Nghe câu hỏi đó của sư phụ, Lệnh Hồ Xung thực sự thấy phân vân, tuy rằng sư phụ nói Khúc Dương mua ơn bán nghĩa, chia rẽ người của NNKP, nhưng trong thâm tâm chàng thừa hiểu ông không phải là con người như vậy, chỉ là sư phụ không hiểu rõ vấn đề mà thôi. Thấy Lệnh Hồ Xung cứ lặng im không trả lời, Nhạc Bất Quần tiếp tục:
– Lần này con xuống núi, khiến cho thanh danh phái ta bị tổn hại trầm trọng, vi sư phạt con diện bích một năm trên Tư Quá Nhai, con có phục không? Ta muốn con suy xét lại từ đầu đến cuối cho ta.
Linh San thấy đại sư ca bị phạt nặng như vậy thì giật mình xin cha giảm tội, nhưng Lệnh Hồ Xung suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
– Sư phụ, đệ tử…đệ tử phục.
– Được, vậy con nghỉ ngơi đi, ba ngày nữa hình phạt sẽ chính thức được thi hành.
– Vâng, thưa su phụ.
Đêm đó, Lệnh Hồ Xung trở về lòng buồn rười rượi, một năm trên Tư Quá Nhai không ai bè bạn, hẳn chàng sẽ buồn lắm đây, sao sư phụ lại nặng tay như vậy. Haizzz. Trời đã về khuya, bên ngoài màn sương lạnh buốt, đang miên man suy nghĩ về những ngày tháng buồn tẻ sắp tới thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lệnh Hồ Xung đi ra mở cửa và mắt chàng sáng lên “Sư…sư nương…”
Chàng nhìn xung quanh, hình như không có ai, còn mỗi sư nương của mình, chàng kéo Nhạc phu nhân vào trong phòng và đóng cửa lại. Nhạc phu nhân nắm tay chàng ân cần:
– Con có giận sư phụ của con không?
– Dạ không, thưa sư nương, con bị phạt như vậy là đáng lắm. Do vi phạm quá nhiều môn quy mà.
– Không, ta thấy trong ánh mắt con vẫn cong một chút hờn trách gì đó, thôi, con cố gắng ở trên ấy tĩnh tâm tu luyện, để ta thay mặt ông ấy xin lỗi con vậy.
Nói xong, Nhạc phu nhân nhìn thẳng vào ánh mắt của Lệnh Hồ Xung, từ từ tiến tới ôm chầm lấy chàng và hôn lên môi chàng, cái vẻ trang nghiêm và điềm tĩnh ngày thường của nàng đã như biến mất. ..Hai người lập tức hút lấy nhau không rời, Lệnh Hồ Xung thật sự hồi hộp, không sao kiềm nổi lòng của mình nữa lập tức lùa chiếc lưỡi của chàng vào trong quấn lấy lưỡi Nhạc phu nhân, hơi thở bắt đầu dồn dập, phát ra những tiếng nhóp nhép. Dươиɠ ѵậŧ của chàng lập tức phát công ở dưới, nó trở nên nóng và cứng hơn, vươn dậy thật mạnh mẽ, nó dựng đứng đâm chồi ra u lên thành cục choài ra đâm vào bụng dưới của nàng. Chàng thấy rạo rực đê mê, cố rướn thêm để nó có thể vươn dài ra đâm vào bụng dưới của Nhạc phu nhân đồng thời lắc léo hẩy cả thân mình choài hết cỡ để đâm của quý của mình vào khắp bụng, rồi đùi, cạ và miết như thế cho cơn hứng tăng dần. Về phần sư nương Ninh Trung Tắc cũng rạo rực không kém, tiếng thở hắt ra từng đợt từng đợt cứ thế dâng trào và rên lên thành tiếng ú ớ, Nàng cảm nhận được sự thống khoái từ chiếc lưỡi và ©ôи ŧɧịt̠ của Lệnh Hồ Xung cứ quằn quại không ngừng lên cơ thể mình. Lệnh Hồ Xung ghì thật chặt sư nương của chàng rồi chuyển bàn tay ham muốn của mình xoa nắn lên đôi bồng đảo như tiên như thần, hắn xoa từ nhẹ nhàng đến dần tăng thành mạnh bạo, tiếng rên của nàng cũng theo thế mà tăng lên.
