc lên Tư Quá Nhai chịu phạt, một lần nữa nàng lại rời xa chốn hạnh phúc nhất của đời mình mà không khỏi buồn phiền, rất may là cả Linh San và Nhạc phu nhân đều hứa là sẽ thường xuyên lên thăm chàng. Rảo bước đến Tư Quá Nhai, chàng nhìn xung quanh, thật đúng là một nơi sơn cảnh hữu tình, đồi núi trùng trùng điệp điệp trông thật hùng vĩ, đây giống như là một bức tranh tiên cảnh giữa đời trần vậy, đi vào một hang động lớn gần đó, Lệnh Hồ Xung vươn vai, hít thở một cách khoan khoái để tận hưởng không khí trong lành của một nơi thanh tịch không vương vấn chốn thị phi giang hồ. Bỗng đâu, một con khỉ chạy từ trong hàng ra túm lấy tay nải của chàng rồi chạy vào trong, Lệnh Hồ Xung mở mắt ra nhìn thấy và tức tối đuổi theo, con khỉ chạy tít vào trong hang, nó nhảy chuyển từ dây nọ sang dây kia ở trong hang, động tác vô cùng lanh lẹ.
Lệnh Hồ Xung dùng khinh công phóng người lên đuổi theo, chàng cũng chuyền từ dây nọ sang dây kia mau lẹ không kém, cố gắng để bắt lại nó. Thấy mình gần bị bắt kịp, con khỉ vội nhả cái tay nải ra và chạy mất. Lệnh Hồ Xung mỉm cười bắt lấy tay nải và cũng thôi không đuổi theo nó nữa. Bỗng dưng chàng cảm thấy có người vừa vụt qua mình, nhưng quay lại thì không thấy đâu, Lệnh Hồ Xung hạ xuống, nhìn quanh mà cũng không thấy ai, nhưng cảm giác lúc nãy thì không thể nhầm được, chẳng lẽ trên này lại có người. Thật kỳ lạ. Bông dưng chàng nhìn lên vách núi thấy có ba chữ to tướng “Phong Thanh Dương” Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm “Phong Thanh Dương là ai nhỉ” Nghĩ một hồi liên tưởng đến quá khứ và tổ sư môn, thấy đau hết cả đầu, Lệnh Hồ Xung cũng không nghĩ đến nữa, chàng nghỉ ngơi ở một cái bàn đá ở đó, rồi sau đó chàng thu nội công, tĩnh tâm ngồi thiền. Lệnh Hồ Xung vừa nhắm mắt lại thì bên ngoài có một bóng người bước ra nhìn vào, rồi sau đó lại quay đầu đi mất, vô cùng bí hiểm…
Một thời gian sau, tại phái Hoa Sơn:
– Lục Hầu nhi?
– Tiểu sư muội.
– Huynh đi đưa cơm cho đại sư ca đúng không? Lục Hầu Nhi ngày nào huynh cũng mang cơm cho đại sư huynh chèo đèo lên núi thế vất vả lắm, hay là thế này đi, từ hôm nay chuyện mang cơm cho đại sư huynh sẽ do muội làm, thế nào?
– Không vất vả chút nào đâu, ta cả ngày trời mới có cơ hội gặp đại sư ca một lần, ta không thấy mệt. – Nói xong Lục Hầu Nhi tiếp tục bước đi
– Ấy khooan đã Lục Hầu Nhi, cho muội đi theo với, được không?
– Sư phụ đã nói chỉ cho phép một mình ta đi đưa cơm cho đại sư ca thôi, nếu muội đi đưa cơm thì ta sẽ bị mắng đấy. – Lục Hầu Nhi bước chân nhanh đi, Linh San không bỏ cuộc vẫn lẽo đẽo theo sau nài nỉ, Nhưng Lục Hầu Nhi vẫn rất cương quyết, hai người đi đến một khu rừng vắng trên núi Hoa Sơn, Lục Hầu Nhi vẫn thấy Linh San đi theo mình thì quay lại:
– Tiểu sư muội, nếu muội không về thì sư phụ và sư nương sẽ mắng ta đấy.
