Thấy đυ. vào l*и nàng một cách dễ dàng, hắn liền gia tăng cường độ và vận tốc. Hắn tiếp tục động tác đυ. đéo đó, liên tu bất tận, khiến cho đống tinh khí trong l*и nàng bị dồn ép bắn tung ra ngoài, nhễ nhại, bao phủ cả cu hắn lẫn l*и nàng. Dập một hồi, hắn liền đưa hai tay mà bóp lấy hai vυ' nàng. Vừa đã cu mà vừa sướиɠ tay. Hắn cứ say sưa kéo dài trò dâʍ đãиɠ trên người Đông Phương. Vừa bị đυ., vừa được bóρ ѵú, Đông Phương thở lên dồn dập, cũng như là tên khốn nạn đang hì hục trên người nàng vậy. Chỉ một lúc sau, một cảm giác sướиɠ khoái bắt đầu loan xả lên khắp người nàng, bắt đầu từ hai bầu vυ' đang được xoa bóp ở trên và cái âʍ đa͙σ đang bị đâm thọc ở dưới. Tim nàng đập mạnh, máu nàng chạy rần rần, người nàng nóng lên.
Đông Phương không biết rằng nàng cũng là con người, cũng đầy những cảm xúc nhục giục ẩn sâu bên trong con người nàng, vừa nãy bị bắt bị hϊếp, nàng hoảng sợ nên cơn sung sướиɠ đó đã đến chậm, khác với những cô gái tự nguyện dâng hiến, nhưng bây giờ sau khi qua hai màn hϊếp da^ʍ liên tiếp, cơ thể nàng đã quen với việc này, nàng không còn sợ sệt nữa cũng là lúc con quỷ dâʍ ɖu͙© trong người nàng trỗi dậy. Cơ thể nàng tự động hòa nhập với màn hϊếp da^ʍ của hắn, chống lại ý nghĩ của nàng. Và bọn cướp có lẽ không thể ngờ rằng chúng sắp đưởng hưởng thụ màn hϊếp da^ʍ sung sương nhất trong cuộc đời. Đông Phương lúc này mới cảm nhận được tất cả những gì mà tên thứ hai đang đè lên và làm hì hục trên cơ thể mình. Cơn nứиɠ mới nhú lên ngay lập tức bùng nổ bùng ra. Tuy bị nằm đè bẹp dí ở dưới một thân thể to lớn, nhưng nàng lại cảm thấy cái sung sướиɠ được bóρ ѵú và dập l*и tăng lên gấp mấy lần. Chưa bao giờ nàng cảm thấy đê mê sướиɠ khoái đến như vậy. Hắn dày vò đυ.c xéo trên người nàng khiến nàng bềnh bồng chơi vơi trên nỗi khoái lạc có một không hai lần đầu tiên trong đời.
Đến lúc này thì Đông Phương buông lơi, để mặc cho cơn da^ʍ tình đưa đẩy hành động của mình. Nàng không còn cảm thấy nhục nhã, kinh tởm như lúc ban đầu nữa. Một cách tự nhiên, nàng vòng tay ngọc lên ôm chặt lấy thân hình đô con, của hắn mà xiết chặt vào người. Nàng giơ hai chân lên quấn chặt vào vào hai chân hắn để cho hắn tiếp tục cái màn đυ. đéo mê tơi trong l*и nàng. Nàng ghì lấy chân hắn, xiết chặt lấy người hắn. Bây giờ vớ nàng chỉ còn cái sung sướиɠ, đê mê và khoái lạc. Hắn thấy nàng bỗng nhiên nổi nứиɠ, tham gia một cách nồng nhiệt vào cuộc làʍ t̠ìиɦ vũ bão của hắn thì hắn hăng lên. Hắn lại bắt chiếc cái màn rên la của tên đại ca lúc nãy. Vừa bóp cứng lấy vυ' nàng, hắn vừa kêu rên lên. Và mỗi cái “hự” là một cú đâm ©ôи ŧɧịt̠ sâu tuốt vào l*и nàng. Cái âm thanh đó làm Đông Phương càng nứиɠ lên. Nàng liền đồng tình hưởng ứng ngay mà há miệng ra, lim dim cặp mắt, thốt lên với một giọng rên siết tràn đầy say đắm…
Cả hai cùng rên lên, hòa nhịp với nhau trong kɧoáı ©ảʍ, tràn đầy nɧu͙© ɖu͙©. Càng được đυ. và được bóρ ѵú cùng một lúc, Đông Phương càng sung sướиɠ đến độ không thể tưởng tượng được. Hai chân nàng khoá chặt thêm vào hai chân hắn, hai chân trắng bóc cuộn tròn vào hai chân đen nhám. Hai tay nàng lúc thì thì bấu vào hai vai nở nang của hắn, lúc thì sờ soạng lên khắp tấm lưng vặm vỡ, nhễ nhại mồ hôi trông đến bóng lưỡng của hắn. Rồi sau đó nàng lại còn đưa bàn tay mềm mại lên mà ôm ấp, vuốt ve đầu hắn, đầy vẻ thương yêu. Bây giờ nàng đã tùy thuộc vào tên cướp. Để mặc cho hắn tha hồ muốn làm gì thì làm trên thân thể ngà ngọc của nàng. Nàng chỉ biết ôm ghì lấy hắn mà hưởng thụ mà thôi. Đông Phương quả nhiên đã buông thả hết con người mình trong nguồn sông ân biển ái, ngụp lặn trong làn sóng da^ʍ tình, không biết đâu là bờ là bến.
