Lại nói, sau khi Nhạc phu nhân đi khỏi phòng, Lệnh Hồ Xung đang chán nản vì cuộc vui bị Lục Hầu Nhi phá giữa chừng thì Linh San mở cửa bước vào:
– Sư muội, nãy giờ muội ở bên ngoài sao? – Linh San không trả lời, chỉ mỉm cười gật đầu rồi khẽ đóng cửa lại.
– Vậy…vậy…muội..
Không để cho Lệnh Hồ Xung nói hết câu, Linh San đã lao vào khóa môi chàng bằng một nụ hôn nóng bỏng. Lệnh Hồ Xung cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ thêm, đang lên cơn nứиɠ thì lại có người đến giải tỏa, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, chàng đáp lại một cách nồng nhiệt và say mê, đồng thời bàn tay di chuyển, chu du khắp cơ thể Linh San cho bõ những ngày hai người xa vắng nhau. Với những động tác nhanh thoăn thoắt, Lệnh Hò Xung đã lột bỏ hết y phục của nàng rơi xuống đất, mà môi vẫn khóa chặt lấy môi nàng, sau đó, chàng rời môi khỏi lưỡi nàng, lúc này Lệnh Hồ Xung mới bắt đầu cởi hết quần áo trên người ra ra, mắt chàng vẫn chăm chú lên thân thể căng đầy nɧu͙© ɖu͙© của Linh San, thật không thua kém gì mẹ của nàng, ở đó còn có phần tươi trẻ của một thiếu nữ đang tuổi chín muồi. Chàng nhìn khuôn mặt đỏ lưng và mê mẫn của nàng, hai mắt liêm diêm đầy mê tình mà lòng không khỏi phấn, chiếc quần chàng vừa rơi xuống, cũng là lúc Linh San thấy một vật mà nàng mà đã thèm khát biết bao nhiêu lâu nay, đã từng thèm khát từ thuở lâu lắm rồi, nàng nhìn chăn trối vào đó và nở một nụ cười đấy mê hoặc.
Lệnh Hồ Xung thì cứ đứng tòng ngòng cho sư muội mình thôi miên, ánh mắt của Linh San cứ nhìn xoáy vào phần hạ thể của chàng, mỗi lần nàng đảo con mắt mê tình kia thì ©ôи ŧɧịt̠ của Lệnh Hồ Xung cũng phải nhấc nãy lên vài cái, nó như kêu gọi nàng hắn hãy mau lại đây với nó.
Linh San bước từng bước ẻo lả đến bên Lệnh Hồ Xung, mặt đối mặt, chàng nhắm mắt chờ đợi, nàng quỳ xuống giáp mặt nàng là khúc thịt cứng cáp đang chĩa ra dựt dựt của chàng. Linh San thở một hơi thở nóng ấm vào tiểu thủ của hắn, hơi thở ấy vừa ấm nhưng đoạn cuối cũng mát lạnh cả ©ôи ŧɧịt̠ chàng, Lệnh Hồ Xung sảng khoái cũng thở ra một tiếng thở phào ra vẻ thật sung sướиɠ đê mê.
Linh San liền nhẹ nhàng cuộn tròn bàn tay ngọc ngà, tròn trịa như búp măng của nàng nắm nhẹ lấy dươиɠ ѵậŧ của Lệnh Hồ Xung, nàng nhẹ nhàng vuốt ve rồi đưa bàn tay nhẹ lên nhẹ xuống dọc theo khúc đoản côn của chàng. Lệnh Hồ Xung bậm môi kêu ư ứ trong cổ họng, nghe rất có vị. Linh San tỏ ra rất chuyên nghiệp nàng cứ vuốt chầm chậm, đều đều, rồi ngước mắt theo dõi khuôn mặt của Lệnh Hồ Xung. Rõ ràng chàng đang sướиɠ đến nhăn nhúm cái mặt, hai chân cứ chùn lên chùn xuống ngay đầu gối, có vẻ còn run lẩy bẩy nữa. Linh San tiếp túc nghịch khúc thịt đó, nàng liền há miệng ngoạm ngay lấy khúc thịt đưa vào mà mυ'ŧ, nàng đưa tay xuống rờ hai viên ngọc thô của chàng còn miệng thì đưa ra đưa vào mυ'ŧ đoản côn của chàng. Cái miệng của Linh San rất điệu nghệ làm chàng cứ run bần bật 2 chân :
– Sư muội…ơi…mυ'ŧ..mạnh nữa..lên. muội làm ta…sướиɠ…sướиɠ quá…á..á..