– Vậy…vậy thì cả năm trời muội cũng sẽ không được gặp đại sư ca rồi, đã mấy tháng nay… – Linh San phụng phịu, nàng sắp khóc.
Thấy Lục Hầu Nhi đang mủi lòng, nàng biết hắn sắp bị thuyết phục, nhưng vẫn còn do dự, Linh San nhìn xung quanh khu rừng vắng vẻ không một bóng người, nàng quyết định thực hiện một ý định táo bạo, Nàng đưa tay gạt khô nước mắt rồi tiến đến cầm tay lục Hầu Nhi đặt cơm của Lệnh Hồ Xung xuống rồi dùng tay nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của Lục Hầu Nhi ra, hơi bất ngờ nhưng hắn cũng để yên cho nàng hành động. Sau đó Linh San dùng mũi mà hít hà, dùng môi mà hôn hít khắp trên ngực Lục Hầu Nhi, từ từ xuống đến bụng hắn. Lục Hầu Nhi đứng yên hưởng thụ, để mặc cho nàng say sưa hôn hít người mình. Một lát sau, nàng quì luôn xuống trước người Lục Hầu Nhi. Ngang tầm mắt của nàng là vùng hạ bộ của hắn. Nàng nhìn thẳng vào vùng đó rồi đưa tay ra mà từ từ kéo quần xuống. Tức thì một ©ôи ŧɧịt̠ to lớn hiện ra, hùng dũng bung lên, chĩa thẳng vào mặt nàng khiến nàng nàng cũng không sao dấu được cảm giác bồn chồn, háo hức. Nàng thở mạnh lên, thấy rõ ràng từng luống gân xanh nổi lên trên thân cu to bản, mà cuối cùng là một cái nấm đỏ hồng, phồng lớn, phiá gốc là một chùm lông đen mun. Không chần chờ nữa, Linh San há miệng ra, đưa đầu tới, để cho cái đầu cu từ từ chui vào miệng mình. Nàng lấy hai tay bấu vào mông đít hắn mà kéo tới khiến cho c̠ôи ŧɧịt̠ đó đi sâu tuốt vào miệng. Rồi cứ thế ,nàng say sưa mυ'ŧ, liếʍ, bú lấy cu Lục Hầu Nhi một cách say sưa, miệt mài. Liếʍ mυ'ŧ chán chê Linh San nhả hết c̠ôи ŧɧịt̠ ra. Nàng cúi đầu thấp xuống thêm nữa, rồi hả miệng ngậm luôn một hòn dái của hắn vào trong miệng. Một cách tự nhiên, nàng mυ'ŧ thật mạnh. Lục Hầu Nhi vội la lên:
– Ái chà… tiểu sư muội… muội….Nhè nhẹ thôi…
Nghe thấy hắn rên la vậy, Linh San cười khúc khích rồi nhả hòn dái đó ra, sau đó đẩy Lục Hầu Nhi nằm ra một phiến đá phẳng ở đó, c̠ôи ŧɧịt̠ của hắn bây giờ chĩa thẳng lên trời, dựng đứng, to lớn. Nàng liền dùng hai bàn tay, nắm lấy khúc thịt đó mà nhẹ nhàng xoa bóp. Lục Hầu Nhi nằm yên mà rên lên, hơi thở trở nên gấp rút như chạy đua vậy. Hai bàn tay nhỏ nhắn, thon mềm, êm ái, mũm mĩm, trắng tinh nổi bật trên cái dươиɠ ѵậŧ cương cứng, đỏ hồng.