Đông Phương không ngại ngùng trước mặt bao nhiêu gã đàn ông đang hau háu nhìn thân thể trần như nhộng của nàng, trước mặt chúng, nàng thản nhiên vít cổ tên kia xuống mà đặt luôn đôi môi đỏ mọng đang hé mở của mình lên ngay hai vành môi của hắn. Tức thì hắn liền há miệng chụp lên môi nàng mà đưa ngay lưỡi hắn qua miệng nàng. Đông Phương cũng đút luôn ngay lưỡi nàng vào mồm hắn. Hai người sau đó, mặt kề mặt, môi dính môi, nút lưỡi nhau chùn chụt. Hai khuôn mặt, mặt nàng thì trắng hồng xinh đẹp, mặt hắn thì đen đủi kề sát vào nhau, cả hai cặp mắt đều lim dim, cả bốn cánh mũi đều phập phồng, chỉ có hai cái miệng là dính cứng vào nhau, hai cái lưỡi là quyện chặt vào nhau. Cái mũi của hắn phì phà những hơi thở thổi ngay lên mặt nàng. Ngay lúc đó, mũi nàng lại ngửi thấy cái mùi hắng hắc của mồ hôi trên mặt hắn và cộng thêm cái mùi ngây ngấy trong hơi thở của hắn. Đồng thời, miệng nàng lại nếm thấy cái vị lạ kì trong miệng hắn, trên lưỡi hắn, và cả trong nước miếng của hắn nữa. Chính những cái mùi kì lạ mà nàng đang ngửi đó, chính những cái vị kì lạ mà nàng đang nếm đó, cùng với những cảm giác sung sướиɠ tuyệt vời, đưa tới từ hai bàn tay và dươиɠ ѵậŧ của hắn, đã khiến cho nàng từ nãy đến giờ phải chơi vơi, chới với, ngây ngất tới tận đáy chót kɧoáı ©ảʍ của con người.
Đông Phương và tên cướp quấn chặt lấy nhau, hì hục làʍ t̠ìиɦ vói nhau một cách cuồng nhiệt, như hai con thú hoang tới mùa giao cấu, truyền chủng. Nàng thì ôm chặt lấy người hắn, hắn thì bóp chặt hai vυ' nàng. Hai người vừa đυ. nhau thật kĩ, vừa nút lưỡi nhau thật nồng. Hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của một cô nương xinh đẹp và một tên cướp hôi hám, một trắng toát nhỏ nhắn, một đen nhám lực lưỡng, dính cứng vào nhau, hòa hợp với nhau, cùng san sẻ với nhau cái sung sướиɠ hoang dã, da diết, cùng cực. Họ cùng giúp nhau, trao đổi với nhau, đưa đến cho nhau, giai nhân và quái thú, cái say mê khoái lạc độc đáo của xá© ŧᏂịŧ mà cả hai đều không ngờ là mình có thể đạt tới được. Hắn xuất tinh xối xả vào người nàng, nàng cong người lên đón nhận như muốn nuốt hết số tình trùng đó vào l*и, không để ra ngoài, sau đó hắn phủ phúc nằm đè trên người nàng mà thở dốc. Đông Phương nằm bẹp bên dưới, mỉm cười thỏa mãn.