Lệnh Hồ Xung muốn quặn hết cả người, hai chân vừa run mà miệng cứ vừa rên ứ ừ, hư hử..tim thì nhảy đập loạn xạ, cảm giác như thoát khỏi cõi trần, lạc vào cõi mê, sung sướиɠ nào có thể tả nổi bằng lời. Linh San thấy chàng sướиɠ đến vậy lại càng mυ'ŧ chụt chụt, mỗi lúc một nhanh, lâu lâu nàng ngưng lại lấy hơi, rồi lại tọng hết khúc thịt vào miệng nuốt cho đã thèm, đã khát. khúc thịt của chàng ngày càng to và lớn hơn đâm sâu vào họng nàng. Đúng lúc hai người đang chìm trong cõi thiên thai thì cánh cửa một lần nữa lại bật mở làm cho cả hai giật mình nhìn ra, Lệnh Hồ Xung kêu lên:
– Sư nương…người…
Nhạc phu nhân nhìn hai người như vậy, không nói thêm câu gì, khẽ nở một nụ cười dâʍ đãиɠ rồi bỏ luôn chiếc áo choàng trên người ra, nàng một lần nữa lại lõa thể trước mặt Lệnh Hồ Xung và cả San nhi của nàng, Linh San cũng không hề nao núng trước diễn biến đột ngột này. Nàng từ từ nhả ©ôи ŧɧịt̠ chàng ra, ©ôи ŧɧịt̠ ướt nhẹp, nhiễu đầy nước miếng và quay lại đưa mắt nhìn mẹ mình với một vẻ thích thú, bí hiểm. Nhạc phu nhân lao vào Lệnh Hồ Xung với một nụ hôn nồng cháy đặt ngay lên môi nàng, thì ra nàng vẫn còn chưa dứt hẳn cơn nứиɠ mà Lục Hầu Nhi thì đã hết xí quách nên nàng lại quay lại chỗ Lệnh Hồ Xung để tiếp tục cuộc mây mưa, vừa mở cửa ra thấy Linh San đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bú ©υ chàng cũng có làm nàng hơi chút bất ngờ nhưng nàng lại thấy đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh Nhạc phu nhân lao thẳng vào hai người.
Linh San thấy thế, như dành lấy phần mình, xáp tới cầm ©ôи ŧɧịt̠ Lệnh Hồ Xung mà đút vô mồm, tiếp tục bú ɭϊếʍ khiến chàng kêu lên hư hử. Lệnh Hồ Xung sướиɠ quá, vừa được bóρ ѵú một người đẹp, vừa được một người đẹp bú ©ôи ŧɧịt̠, chàng rêи ɾỉ:
– Ah…sư muội, ta yêu muội…sư nương..con..sướиɠ quá…con yêu hai người lắm…thương cả hai người…
Linh San bú ©ôи ŧɧịt̠ chàng một cái thật mạnh rồi đứng lên ngả đầu lên vai chàng. Nhạc phu nhân cũng ôm Lệnh Hồ Xung mà ngả đầu vào vai bên kia. Cả hai nàng đều hỏi:
– Có thật chàng thương hết cả hai chúng ta không?
Lệnh Hồ Xung thò hai tay xuống sờ vào l*и của hai nàng, mân mê trên những gò mu mềm mại, rồi đưa ngón tay mình vô lỗ l*и đã nhơm nhớp da^ʍ khí của mỗi nàng mà đẩy vào. Chàng diụ dàng nói nhỏ vào tai hai nàng:
– Ta hứa với sư muội. Con hứa với sư nương là sẽ thương hai nàng mãi mãi. Ta thề là ta sẽ làm hai người sung sướиɠ suốt đời.
