“Cái gì vừa diễn ra?” Số 17 đột nhiên cảm giác rùng mình, cô nhớ rằng bản thân đã bỏ trốn khỏi Tinh La thành rất xa mà, nhưng cái sự ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng của cô là gì?
Đang lẫn trốn trong một căn phòng, dùng ký sinh trùng để nuốt chửng lấy một con người, số 17 đột ngột hướng mắt lên phía bầu trời.
Giống như cả thế giới đều đang tập trung vào cô, Số 17 biết rằng không ổn, lập tức thu hồi võ hồn của mình lại, cố gắng che dấu khí tức của bản thân, tiếp tục lẫn trốn rời đi.
Nhưng ở trên phía tòa nhà, cậu bạn mặc áo choàng màu đen cũng thả người nhảy xuống, cơ thể giống như một làn khói tan biến giữa hư không.
Một lần nữa xuất hiện là cách đấy khoảng một cây số, đạp trên tòa nhà mà Số 17 vừa mới ‘ăn trưa’ xong.
“Bỏ trốn nhanh đấy… nhưng mà quên xóa đi vị máu rồi” Ánh mắt màu tím đen nhìn về phía không trung, linh hồn của người chết một cách oan uổng đang bám lấy đối phương.
Liếʍ nhẹ khóe môi, xem ra con mồi lần này của cậu không phải là loại quá mức thông minh, vị ngọt của kẹo tan ra trong miệng cậu.
Ánh mắt một lần nữa phát sáng, ở xa xa đang bỏ trốn, đột nhiên Số 17 giống như đang dẫm vào một vũng bùn.
“Không tốt, bị đuổi kịp….” Số 17 lập tức gọi ra võ hồn, đồng thời triệu hồi ra bốn cái vòng hồn hoàn, đẳng cấp mới là Hồn Tông.
Hồn hoàn đầu tiên phát sáng, hồn kỹ của Số 17 lập tức phóng thích, thật nhiều giòi bọ từ trong miệng của cô nôn ra.
Màu máu tươi và những vật nhúc nhích màu đen đang không ngừng bò tới phía trước, một số con lẫn trong mặt đất, một số con hóa thành làn khói biến mất khỏi thị giác thông thường.
Làm xong tốt chuẩn bị, kế tiếp, số 17 lập tức dùng tay đâm vào trước ngực mình, máu tươi bắn ra, kèm theo một ít màu đen chảy xuống trước áo.
Đây là một dạng hình thức nuôi cổ, đem trái tim trở thành vật chứa để nuôi một con côn trùng mạnh nhất.
Hồn hoàn thứ ba và thứ tư sáng lên : Ký sinh khống chế và ký sinh cắn nuốt lập tức được thi triển.
Dùng chính bản thân mình làm chất dinh dưỡng nuôi béo võ hồn, lại đem võ hồn trở thành một phần cơ thể của mình.
Làm được như vậy, số 17 phải chịu đựng thật nhiều đau đớn, nhưng mà đối với cô, tất cả là cần thiết phải đánh đổi
“Nào… trốn đi, nếu như ta có chết thì ngươi cũng phải sống!” Số 17 ném đi con sâu nhỏ về phía xa xa.
Lợi dụng chính cơ thể để thu hút sự chú ý đến từ vũng bùn đen trước mặt, chân của cô giống như bị nuốt chửng, hóa thành than bụi biến mất.
Cả người ngã xuống vì mất thăng bằng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một làn khói dày đặc, kế tiếp là con ngươi màu tím đen huyền bí nhìn cô chằm chằm.
Vừa thấy được đối phương, tâm trí của số 17 ớn lạnh.
“Người chơi đứng đầu…. Con quái vật mạnh nhất… Tử Vong Lĩnh Chủ!” Số 17 phun ra được bốn chữ cuối, cũng là danh hiệu của kẻ trước mặt cô liền vội vàng quay người né tránh.
Nhưng chân của Tử Vong Lĩnh Chủ đã dẫm lên cái chân còn lại của đối phương, dùng sức nhấn xuống.
Máu đen bắn lên, cùng với âm thanh gào thét trong tuyệt vọng.