Lũ cướp còn lại thấy hắn bất động trên người nàng thì không chờ đợi được nữa, nay thấy nhị ca của chúng cũng đã đầu hàng, bọn chúc nhao tới, lật phặt tên kia ra khỏi người Đông Phương nghe “póc” một cái, hắn nằm ngửa ra, ngay cạnh tên đại ca hắn mà thở dốc, trong khi đó, bọn còn lại đang vô vào cắu xé cơ thể Đông Phương. Bộn chúng nhao đến đưa cầm tay, đứa cầm chân dang rộng cơ thể nàng ra, mỗi đứa một bên vυ', đứa liếʍ láp, đứa ngậm mυ'ŧ chùn chụt, đứa vuốt ve đùi nàng đứa thì cho cu vào cái l*и ướt nhẹp của nàng mà lắc lia lia, cảnh tượng trông hoang dại vô cùng. Đông Phương không còn biết mình là ai nữa. Nàng không còn nhớ mình đang ở đâu, nơi chốn nào. Nàng chỉ biết vυ' của nàng đang được biết bao nhiêu bàn tay vuốt ve, đầu ti của nàng đang được biết bao nhiêu cái miệng bú ʍúŧ, l*и nàng đang được biết bao nhiêu dươиɠ ѵậŧ đút vào. Tất cả những hành động đó (của bao nhiêu người, nàng cũng không nhớ nữa) chỉ làm cho cơn sung sướиɠ trong cơ thể cứ dâng cao lên mãi và người nàng, cùng với cái khoái lạc đó, bay vυ't lên vời vợi, đến tận đỉnh vu sơn. Đầu óc của nàng bây giờ chỉ còn vang những tiếng lùng bùng của từng hơi thở đứt khoãng, của từng nhịp tim dập dồn. Lúc này Đông Phương như bay bổng trên mây. Khắp người nàng, từng khoảng người, từng bộ phận của cơ thể, đều được lũ cướp chăm sóc một cách tận tình, kĩ lưỡng. Ngực nàng được chúng nắn bóp. Vυ' nàng được chúng bú ʍúŧ. Tay nàng được chúng hôn hít. Chân nàng được chúng vuốt ve. l*и nàng được chúng thay nhau độn đầy. Đông Phương thở dài khoan khoái. Nàng nằm yên lim dim cặp mắt, để mặc cho tìиɧ ɖu͙© dâng lên, buông thả cho khoái lạc lan tràn. Nàng không ngờ trận hϊếp da^ʍ đau nhức khởi đầu bởi một đám lâu la chục đứa lại dẫn đến một màn da^ʍ tình đam mê ngút ngàn với cùng từng ấy đứa. Cuộc làʍ t̠ìиɦ đầu tiên cũng là cuộc làʍ t̠ìиɦ hội đồng lần đầu tiên trong đời quả nhiên đã làm cho nàng sung sướиɠ đến mất hồn. Nó đang trở thành một cuộc truy hoan đầy khoái lạc mà cả hai bên, một mình nàng và cả chục đứa, đều không mong đợi nhưng rồi đều cùng mong đợi.
Nàng ưỡn ngực ra như để tiếp nhận những cảm giác đê mê trên dàn ngực trắng. Nàng cong người lên như đón chào những sung sướиɠ trong l*и. Đông Phương thở không ra hơi nữa. Nàng như bị nghẹn thở vì máu trong người cứ chạy phi mã trong người. Cảm giác sướиɠ khoái từ hai đầṳ ѵú đang được ngậm kín bắt đầu tỏa ra khắp người, lan dần xuống cái âʍ đa͙σ đang được những c̠ôи ŧɧịt̠ cương cứng dập dồn đâm thọc.
Một tên chay đến trên đầu nàng, hắn nhìn nàng say đắm, rồi cảm thấy hình như là nàng đang mỉm cười với hắn vậy, gã chĩa ngay c̠ôи ŧɧịt̠ trước mặt nàng, ngay miệng nàng rồi khoái trá lên tiếng:
– Bú đi cưng… Ngậm lấy đi cưng… Sướиɠ lắm…
Dù chưa tưng làm việc này bao giờ, nhưng cơn da^ʍ tình đang kéo đến ngùn ngụt, cộng với bản năng mách bảo, Đông Phương từ từ há miệng lớn ra đòn c̠ôи ŧɧịt̠ đó vào trong miệng. Thằng côn đồ không chần chừ mà đẩy mạnh ©ôи ŧɧịt̠ vào ngay giữa miệng nàng.