Nhạc phu nhân rướn người lên khi nhận được ngón tay của chàng đâm sâu vào l*и nàng. Nàng ôm lấy cổ chàng mà nói qua hơi thở dồn dập:
– Ta chịu rồi…Xung nhi sư nương cũng thương con…Miễn con đừng hất hủi chúng ta sau này…hãy làm cho ta sướиɠ…đi..a…aa
Linh San cũng đang đê mê sung sướиɠ. Nàng đưa tay xuống bụm lấy l*и mình, đẩy ngón tay chàng lút vào sâu hơn nữa. Nàng nói:
– Nếu đại sư ca và mẹ cũng đồng ý thì ba chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Linh San và mẹ nhìn nhau mỉm cười, hiểu ý nhau, thông cảm nhau.Tự dưng Linh San nổi hứng, cơn da^ʍ tràn tới, mặt nàng nóng bừng lên. Nàng đẩy chàng nằm xuống sàn nhà, ngồi lên mặt chàng cho chàng bú l*и mình. Nhạc phu nhân cũng hưởng ứng, cúi mặt xuống, bắt chước Linh San lúc nãy, bú ©ôи ŧɧịt̠ Lệnh Hồ Xung. Một lần nữa, Lệnh Hồ Xung lại được hưởng sướиɠ với hai người đẹp, một nàng thì bú chàng, một nàng thì được chàng bú.
Bú ʍúŧ một lát không chịu được nữa thì chàng bảo hai nàng nằm lên cho chàng đυ.. Hai mẹ con Linh San nhìn nhau cười khúc khích, nụ cười ẩn chứa nét cυồиɠ ɖâʍ cực độ. Nhạc phu nhân nằm ngửa người lên, hai tay hai chân dạng ra, chờ đợi. Còn Linh San thì quì lên, chổng mông ra, sửa soạn một tư thế rất kỳ lạ mà nàng vừa mới nghĩ ra. Một nàng quì sấp, một nàng nằm ngửa, hai thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trắng buốt, đòi hỏi nằm tênh hênh, loã lồ, song song trước mặt Lệnh Hồ Xung, sẵn sàng trong một tư thế hết sức dâʍ đãиɠ cho chàng lựa chọn. Chàng ȶᏂασ Linh San trước. Côи ŧɧịt̠ cương bóng đẫm ướt nước miếng của Nhạc phu nhân bây giờ đang dồn dập ra vô trong cái l*и tươi hồng, đẫm khí của con gái nàng. Lệnh Hồ Xung quì sau đít Linh San mà ȶᏂασ phầm phập vô l*и nàng một hồi rồi chàng chuyển qua nằm đè lên người Nhạc phu nhân mà ȶᏂασ nàng. Ninh nữ hiệp vắt chân lên ngang hông chàng mà kẹp thật chặt, nhún người lên mỗi lần chàng ȶᏂασ xuống làm ©ôи ŧɧịt̠ chàng vô thật sâu, kêu óc ách. Một lát, chàng lại xoay qua Linh San mà ôm lấy mông nàng rồi đυ. kiểu chó, ©ôи ŧɧịt̠ chàng dộng mạnh vô l*и nàng kêu bành bạch. Cứ thế Lệnh Hồ Xung luân phiên chơi cả hai nàng. Cảm giác như đang lọt vào cõi thiên thai, tiếng rên của cả ba người vang vọng ra giữa đêm khuya thanh vắng.