Nâng niu ©ôи ŧɧịt̠ trong tay, sờ mó lên xuống dọc theo chiều dài, Nàng ngắm nhìn ©ôи ŧɧịt̠ của hắn trong tay mà cảm thấy sung sướиɠ, thích thú, không còn thấy ngượng ngùng, e dè gì nữa. Một lần nữa nàng lại há miệng ra thật lớn, hai tay giữ cứng ©ôи ŧɧịt̠ lại, đưa môi xuống mà chụp lên đầu cu hắn. Rồi nàng hút mạnh một cái khiến cái đầu cu chui ngay vào trong miệng nàng. Được bú, Lục Hầu Nhi rên lên một tiếng, giọng đầy vẻ mê man, sung sướиɠ. Linh San nghe thế thì nàng cứ lăm lăm nắm chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ của hắn bằng cả hai tay, miệng nàng căng đầy bởi cái đầu cu hắn, và nàng cứ bú ʍúŧ cái dươиɠ ѵậŧ đó một cách cuồng nhiệt. Lục Hầu Nhi nhìn xuống thấy nguyên cái đầu cu của mình mất hút trong cái miệng xinh xinh, nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào của nàng bao chặt chung quanh thân ©ôи ŧɧịt̠ của chàng thì cảm thấy cơn nứиɠ tăng lên dữ dội. Hai bàn tay mềm mại, ấm áp bóp chặt ©ôи ŧɧịt̠ của chàng, cộng với sức hút liên tục trong miệng nàng làm như là nàng muốn rút hết tϊиɧ ŧяùиɠ ra từ hai hòn dái của hắn vậy. Lục Hầu Nhi thở lên hồng hộc, mồ hôi toát ra như tắm. Chưa bao giờ hắn cảm thấy sung sướиɠ đến như vậy. Rồi như không thể kềm hãm được nữa, Lục Hầu Nhi rướn người lên, cơn sướиɠ bắt đầu từ đầu cu rồi lan ra khắp cả người. Hắn ào ào bắn tϊиɧ ŧяùиɠ ra khỏi đầu cu, xịt đầy trong miệng của Linh San, liên miên, không ngừng. Nàng cố nuốt hết da^ʍ khí nên nàng để mặc cho cái chất đặc quánh, trắng đυ.c đó nhưng không xuể, nó cứ tràn ra khỏi miệng, ứa ra hai bên mép, nhễu xuống vương vãi trên mặt nàng và cả trên bụng hắn nữa, từng vũng.
Xuất tinh xong một cú đã đời chưa từng có, Lục hầu Nhi duỗi người ra, hai mắt nhắm liền, thở một hơi dài, thân người rã rượi, thỏa mãn cùng cực, sung sướиɠ đến độ xuất thần. Màn xuất tinh dai dẳng đó làm như là tiêu hao hết cả chân khí trong người hắn vậy. Hắn lim dim con mắt, miệng nở một nụ cười tự mãn, nằm dạng chân tay ra, thở phì phò, không còn sức mà làm một cử động nào được nữa. Tới lúc này Linh San mới ngước mặt lên, ngó thẳng vào Lục Hầu Nhi mà mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên thật là duyên dáng. Nàng đưa tay lau vũng tϊиɧ ŧяùиɠ còn đọng lại chung quanh miệng rồi nhìn hắn mà thì thầm nói với một giọng rất là nũng nịu:
– Lục Hầu Nhi, huynh đồng ý để muội đưa cơm cho đại sư ca nhé.
Lục Hầu Nhi khi đó vẫn còn thở hồng hộc trong cơn sung sướиɠ, hổn hển lên tiếng:
– Được rồi…tiểu sư muội…ta chịu thua muội rồi. Đây, có cả thức ăn ngon và rượu cho đại sư ca đó, muội đi cẩn thận nhé, ta ở nhà chờ muội.. – Vừa nói Lục Hầu Nhi vừa thò tay bóp nghiến lấy bộ mông tròn lẳn của nàng. Linh San sung sướиɠ hôn lên môi hắn một cái rồi chạy ra lấy cơm đi về hướng Tư Quá Nhai, vậy là Mỹ nhân kế của nàng đã thành công mỹ mãn.