Bỗng nàng đẩy Lệnh Hồ Xung ra làm chàng ngẩn ngơ tưởng nàng đổi ý:
– Sư nương…người…người
Sư nương nhìn chàng vẫn với ánh mắt hoang dại và da^ʍ đảng :
– Con có muốn hôm nay tự tay cởi bỏ xiêm y cho ta hay không Xung nhi, ta hôm nay đến bên con mặc kín đáo như vậy là để con tự tay cởi bỏ xiêm y cho ta đó, con có thích không?
Lệnh Hồ Xung vui mừng ra mặt, hắn rạng rỡ nhanh nhảu đáp:
– Đương nhiên con muốn, con muốn lắm thưa sư nương.- Vậy mà chàng cứ tưởng sư nương đã đổi ý thì chàng sẽ nứиɠ chết mất.
Nhạc Phu nhân cười trìu mến với ánh mắt không giảm phần đĩ thỏa tí nào :
– Vậy sao con còn không nhanh lên, lại đứng ngây ra như thế ta sẽ đổi ý và quay về đấy.
Lần này Lệnh Hồ Xung không suy nghĩ thêm mà nhanh chân chạy lại gần sư nương như hoa như ngọc của mình, tuy ham muốn nhưng Lệnh Hồ Xung cũng rất bình tĩnh nhẹ nhàng từ từ cởi nút thắt lưng cho sư nương, cởi thắt lưng của nàng xong Lệnh Hồ Xung không thể không vội, chàng nhanh tay cởi chiếc áo thùng thình của sư nương ra khỏi người, cặρ √υ' núng nính tròn căng, rung rinh, trông mềm mại vô cùng. Rồi chàng đưa 2 tay kéo tuột cái quần nặng nề của sư nương xuống, không phải nói nhiều, đám lông đen nháy nằm sếp phủ lên cái mu của sư nương như đám rêu xanh bám vào bức tường màu trắng tinh khiết, dưới ánh đèn trong vẻ đẹp sư nương lại càng mơ ảo. Không chần chừ Lệnh Hồ Xung liền bế xốc sư nương ẳm lên chiếc bàn mà thường ngày chàng hay ngồi đọc sách. Cây đèn dầu trên bàn nhấp nháy chao đảo ngọn lửa vì bộ mông của Nhạc phu nhân đang nằm cách nó không xa. Chàng hấp tấp đưa miệng hắn ngoạm lấy ngay cái núʍ ѵú nàng và mυ'ŧ cái núm có màu giống màu đậu đỏ, chỉ vừa mυ'ŧ thôi mà núʍ ѵú sư nương kiều diễm của chàng đã rướn cứng và đội cao, chàng thèm thuồng đưa cái lưỡi rê xoắn xung quanh cái núm cương cứng đó, còn cái tay ở không Lệnh Hồ Xung liền dùng để xoa bóp một chiếc bánh bao còn lại, phải nói bàn tay chàng giờ đây rất dẻo, xoa bóp chiếc vυ' còn lại của sư nương biến nó thành đủ mọi hình dạng khác nhau. Chiếc lưỡi chàng vẫn đánh liên tục, đánh chán chàng chu miệng mυ'ŧ thật mạnh..”chụt..chụt” một cái nút rồi hai cái nút, chàng nút rất đều đặn, sư nương của chàng hứng quá rên ư ứ trong miệng, quằn quại bởi những cái nút mãnh liệt như của con hổ vồ lấy mồi. Nàng ưỡn thân mình trắng trẻo của mình lên rồi hạ xuống bàn, đầu không ngừng lăn qua lăn lại, miệng thì không ngừng rên u ớ và tiếng thở gấp gáp.
Lệnh Hồ Xung đưa miệng mυ'ŧ chùn chụt hai bầu vυ' nàng, chàng tham lam vì chàng thật sự hưng phấn, tay chàng xoa nắn xung quanh bầu vυ' mềm mại như mây của sư nương, cảm giác vừa mát cũng vừa ấm mà lại còn rất phê tay nữa..chàng xoa dần bàn tay và di chuyển sang bụng, xoa cái bụng phẳng phiu vừa ngoáy ngón tay vào rốn của sư nương làm nàng khoan khoái lại thở gắt. tay chàng tiếp tục phiêu diêu di chuyển bàn tay tự do sờ vào bất cứ nơi nào trên người vị sư nương đáng quý của chàng. đầu óc chàng lâng lâng bay bổng, chàng đưa tay xoa xuống chiếc đùi trơn mịn săn chắc của sư nương, xoa rồi vuốt tay lên xuống trên đùi Nhạc phu nhân, chàng miên mang bắt đầu lần mò ngược lên gần phía bụng, bàn tay mỗi lúc lại một gần đến vùng đầm lầy di chuyển thêm một chút là chàng đã chạm vào đám rêu óng mượt như đúng lộ trình đã liệu. Chàng vuốt lôиɠ ʍυ của sư nương bằng ngón tay cái, ngón cái của mình thì cứ vuốt vào lôиɠ ʍυ ngược lên phía bụng, người nàng run rấy, tiếng thở đều đặn :” ưʍ..ưʍ..ưm”
Quằn quại trong đam mê, quên hết thân phận mình là là sư mẫu một phái, mà đi tìm tên đệ tử để thoả mãn, trong đầu óc của Nhạc phu nhân lúc này chỉ còn có tìиɧ ɖu͙© và tìиɧ ɖu͙©, nàng ham muốn được thỏa mãn và đang được thỏa mãn, vậy thì việc gì phải nghĩ đến những chuyện vớ vẩn khác nữa chứ. Đời người có mấy lần được như vậy đâu, vì sao phải kìm nén những cảm xúc và ham nuốn của mình.