Khi biết mình sắp sửa xuất tinh, Lệnh Hồ Xung liền vớ lấy Linh San mà ȶᏂασ. Bây giờ chàng không quì sau nàng nữa mà chàng đứng lên, bế xốc nàng lên mà nắc vô l*и nàng. Hai chân của nàng chơi vơi trên không trung, hai tay phải chống xuống đất làm điểm tựa, người nàng chúi xuống đất, tiếng rên của nàng vang cả phòng, Linh San rú lên một tiếng, nàng đã lên tột đỉnh, l*и nàng bóp chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ Lệnh Hồ Xung. Chàng cũng không nhịn được nữa bắn tϊиɧ ŧяùиɠ vô đầy l*и nàng. Vừa rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и Linh San thì mẹ nàng đã sáp tới liếʍ nốt chỗ tϊиɧ ŧяùиɠ và dâʍ ŧᏂủy̠ còn vương vãi trên ©ôи ŧɧịt̠ chàng, cả ba người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau thở dốc, Lệnh Hồ Xung vuốt ve hai tấm thân ngà ngọc mà có cảm giác mình đúng là người hạnh phúc nhất thế gian.
Trong khi đó, Lao Đức Nặc nhận sự ủy thác của sư phụ Nhạc Bất Quần, đưa Nghi Lâm về phái Hằng Sơn.
– Tiểu nhị?
– Có ngay, xin chào nhị vị khách quan, xin hỏi hai người cần gì ạ?
– Cho chúng tôi hai phòng trọ qua đêm, sau đó chuẩn bị một ít cơm chay nữa.
Lao Đức nặc lên tiếng dặn dò tên tiể nhị, chưa đợi hắn trả lời liền quây về phía Nghi Lâm lên tiếng:
– Nghi Lâm sư muội, chúng ta đi đường vất vả cả ngày trời, có lẽ muội cũng đã mệt. Hãy nghỉ ngơi tại đây, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường, muội thấy sao.
– Đa tạ Lao sư huynh đã sắp xếp, xin tùy ý huynh. – Nghi Lâm cũng thấy khá mệt mỏi, nên nàng không phản đối.
Tên tiểu nhị lúc này mới lên tiếng:
– Xin lỗi nhị vị khách quan, hiện quán trọ chúng tôi đã trật kín, chỉ còn duy nhất một phòng trên lầu thượng, mong hai vị thông cảm. – hắn vừa nói vừa tỏ vẻ áy náy.
– Việc này…việc này… – Nghi Lâm bối rối.
– Không sao. Phiền ngươi chuẩn bị căn phòng trống đó cho tiểu sư muội của ta.
– Dạ, khách quan, xin chờ một lát, sẽ có phòng ngay đây ạ.
Tên tiểu nhị quay ra chuẩn bị phòng, Lao Đức Nặc quay lại trấn an Nghi Lâm:
– Nghi Lâm sư muội, muội đừng hiểu lầm, đêm nay muội sẽ nghỉ ngơi trong đó, còn ta sẽ ở ngoài cửa canh phòng cho muội.
– Đức Nặc sư huynh, muội thấy việc này không phải với huynh. – Nàng áy náy.
– Không sao, cứ quyết định như vậy đi. – Lao Đức Nặc cương quyết.
Một lát sau, gã tiểu nhỉ bưng vài chiếc bánh màn thầu và một chai nước lên phòng. Lao Đức Nặc và Nghi Lâm mỗi người ăn một chiếc. Sau đó, Lao Đức Nặc lấy chai nước rót ra một cốc rồi mời Nghi Lâm uống. Nàng không hề nghi ngờ gì, uống một hơi cạn sạch, trong khi đó, Lao Đức Nặc khẽ nở một nụ cười da^ʍ tà..
Vừa uống hết ly nước, Nghi Lâm bỗng thấy quay cuồng , nàng trúng thuốc rồi gục ngay xuống bàn. Lao Đức Nặc mỉm cười đắc thắng, hắn cũng không thể ngờ con mồi lại chóng sa bẫy đến vậy. Cẩn thận hắn tiến tới gần, khẽ gọi tên nhưng chẳng thấy Nghi Lâm cựa quậy hắn biết chắc là nàng đã bất tỉnh.
Lao Đức Nặc ra cửa ngó nghiêng hồi lâu không thấy bóng người mới quay vào, cẩn thận cài chặt then cửa ra vào để chắc trong lúc hắn hưởng thụ tiểu ni cô xinh đẹp nãy sẽ không có kẻ nào quấy phá. Hắn vừa nhìn ngắm nàng đang nằm bất động rũ rượi gục trên bàn, vừa từ từ lột hết quần áo đang mặc trên người ra, sẵn sàng hành sự. Động tác của hắn chậm rãi không chút nóng vội. Khi trên người đã lõa thể, hắn tiến lại phía nàng. Hắn xốc nàng lên vai rồi vác vào trong giường.