Lệnh Hồ Xung vươn vai tập thể dục, vậy là đã được mấy tháng ở trên này, lúc đầu thấy thích, nhưng bây giờ thanh vắng quá làm chàng thấy buồn tẻ, thật là chán chết đi được. Đang miên man tưởng nhớ tới sư nương và tiểu sư muội xinh đẹp của chàng thì đúng lúc đó thì Linh San đưa cơm đến nơi, thấy Lệnh Hồ Xung đang trồng chuối ngượi để luyện công, nàng nhanh nhảu chạy đến:
– Đại sư ca, xem ai đến thăm huynh này.
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Lệnh Hồ Xung sung sướиɠ hét lớn rồi chạy đến bên nàng. Chàng bế bổng nàng lên, quay liền mấy vòng. Tiếng cười ròn tan của cả hai người vang khắp đỉnh núi. Lệnh Hồ Xung thả Linh San xuống, âu yếm hỏi nàng:
– Tiểu sư muội, sao muội lại lên đây?
Linh San cười e thẹn, quay ặt đi chỗ khác, trả lời:
– Huynh biết rồi còn hỏi, do người ta nhớ huynh mà. – Nàng phụng phịu
– Vậy à, tiểu sư muội, ta cũng nhớ muội chết đi được đấy, nào, vào đây ăn cơm thôi. – Nói đoạn, chàng 1 tay xách cơm, một tay cầm tay Linh San chạy vào lầu hoa viên.
Cùng lúc đó, tại vườn hoa của Nhạc Bất Quần:
– Bình Chi, tất cả các nội cong cơ bản con đều làm rất tốt, tiến bộ rất nhanh. Ta có lời khen ngợi
– Dạ, đa tạ sư phụ.
– Từ hôm nay trở đi sư phụ sẽ truyền thụ võ công bổn môn cho con. Bây giờ con có thể luyện qua võ công của Lâm gia cho ta xem không.
– Dạ, thưa sư phụ.
Lâm Bình Chi đứng ra sân, cố gắng nhớ lại tất cả võ công mà cha mình truyền lại, múa trước mặt Nhạc Bất Quần để lấy niềm tin. Nhạc Bất Quần nhìn rất kỹ càng, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Ông lên tiếng:
– Tốt lắm Bình Chi, Tịch tà kiếp pháp của Lâm gia quả nhiên biến hóa đa đoan, con cũng luyện rất thuần thục tuy nhiên vẫn chưa điêu luyện.
– Xin sư phụ chỉ giáo thêm.
– Tuy con đã là đệ tử của phái Hoa Sơn ta nhưng Tịch tà kiếm pháp lại là gia truyền của nhà con nên con vẫn có thể tiếp tục tu luyện/ Vâng thưa sư phụ
Còn võ công của bổn môn chủ yếu là nằm ở chữ khí. Chỉ cần luyện khí thành công thì dù là quyền cước hay đao kiếm đều có thể thuận buồm xuôi gió
Được Nhạc Bất Quần chỉ bảo, Lâm Bình Chi rất chăn chú luyện tập, cố gắng học thành tài để sau này gϊếŧ Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong báo thù cho cha mẹ.
Lúc này, tại Tư Quá Nhai, Lệnh Hồ Xung đã ăn hết chỗ cơ Linh San mang tới. Cơm no rượu say, điều gì đến cũng phải đến. Lệnh Hồ Xung bế bổng Linh San lên, sau đó đặt nàng nằm ngửa ra chiếc bàn đá. Linh San mỉm cười thích thú, ánh mắt tình tứ nhìn chàng, mặt nàng ửng hồng vì e thẹn. Lệnh trông hai người thật tình cảm giữa chốn non xanh.
Lệnh Hồ Xung từ từ cởi dây lưng áo nàng ra một cách chậm dãi. Sau đó, chàng gạt chiếc áo ngoài của nàng sang hai bên. Sau đó chàng cởi nốt chiếc áo trong của Linh San ra, sau đó, đôi bàn tay của Lệnh Hồ Xung. Dưới sự hợp tác của Linh San, những mảnh vải cuối cùng trên người nàng cũng được Lệnh Hồ Xung lột bỏ hoàn toàn và vứt xuống đất.