Di chuyển xuống bên dưới, Lệnh Hồ Xung dùng tay banh hai chân rồi banh tiếp hai mép âʍ ɦộ của nàng ra, rồi đưa cái lưỡi vào liếʍ hết số nước nhớt , nghe ra tiếng ” sụp..sụp..chép..chép” đưa lưỡi lên rồi xuống mà liếʍ và húp rất nhiệt tình. Chiếc lưỡi chàng làm nàng muốn điên lên hai chân nàng cứ co lên dãy nãy, nàng banh háng ra hết cỡ, dùng tay ép chặt đầu chàng vô cho chàng liếʍ..Lệnh Hồ Xung mặt mũi dính tèm lem nước da^ʍ của nàng, chàng đưa ngón cái chà lên hột đậu trắng trên cửa mình sư nương, tiếp theo lại đưa thêm ngón chỏ vào cả hai ngón vê lấy hộŧ ɭε, vê xong lại nắm kéo ra, chàng dùng miệng cắn vào hộŧ ɭε làm cho sư nương của mình ngày càng khó thở hơn:
– Xung nhi ơi…sư nương sướиɠ quá, thật sự không thể ..không thể..á.á.. giữ được..nữa..rồi..ứ…áh…!
Sau tiếng á của Nhạc phu nhân thì toàn thân nàng co giật liên hồi, nàng quằn quại như con giun bị dìm, tiếng rên hỗn hễn, rồi nàng cứng đơ cả người, mông nàng cứ dựt dựt…nàng đã ra ..đã chút hết nặng nhọc kìm nén suốt thời gian Lệnh Hồ Xung đi vắng..Lệnh Hồ Xung bàng hoàng sư nương chàng đã ra hết trên mặt chàng và chàng cảm thấy hãnh diện và tự hào vì điều đó.
Cả hai đang đê mê trong khoái lạc, Lệnh Hồ Xung lúc này định cởϊ qυầи áo trên người của mình ra, bắt đầu cho một màn khoan phá thì cánh cửa được đẩy tung ra làm cả hai người giật bắn mình, trước mắt hai người là Lục Hầu Nhi, hắn đã quen đến phòng của sư huynh mình mà không gõ cửa, và hôm nay hắn đã nhìn thấy điều mà mình không bao giờ muốn thấy:
– Đại sư ca…sư nương…hai người…hai người..
Lục Hầu nhi không nói thêm câu gì, chạy băng băng ra khỏi phòng mặc kệ cho tiếng hai người gọi lại. Lệnh Hồ Xung định đuổi theo nhưng sư nương của chàng đã ngăn lại:
– Con cứ ở đây, chuyện này để ta đi giải thích với nó.
– Nhưng con sợ…
– Không sao, con cứ tin ở ta.
Rồi không đợi Lệnh Hồ Xung trả lời, Nhạc phu nhân khoác tạm một chiếc áo choàng mỏng lên người rội vội vã lướt theo hướng Lục Hầu Nhi chạy về phía phòng của hắn. Bóng nàng vừa đi khỏi thì cũng là lúc Nhạc Linh San xuất hiện, ban đầu nàng đinh đến để thăm hỏi sư huynh của mình, nhưng thấy mẹ mình đến trước nên nàng nấp ở bên ngoài và đã thấy hết toàn bộ sự việc. Lúc Lục Hầu Nhi chạy vào, nàng đã định ngăn cản nhưng không kịp, thấy mẹ đã đuổi theo Lục Hầu Nhi, nàng từ từ đi đến phòng của Lệnh Hồ Xung mở cửa, đẩy vào…
Nhạc phu nhân đi đến của phòng của Lúc Hầu Nhi thì thấy đóng chặt cửa, bóng hắn in qua chiếc đèn đang ngồi im có vẻ gì đó rất trầm tư và hoang mang. Nàng từ từ gõ cửa “Cộc cộc cộc” Không thấy động tĩnh gì, nàng liền lên tiếng “Đại Hữu, sư nương có chuyện muốn nói với con” Vẫn không có tiếng trả lời, nàng thở dài và từ từ đẩy cửa ra.