Nhẹ nhàng đặt Nghi Lâm nằm xuống giường , hắn bắt đầu lột xiêm y của nàng ra. Trước tiên hắn cởi dây lưng áo nàng chầm chậm banh nó sang hai bên như đang bóc bánh. Gạt hai vạt áo ngoài ra , hắn mừng rỡ khi trông thấy cái yếm trong màu hồng phơi bày trọn vẹn trước mắt. Bầu ngực của nàng căng tròn sau lớp vải khiến hắn chẳng còn cách nào khác mà phải lột ngay cái yếm ra ngắm nhìn cho thỏa. Vứt cái yếm sang một bên hắn hau háu nhìn vào bộ ngực của nàng, nuốt nước miếng thèm thuồng. Hắn thấy cặρ √υ' của nàng đẹp không thể tả nổi, không thua gì so với tiểu sư muội Nhạc Linh San, nó trắng muốt, mịn màng săn cứng. Khẽ lấy ngón tay day day vào bầu vυ' nàng hắn thấy nó xôm xốp mát rượi khiến cho hắn sướиɠ mê người.
Hắn mân mê, nhào nặn và xoa bóp hai bầu vυ' nàng một hồi lâu trước khi đưa miệng bú √υ' nàng. Lao Đức Nặc say mê bú √υ' nàng còn mãnh liệt hơn cả đứa con trẻ đang đói gặp bầu vυ' mẹ. Hắn nhai nghiến ngấu tưởng chùng như sẽ có dòng sữa trắng sẽ chảy từ nơi ngực nàng. Lúc này, ©ôи ŧɧịt̠ của hắn đã cướng cứng lên từ rất lâu rồi, nhưng kinh nghiệm chơi gái l*и thượng thừa khiến cho hắn hết sức bình tĩnh, không vội vàng, cũng không hấp tấp.
Hắn rà rà lưỡi khắp thân trên Nghi Lâm, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ vào người nàng, nhất là chỗ hai đầṳ ѵú nhô ra trơ trẽn. Nghi Lâm vẫn bất tỉnh, chẳng có lấy một cử động nào, phó mặc thân mình cho hắn muốn làm gì thì làm. Lao Đức Nặc khẽ nhấc nàng lên rồi tuột hoàn toàn cái áo ngoài ra khỏi hai tay nàng. Tuy nãy giờ đã chiêm ngưỡng hết phần núi đồi nơi thân trên của Nghi Lâm song thực ra hắn chưa kịp tuột hẳn cái áo ra khỏi người nàng mà mới chỉ banh nó ra hai bên. Lúc này thì thân trên nàng không còn dính lại mẩu vải nhỏ nào, nó đã phô bày trọn vẹn Lao Đức Nặc chiêm ngưỡng. Hắn khẽ nâng đít nàng lên, tay kia cầm cùng lúc cả quần trong lẫn quần ngoài của nàng rồi tuột mạnh xuống tận chân. Bộ quần áo ni cô trên người Nghi Lâm đã bị lột ra hoàn toàn.
Đặt Nghi Lâm nằm ngửa ra giường, hai tay và hai chân dang rộng, phơi bày toàn bộ vυ' l*и ra trước mặt hắn. Lao Đức Nặc lấy tay banh hay chân nàng rộng ra rồi từ từ le lưỡi vét một đường thật sâu vào l*и nàng. Rồi cứ như thế, mặt hắn dích chặt vào l*и nàng, lưỡi hắn chui thật sâu vào khe l*и nàng mà liếʍ mυ'ŧ cái l*и tơ thơm phức mùi dâʍ ŧᏂủy̠. Nghi Lâm vẫn không có một hành động nào trước sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ sỗ sàng của hắn, ảnh hưởng của thuốc mê quá mạnh khiến nàng không hề hay biết cơ thể mình đang bị Lao Đức Nặc sỗ sàng chϊếp đoạt. Dù đang mê man bất tỉnh, nhưng những kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hắn cũng khiến cho l*и nàng tự động nhễu da^ʍ tủy, chảy đầy ra mặt của hắn.