Khi c̠ôи ŧɧịt̠ đó đi vào trong miệng, Đông Phương chúm môi lại mà bú nó thật mạnh. Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi dài để hừi cho hết cái mùi hăng toát ra từ ©ôи ŧɧịt̠ dái đó, ù rằng nó chẳng thơm tho chút nào, mà còn nồng nồng mùi hôi thối nữa chứ, nhưng nàng chẳng quan tâm, không hiểu sao nàng lại thấy thích thích cái mùi vị ngai ngái, nồng nồng và tanh hôi đó của chúng. Nàng còn lấy lưỡi mà liếʍ láp c̠ôи ŧɧịt̠ trong miệng để tìm cái vị chua chua mà nàng đã nếm được trước đó. Đông Phương nhắm nghiền mắt lại, say sưa bú ʍúŧ c̠ôи ŧɧịt̠ đó. Mũi nàng không ngớt thu hít cái mùi nồng khắm, lưỡi nàng không ngớt nhậm nếm cái vị hăng chua. Sau một lúc bú nút, cái mùi vị đó từ từ nhạt phai. Nàng nhả c̠ôи ŧɧịt̠ đó ra, nuốt luôn c̠ôи ŧɧịt̠ thứ hai đang đưa ra trước miệng. Nàng không cần biết gì khác ngoài cái cảm khoái của một màn bú ©υ tận tình để nếm lại được cái mùi vị đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ của đàn ông con trai. Một lần nữa, nàng lại say sưa hưởng thụ cái mùi vị tinh kì toát ra từ c̠ôи ŧɧịt̠ thứ hai đó. Mà lần này, cái mùi hăng hăng và cái vị chua chua còn nồng hơn lần trước rất nhiều.
Bọn chúng luân phiên nhau xuất tinh xối xả lên khắp người nàng, vào l*и, vào miệng, lên vυ', lên mặt…khắp người Đông Phương bê bết tϊиɧ ŧяùиɠ của bọn chúng, bọn chúng sau khi thỏa mãn hết lượt, đứa nào đứa nấy vật ra thở dốc, để mặc Đông Phương nằm một mình chìm ngập trong bể tϊиɧ ŧяùиɠ của bọn chúng. Thật không ngờ lần đầu tiên trong đời được nếm trái cấm đã đem lại cho nàng nhiều cảm xúc đến như vậy…
Sau một canh giờ nằm im bất đọng vì quá mệt mỏi, tỉnh cơn du͙© vọиɠ, trở lại với trạng thái bình thường, Đông Phương bừng tỉnh, nhìn bọn chúng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm la liệt quanh nàng, cu ©ôи ŧɧịt̠ đã mềm xèo do bị nàng vắt kiệt khí, Đông Phương mới thấy chúng lúc này thật kinh tởm, nàng vơ quần áo của mình lại, đi ra một hồ nước ở ngay đó tẩy rửa những ô uế trong người mình. Sau khi tắm rửa xong, Đông Phương mặc lại quần áo và nàng muốn chạy trốn khỏi lũ cướp dâʍ ɖu͙©, đi được vài bước chân thì tên đại ca lúc này đã tỉnh dậy sau một hồi nghỉ ngơi, thấy nàng định chạy, hắn hô hào lũ đàn em đứng dậy đuổi theo, tức thì cã lũ chúng nó đứng dậy, không mặc quân áo, cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy theo để bắt lại nàng, trông thật kinh dị, Đông Phương co chân chạy hết sức, nàng không muốn bị bọn chúng bắt lại một lần nữa, do nàng lo sợ sẽ không thoát khỏi bể ân ái mà bọn chúng đã tạo ra. Nhưng rất nhanh, nàng lại bị bọn chúng bắt kịp và vây quanh, cả chục thằng không đứa nào mặc quần áo cả, chim dái cứ tồng ngồng lủng lẳng trước mặt vây quanh nàng với những tiếng cười dâʍ ɖu͙©, Đông Phương hoảng sợ, nàng sợ thật sự liên tục cầu xin chúng tha cho. Nhưng bọn chúng nào để ý tới cảm xúc của nàng. Được nghỉ ngơi nhiều nhất, tên đại ca lúc này đã hồi phục sinh lực, ©ôи ŧɧịt̠ hắn lại dựng đứng lên y như hồi đầu, hình như có phần còn to hơn.