Lục Hầu Nhi đang ngồi trầm ngâm, đẩy vẻ giận rỗi, thấy sư nương mở cửa vào, hắn còn không thèm nhìn, nàng từ từ lên tiếng:
– Đại Hữu à, con đừng trẻ con như vậy nữa được không? Ta đâu có làm gì có lỗi với con.
– Sư nương, người không có lỗi với con, nhưng với sư phụ, tiểu sư muội thì sao, sao người có thể làm ra chuyện đó chứ, người không sợ tất cả các đệ tử sẽ biết chuyện xấu hổ của người hay sao?
– Ta và đại sư huynh của con làm chuyện này từ lâu rồi, từ trước khi các con đến Hoành Dương, San nhi cũng biết và nó không phản đối, còn sư phụ con, ông ấy suốt ngày chỉ biết có võ công và mưu kế, nào đâu có để ý đến ta. Nếu ông ấy quan tâm đến ta một chút thì mọi chuyện đâu đến nỗi.
Nói đến đây, hai hàng nước mắt nàng lăn dài trên má. Lục Hầu Nhi bất chợt cảm thấy thương xót, hắn run run đưa bàn tay đến lau nước mắt cho sư nương:
– Sư nương, chẳng lẽ nɧu͙© ɖu͙© có thể làm mờ lý trí con người ta đến như vậy, bất chấp cả luân thường đạo lý sao? – Hắn thắc mắc.
– Con chưa từng trải qua chuyện này bao giờ đúng không, nên có lẽ con không biết, hôm nay ta sẽ cho con hiểu.
Nhạc phu nhân đi đến giữa phòng thì quay lại nhìn y, một nụ cười mê hồn, bí hiểm. Bằng một động tác duyên dáng nhất, nàng xuôi hai tay ra, chiếc áo choàng từ từ trượt trên người nàng rơi xuống đất. Lục Hầu Nhi “a” lên một tiếng. Nàng bên trong không hề mặc quần áo, nàng đang hoàn toàn khoả thân do lúc nãy vẫn đang mây mưa dở dang với Lệnh Hồ Xung. Ánh nến bập bùng soi lên người nàng. Cả cơ thể nàng trắng như bạch ngọc, đầy đặn như một kiệt tác của tạo hoá. Đây là lần đầu tiên, Lục Hầu Nhi được ngắm nhìn cơ thể một người đàn bà, hơn nữa lại là sư nương đoan chính của hắn. Hồi nãy hắn có nhìn thấy nàng khỏa thân trong phòng của Lệnh Hồ Xung, nhưng do quá bất ngờ và xúc động nên Lục Hầu Nhi không được ngắm nhìn kỹ càng và chiêm ngưỡng cơ thể của nàng, nhưng bây giờ thì khác, sư nương hắn đang hoàn toàn khỏa thân với một mình hắn, tất cả chỉ dành cho hắn mà thôi.. Dươиɠ ѵậŧ của Lục Hầu Nhi theo bản năng truyền giống lúc này đã cương cứng đội lên một cục ở trong quân rồi. Hắn run run giọng:
– Sư nương, thế này là sao….? – Lục Hầu Nhi lắp bắp hỏi.
Nhạc phu nhân mỉm cười dịu dàng:
– Con không hiểu tại sao ta và Xung Nhi lại làm như vậy, và San nhi tại sao lại chấp nhận điều này, tất cả chỉ vị hai chữ Nɧu͙© ɖu͙© mà thôi, hôm nay ta sẽ cho con hiểu. – Nói đến đây nàng bật cười khúc khích
Rồi không đợi hắn phản ứng, nàng tiến sát lại, luồn hai tay vào trong cổ áo hắn, vuốt ve phần ngực Lục Hầu Nhi trong khi cặp môi của nàng mơn man hon lên da cổ hắn. Lục Hầu Nhi thở khẽ một tiếng, ngửa cổ lên, cảm nhận sự sướng khoái của việc được sư nương như hoa như mộng của mình kích thích, điều mà ngay đến cả việc tưởng tượng hắn cũng không dám nghĩ đến.