Liếʍ mυ'ŧ l*и Nghi Lâm chán chê, Lao Đức Nặc nhổm dậy, chuẩn bị cho màn chiếm đoạt thân xác nàng. Hắn dạng chân nàng ra thật xa rồi bật thẳng dậy. Hắn gác hai chân hắn sang hai bên người Nghi Lâm, bắt đầu đút c̠ôи ŧɧịt̠ vào l*и nàng trong tư thế trai trên gái dưới cổ xưa truyền thống. Ban đầu hắn nhấp nhẹ, nhưng sau khi phát hiện ra mình không gặp bất cứ một vật cản nào, ©ôи ŧɧịt̠ hắn cứ thế chạy tuốt vào tận trong, ngập lút cán. Phát hiện ra Nghi Lâm đã không còn trong trắng nữa, hắn điên cuồng tăng tốc độ, ȶᏂασ phầm phập vào cái l*и nhỏ bé của nàng, vừa nhanh, vừa mạnh như giã gạo vậy. Cả chiếc giường và cơ thể Nghi Lâm rung lên bần bật theo từng cú thúc của hắn, cứ như vậy một hồi lâu, hắn hung hăng chiếm đoạt nàng. Tuy không còn trinh, cũng không phả là lần đầu bị ȶᏂασ. nhưng cái l*и của Nghi Lâm vẫn vô cùng nhỏ hẹp, mỗi khi ©ôи ŧɧịt̠ của Lao Đức Nặc thúc vào nó kêu phành phạch, tạo cho hắn cái cảm giác thật sướиɠ thật bót.
Lao Đức Nặc thay đổi thế một chút, hắn với tay lấy cái gối trắng phía trên đầu giường chèn xuống dưới đít nàng, nâng mông nàng lên. Ở tư thế này thì mu l*и Nghi Lâm cao hơn hẳn ban nãy, Lao Đức Nặc có thể đút vào mà thụt, hắn sẽ đỡ mệt, đỡ mất sức hơn truớc. Lại dạng hai chân nàng ra, Lao Đức Nặc lại nhắp thêm vài trăm cái nữa thì chợt nhận thấy bên dưới, thuốc mê sắp hết tác dụng, Nghi Lâm khẽ trở nhẹ người, miệng rêи ɾỉ không ra tiếng. Như thêm phần phấn khích, Lao Đức Nặc càng nắc mạnh hơn hòng xuất vào trong l*иnàng. Nãy giờ Nghi Lâm chẳng cử động khiến cho hắn rất khó đạt tới đỉnh, xuất được ra thế nên hắn càng nắc mạnh hơn. Cảm nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã dồn mạnh lên phần thân ©ôи ŧɧịt̠, Lao Đức Nặc ôm thật chặt lấy Nghi Lâm, nâng đít nàng cao lên sát hơn vào mình rồi tiếp tục đút mạnh.
Nghi Lâm đã gần tỉnh, mơ màng một cảm giác nôn nao khó tả đã đánh thức Nghi Lâm dậy, một cảm giác gì đó ở bên dưới, bên dưới và sâu tận bên trong. Nghi Lâm có cảm giác như một cái gì đó đang thụt ra thụt vào trong l*и nàng, và đặc biệt là nó làm cho nàng sướиɠ. Đây là mơ hay là thực, không cảm giác này rất thực, Nàng đột nhiên mở choàng mắt ra. Điều đầu tiên nàng thấy là tay mình đang bị Lao Đức Nặc gì chặt nhưng hơn hết là cảm giác sung sướиɠ bên dưới cửa mình đột ngột dâng trào làm cho nàng cảm thấy nhôn nhạo ở dưới bụng như khi ăn phải thức ăn thừa vậy, nhưng hơn hết vẫn là sự hồi hộp và lo lắng, đặc biệt là sung sướиɠ, Nghi Lâm buột miệng:
– Đứ.c…Nặc…sư huynh….huynh …huynh làm gì vậy …aaaaa…hù hù…aaaa…huynh…huynh dừng lại ngay …sướиɠ…sướиɠ quá….á á á á á áaaaaaaaa…thôi ngay..dừng lại.