Linh San nằm giữa bàn đá, hai chân buông thõng xuống đất Nàng hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, phơi bày toàn bộ núi đồi thung lũng ra ngay trước mặt Lệnh Hồ Xung, giữa thanh thiên bạch nhật. Bộ ngực căng tràn nhựa sống của nàng nhấp nhô theo từng hơi thở hồi hộp và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Linh San loã thể, nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn luôn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội mỗi khi được nhìn tháy thân hình đầy nhục cảm của Linh San. Côи ŧɧịt̠ trong quần chàng lúc này đang căng lên dữ dội trong quần.
Không vội vàng cởϊ qυầи áo của mình ra vội, Lệnh Hồ Xung quỳ xuống đất, giữa hai chân nàng. Chàng lấy hay tay dang rộng đôi chân trần của Linh San sang hai bên. Lệnh Hồ Xung từ tốn đưa lưỡi vào khe l*и đỏ hồng của Linh San mà vét một đường thật sâu vào cái khe suối tiên ẩm ướt đó. Chiếc lưỡi của chàng như một con rắn, luồn lách qua vách l*и, chui tuốt vào bên, ngọ ngoạy trong l*и nàng. Linh San sướиɠ quá, miệng nàng liên túc phát ra những tiếng rên la đầy nhục cảm, hay chân nàng dang rộng ra hết cở, hay tay nàng ô chặt lấy đầu Lệnh Hồ Xung dí thật chặt vào háng mình. Dâ thủy của nàng theo cơn sướиɠ khoái mà tuôn ra ướt đẫm khuôn mặt điển trai của Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung cứ như vậy liếʍ dần lên trên, chàng bò dậy liếʍ lên cái bụng phẳng lỳ của Linh San, lưỡi chàng ngoáy thật sâu vào cái lỗ rốn của nàng, hai bàn tay Lệnh Hồ Xung đã di chuyển lên trên mà liên tục xoa bóp, vần vũ hi bầu vυ' của Linh San, hai ngón tay không ngừng vân vê hai đầu ti đỏ hồng của nàng khiên cho nó cứng ngắc và cương lê như đá. Quá sung sướиɠ trước khúc dạo đầu mà Lệnh Hồ Xung mang lại. Linh San liên tục rên la, gào thét gọi tên chàng “Ôi…za…đại sư ca…muội sướиɠ..quá…huynh..làm mạnh nữa lên.á..á..á…”, cơ thể nàng như không chịu nổi, giật giật mấy cái liền hồi.
Chiếc lưỡi của Lệnh Hồ Xung lúc này đã di chuyển lên phía trên, miệng chàng há rọng ra, ngoạm lấy một bên vυ' của nàng mà bú ʍúŧ như một đứa trẻ bú sữa mẹ vậy bên kia chàng tiếp tục dùng tay mà xoa bóp khiến cho bầu vυ' căng tròn của Linh San như biến dạng trước bàn tay của chàng. Lưỡi chàng di chuyển dần lên trên, liếʍ lên cổ nàng, rồi vòng sang bên má liêm vào vành tai nàng. Linh San rùng mình mấy cái liền. Khi lưỡi chàng chạm tới môi nàng. Linh San ngay lập tức há miệng mà nút mạnh lấy lưỡi chàng, thế nhưng vừa ngậm lấy lưỡi của Linh San, Lệnh Hồ Xung ngay lập tức nhả lưỡi nàng ra, đầu chàng ngẩng lên khiến cho Linh San có cảm giác hụt hẫng, kèm theo đó là một chút lo lắng:
– Đại sư ca, huynh không sao chứ? Có chuyện gì vậy?
– Tiểu sư muội, trong miệng cuẩ muội có mùi vị lạ, hình như là…mùi tinh khí??
Linh San giật mình, vội chồm dậy lên tiếng:
– Đại sư ca, huynh đừng hiểu lầm. Tại do Lục Hầu Nhi không chịu để muội đưa cơm cho huynh, nên muội mới…muội mới…khẩu da^ʍ cho huynh ấy. Nhưng huynh yên tâm, tất cả mới chỉ dừng lại ở đó và chỉ cần huynh không thích, chyện này nhất định sẽ không tái hiện lại nữa, muội hứa.