Nhạc phu nhân như một nhà ảo thuật, hai bàn tay, đôi môi nàng đưa đến đâu, da hắn nổi gai ốc đến đấy. Nàng mơn trớn trên ngực hắn, dùng lưỡi vê đầu ti của hắn, rồi dần đưa môi xuống thấp. Ngực, bụng, rốn rồi eo …. và rồi…. bằng một động tác mạnh mẽ, Nàng tụt quần Lục Hầu Nhi xuống. Dương vật hắn bật lên, chĩa thẳng ra trước mặt vị phu nhân xinh đẹp, khả kính và cũng đây dâʍ đãиɠ. Đầu cu nở to ra, bóng lưỡng đỏ ao, trên đó li ti những mạch máu đó đang sôi sùng sục. Lục Hầu Nhi mở to mắt ra, không hiểu sư nương định làm gì nữa.
Hắn chưa kịp hỏi đã cảm thấy đầu cu được bao bọc bởi một không gian ấm nóng. Định thần nhìn lại, thì ra nàng đã ngậm dương vật mình vào miệng. Lục Hầu Nhi vội kêu lên, nhích người ra: “Đừng sư nương, dơ lắm!”. Nhưng chưa kịp rút cu ra, nàng đã ôm eo hắn kéo lại, tiếng nói nàng vang lên, lúng búng vì dương vật hắn đang chật trong miệng: “Thật dơ không, để ta làm cho sạch nhé”. Rồi bất thình lình, nàng mút một cái thật mạnh.
Lục Hầu Nhi kêu lên một tiếng, hai chân y run bắn lên như muốn khuỵ xuống: “Sư nương! Sư nương! Sướng quáaaaaaaaaaaaaaa…”. Nàng liếc mắt lên nhìn hắn, dâʍ đãиɠ hỏi: “Vậy sao? Ta thôi nhé”. “Đừng sư nương” hắn cuống quít “Đừng dừng lại”.
Nhạc phu nhân cất tiếng cười khúc khích đầy dâʍ đãиɠ vì Lục Hầu Nhi đã nhanh chóng đầu hàng nɧu͙© ɖu͙©, vậy là chuyện của nàng vẫn được giấu kín, không lộ ra ngoài. Nàng lại tiếp tục liếm mút cu hắn. Lưỡi nàng như một con rắn, quấn quanh đầu khất, liếm xuống túi ngọc hành, ngậm lấy một hạt vào miệng, rồi lại nhả ra, cắn vào một chỗ khác. Mỗi động tác của nàng đều khiến hắn chết ngất vì sung sướng.
Bất chợt nàng ngoạm lấy dương vật, tọng trọn vẹn nó vào họng mình. Rồi nhanh như chớp, nàng xục thật mạnh. Lục Hầu Nhi rú lên sung sướng, ở phía dưới, mái tóc nàng bị bàn tay hắn vò xé, rối tung lên, đầu nàng rung lên, đẩy đưa theo nhịp điệu càng lúc càng tăng. Dương vật của hắn như đang địt phầm phập vào một cái lỗ đầy nhục cảm.
Tốc độ càng lúc càng gia tăng. Lục Hầu Nhi mắt càng lúc càng đờ đẫn. Miệng nàng bám chặt lấy cặc hắn, ma sát khắp dươиɠ ѵậŧ, bàn tay nàng không ngừng vuốt ve vật đang căng phồng ấy. Sau chót, hắn gào lên một tiếng thống khoái, từng dòng khí nóng hổi bắn ra từ đầu cu, đi thằng vào họng Nhạc phu nhân. Nàng không dừng lại, tiếp tục mút mạnh ©ôи ŧɧịt̠ hắn.
Những luồng tinh khí liên tiếp bắn ra, nàng nuốt liên tục mà không kịp, trào cả ra hai bên mép, nhễu xuống cổ, xuống ngực trông gợi dục đến không ngờ. Cho đến khi Lục Hầu Nhi xuất tinh đến giọt cuối cùng, ngồi bệt xuống đất, nàng mới dừng lại. Cả khuôn ngực trắng sữa của nàng đã nhoe nhoét tinh khí của hắn. Nàng lấy khăn chùi sạch, sau đó đứng thẳng lên, lại trùm áo choàng lên người, cười bí ẩn: “Đây chỉ là màn khởi đầu. Còn nhiều thứ thú vị khác, những thống khoái trong cuộc đời đang chờ con phía trước, hôm nay chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây thôi”. Thế rồi nàng nhón gót, thân hình lướt ra ngoài cửa, biến mất trong màn đêm.