Tất cả những phản ứng của Nghi Lâm không thể làm gì được trước sức lực khoẻ mạnh và khát tình của hắn, nhưng hơn hết là chính Nghi Lâm cũng muốn vậy, ©ôи ŧɧịt̠ của hắn đâm sâu tận cửa mình của nàng, đâm nút cán. Mỗi nhịp ȶᏂασ của hắn lại làm cho Nghi Lâm như bước thêm một bước nữa lêи đỉиɦ Bồng Lai. Chỉ sau vài cú đẩy đưa của Lao Đức Nặc, Nghi Lâm đã không còn đẩy hắn ra xa nữa mà còn hẩy hẩy mông lên cho ©ôи ŧɧịt̠ của hắn vào sâu bên trong hơn, Nghi Lâm sướиɠ đến điên lên, nàng không còn biết trời đất gì nữa, giờ đây nàng chỉ còn cái cảm giác sướиɠ khoái đang bùng cháy dữ dội nơi âʍ ɦộ. Nước l*и của nàng vì thế mà tuôn chảy ra không ngừng. Lao Đức Nặc thấy Nghi Lâm hưởng ứng nhiệt tình như vậy thì thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ kinh khủng, thấy Nghi Lâm nhắm nghiền mắt lại, miệng há ra sung sướиɠ thì biết nàng cũng sắp lên đến đỉnh Vu Sơn, Hắn càng ȶᏂασ càng hăng, ©ôи ŧɧịt̠ của Lao Đức Nặc đâm sâu tận cổ tử ©υиɠ Nghi Lâm làm nàng chới với. Sướиɠ đến cả từng đường gân thớ thịt, nàng bặm môi lại ,hai chân quắp cứng lại rồi nàng gào lên một tiếng sung sướиɠ:
– Áaaaaa..sướиɠ…sướиɠ quá đi mất …ȶᏂασ ȶᏂασ mạnh lên đi Đức…Nặc…sư..huynh…muội ..muội sướиɠ.. aaaa raaaaaaaaaa rồi ..hù hù …sướиɠ quá.
Nghi Lâm hét lên một cái nữa rồi ngắm nghiền mắt lại tận hưởng cảm giác cực khoái này. Hành động dâʍ đãиɠ của Nghi Lâm khiến Lao Đức Nặc cảm thấy hưng phấn, cửa mình nàng co bóp mạnh như muốn hút hết tinh khí của hắn vậy, càng sướиɠ Lao Đức Nặc càng ȶᏂασ mạnh hơn, Hắn ȶᏂασ như muốn xé rách l*и Nghi Lâm ra vậy, được một lúc nữa thì hắn cũng gào lên:
– Nghi Lâm sư muội…ta ra đây .. aaaaa..sướиɠ quá..
Lao Đức Nặc bắn phọt tϊиɧ ŧяùиɠ vào sâu hẳn bên trong l*и Nghi Lâm, từng đợt ,từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ nóng ấm của hắn bắn mạnh vào bên trong l*и nàng. Trong khi đó Nghi Lâm cũng cảm nhận được rõ ràng hắn vừa xuất tinh, ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng của hắn hẩy hẩy mạnh lên mấy cái trong l*и nàng, một ít tinh khí của hắn không chiu lọt vào bên trong rỉ ra bên ngoài thành một đường rãnh nhỏ chảy xuồng giường. Lao Đức Nặc mệt quá nằm phục lên người nàng trong khi ©ôи ŧɧịt̠ vẫn còn đút sâu trong đó không chịu tuôn ra. Cả hai người cứ như vậy mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau ngủ ngon lành sau trận làʍ t̠ìиɦ mê mệt…