Đông Phương nhìn khúc củi đó mà cả kinh sợ hãi, còn một đống lúc nhúc đang bao vây nàng nữa chứ, nàng sợ phải phục vụ bọn chúng một lần nữa, nàng sợ mình không đủ trí lực để vượt qua nɧu͙© ɖu͙© mà hòa vào với chúng thêm một lần nữa. Đúng Lúc bọn chúng định nhảy vồ vào người nàng để bắt lại thì bên trong hang động ở gần đó phát ra một tiếng nổ lớn, một loạt kim châm nhỏ như cây kim thêu bên trong hang phi ra, nhằm thẳng hướng lũ cướp đang vây quanh nàng, những cây kim nhằm thẳng thái dương từng thừng mà xuyên thủng qua, chính xác đến không ngờ, bọn chúng đổ gục xuống, chết mà không kịp kêu lên một tiếng, nằm chồng lên nhau la liệt, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Một cao nhân bay ra từ trong hang động, đáp ngay trước mặt Đông Phương, nàng biết ra đây chính là ân nhân cứu mạng của mình:
– Huynh…huynh là…
– Cô không cần quan tâm ta là ai.
– Dù sao cũng cảm ơn huynh đã dùng châm để cứu tôi.
– Cái gì, cô nhìn thấy châm của ta. – Đông Phương gật đầu.
Vị đại hiệp đó cầm lấy tay nàng, vuốt mạnh một cái rồi bẻ vặn sang một bên làm nàng đau đớn, đại hiệp lên tiếng:
– Thật đúng là một nhân tài luyện võ, chỉ đáng tiếc lại là một nữ nhi.
– Nữ nhi thì sao chứ? – Thấy phận nữ nhi bị khinh thường, nàng tức giận phản kháng.
– Nữ nhi thì không được, cô không thể cùng ta lên Hắc Mộc Nhai dựng bá nghiệp thiên thu.
– Nếu vậy, tôi cũng có thể là một nam nhân.
– Cô đừng đùa, đây không phải là chuyện một khắc, mà là chuyện của cả đời.
– Để là một kẻ mạnh, sau này không bị người ta ức hϊếp nữa, tôi nguyện đóng giả là một nam nhân, cả đời có thể không cần quay về thân phận nữ nhi của mình.
Nghĩ ngợi một lúc, vị đại hiệp quay lại nói:
– Được, vậy ta sẽ thu nhận cô/ Cảm ơn huynh
– Bây giờ chúng ta sẽ lên Hắc Mộc Nhai chứ./ Được, chết rồi, còn tiểu muội muội của tôi. – Nàng giật mình hoảng hốt.
Hai người quay lại nơi Đông Phương đã giấu muội muội của kình, nhưng không thấy cô bé còn ở đó nữa. Đông Phương kêu gọi khắp nơi nhưng ngôi làng hoang tàng chỉ còn lại là một đống đổ nát, không một bóng người. Nàng chạy đi khắp nơi nhưng không hề thấy bóng dáng và tin tức của tiểu muội mình.
– Đừng tìm nữa, tìm không ra đâu, trên đời này, chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại được, ngược lại, kẻ yếu chỉ gây phiền phức cho kẻ mạnh, cô hãy nhớ rõ điều đó, ta hy vọng từ nay trở đi cô hãy quên cô bé đó đi, cô phải nhớ rằng cô mới chính là kẻ mạnh.
Đông Phương gạt nước mắt:
– Đúng, tôi chính là kẻ mạnh…
Sau đó hai người lên Hắc Mộc Nhai, và vị anh hùng kia đã dựng lên một Nhật Nguyệt Thần Giáo vô cùng hùng mạnh và thanh thế, tiếc rằng bản thân ông lại bị Nhậm Ngã Hành dùng âm mưu thâm độc hèn hạ để hạ độc thủ và cướp ngôi giáo chủ, thân phận Đông Phương là nữ nhi từ đó trở đi mà cũng không một ai biết…
Đông Phương vẫn đang nhắm mắt hồi tưởng lại quá khứ, thì tiếng của tên thuộc hạ làm nàng giật mình, trở về với thực tại:
– Giáo chủ, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?
– Đi, chúng ta về Hắc Mộc Nhai.
Nàng cầm chạt túi thơm trong tay “Muội muội, thì ra muội còn sống, ta nhất định phải tìm ra muội…nhất định”