Nhìn khuôn mặt căng thẳng của Linh San cuống cuồng giải thích, Lệnh Hồ Xung không nhịn nổi, bất giác cười lớn khiến Linh San càng hồi hộp hơn:
– Đại sư ca, hynh cười gì vậy?
– Tiểu sư muội ngây thơ của ta, ta đâu có ghen với Lục Hầu Nhi mà muội phải căng thẳng dữ vậy.
– Huynh…huynh nói vậy là sao?
– Tiểu sư muội, muội đừng hiểu lầm, ta hiểu tấm lòng của muội dành cho ta Lục Hầu Nhi cũng là sư đệ tốt của ta, cho nên nếu muội thích, muội có thể tìm cảm giác mới lạ bên hắn, ta không ghen đâu, chỉ cần trái tim muội vẫn có ta trong đó là được. Muội hiểu chứ?
– Đại…đại sư ca, huynh…nói thật chứ – Linh San tròn mắt
– Ta nói thật mà, tiểu sư uội chuyện ta với sư nương muội còn ủng hộ, vậy so ta có thể hẹ hòi ngăn cản uội làm chuyện đó với Lục Hầu Nhi chứ.
Linh San ngồi trên bàn đã, ôm chặt Lệnh Hồ Xung vào, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến. Chàng vòng một tay ôm lấy bờ vai trần trụi của nàng, tay còn lại xoa xoa lên đầu vỗ về Linh San. Được một lúc, chàng nâng cằm Linh San lên, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi từ từ nhắm lại. Lệnh Hồ Xung đặt lên môi nàng một nụ hôn say đắm, nàng đáp trả lại nhiệt tình và say mê.
Linh San từ từ đứng dậy, nàng vít cổ chàng xuống, lùa lưỡi vào miệng chàng mà nút thật mạnh, hai tay nàng thoăn thoắt cởϊ qυầи áo của Lệnh Hồ Xung tụt xuống đất. Côи ŧɧịt̠ chàng được giải phóng, bung ngược ra phía trước và lắc lư đầy kiêu hãnh.
Linh San rời môi chàng, liếʍ xuống cổ rồi di chuyển dần xuống dưới, liếʍ lên hai đầu ti của Lệnh Hồ Xung, một tay nàng tóm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của chàng mà vuốt vuốt liên tục, động tác rất mạnh mẽ và dứt khoát, trong khi lưỡi nàng vẫn đánh liên tục lên hai đàu ti chàng, thi thoảng lại cắn nhẹ nó một cái, Lệnh Hồ Xung thở dài một tiếng đầy kɧoáı ©ảʍ, chàng một tay xoa đầu Linh San, một tay vòng xuống vân vê hai bầu vυ' để kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại nàng, cả hai người cứ thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho nhau giữa cốn tiên cảnh.
Linh San lúc này đã qùy xuống, nàng ngậm lấy hai hòn dái của chàng vào miệng mà mυ'ŧ, sau đó nàng liếʍ quanh thân ©ôи ŧɧịt̠ chàng, liếʍ từ dưới lên trên rồi từ từ nhét cái dầu rùa vào miệng, cứ thể miệng nàng há lớn dần ra và từ từ tống dần ©ôи ŧɧịt̠ yêu quý của Lệnh Hồ Xung vào miệng, rồi lại từ từ nhả ra, từ từ mυ'ŧ vào, ánh mắt nàng nhìn ngược lên chàng với dáng vẻ vô cùng dâʍ đãиɠ. Linh San từ từ gia tăng tốc độ, ©ôи ŧɧịt̠ của Lệnh Hồ Xung mất hút trong miệng nàng rồi lại hiện ra ngay trước mắt, Linh San cứ như một nhà ảo thuật tài ba vậy, Lệnh Hồ Xung sướиɠ kinh khủng, chàng như đang được ȶᏂασ vào một cái lỗ l*и đầy nhục cảm vậy.