‘Không… không thể chết sớm như vậy… ta còn chưa muốn…’
Số 17 làm ra nỗ lực cuối cùng, hồn hoàn thứ hai phát sáng, đột nhiên một thật nhiều côn trùng xuất hiện xung quanh nơi Tử Vong Lĩnh Chủ đang đứng.
Là những cái ký sinh côn trùng được gọi ra từ trước, chúng đã lớn hơn rất nhiều so với giai đoạn trước, bất quá bọn chúng còn có thể lớn hơn, nếu như có đầy đủ thời gian thì…
“Hừm…” Choàng lấy màu đen, ánh mắt không nhìn về số 17 mà hướng về phía ngược lại nhìn, hành động của cậu lập tức làm số 17 hoảng hốt.
Không thể, lại không thể kéo dài thêm, cần thiết phải cản lại đối phương.
“Nổ đi, các con cưng của ta!”
ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM! ẦM!
Âm vang của vụ bạo tạc cũng không có làm cho khu vực bên ngoài Tinh La thành trở nên náo nhiệt, nơi này đã bị bao phủ bởi một tấm màn màu đen.
Ở bên trong, mọi thứ đều bị cách âm, khói độc màu đen như muốn ăn mòn mọi thứ, nhưng ở trước người của cậu bạn mặc áo choàng, một cơn gió đen kéo đi tất cả.
Con ngươi co giật, vòng hồn hoàn màu đen sau lưng cùng lúc phát sáng, cơn gió màu đen cuốn đi tất cả, sau đấy tụ lại trở thành một cái lưỡi hái trên tay.
“Hồn kỹ thứ năm: Tử Vong Lưỡi Hái!”
Quay đầu lại nhìn, ánh mắt của cậu hoàn toàn mất hết đi tất cả cảm xúc, chỉ còn lại duy nhất là sự phán quyết.
Lưỡi hái sắc bén vung xuống, đem đầu của đối phương cắt đứt rìa khỏi cơ thể, số 17 lập tức biến mất.
Để lại phần đầu có hai cơn mắt trợn lên, biểu cảm thống khố và sợ hãi.
Bất quá phần cơ thể của Số 17 vẫn còn rục rịch, phập phồng giống như có thứ gì đó chuẩn bị chui ra, lập tức dịch xanh phóng đên, một con rết với chiều dài nhiều mét lấy tốc độ kinh ngạc bám đến trước người cậu.
Tử Vong Lĩnh Chủ bình tĩnh nhìn con rết đỏ khè lưỡi trước mặt mình, khoảng cách giữa cậu và con rết chỉ cách một gang tay.
Đột nhiên con rết phóng đại rất nhiều lần, đem cơ thể của kẻ thù quấn quanh, những cái chân trở nên khổng lồ, cực độc tản ra, dịch tím rỉ ở khắp mọi nơi.
“Ngược lại năng lực không tệ… Mà” Đánh giá con rết trước mặt, đây có lẽ là thứ cuối cùng mà số 17 có để cản lại cậu.
Để cho con cổ trùng quan trọng nhất có thể tránh được một kiếp, như vậy số 17 lại có thêm một cơ hội để sống sót.
Mặc dù mất đi năng lực nuôi côn trùng ký sinh, nhưng vẫn tốt hơn là bị gϊếŧ chết bởi kẻ điên trước mặt.
Bàn tay của Tử Vong Lĩnh Chủ nắm chặt, Tử Vong Lưỡi Hái kéo nhẹ một đường xung quanh.
XOẸT!
Rắc rắc…
Phạch! Phạch! Phạch! Phạch! Phạch! Phạch! Phạch!...
Con rết bị chém đứt thành rất nhiều mảnh rơi xuống, máu xanh bắn tung tóe, cái đầu của con rết rơi trước người cậu.
Dùng chân dẫm nát nó, thông báo nhận được phần thưởng vang lên trong đầu, bất quá con sâu cổ vẫn chưa hoàn toàn mất đi sinh mệnh.
“Có thể độc lộc tồn tại sao?” Ngọc Chí Cường thở dài một hơi, bây giờ muốn tìm kiếm hẳn là sẽ tốn một chút thời gian, hay là đợi đối phương lớn mạnh hơn một chút rồi lại đi săn gϊếŧ?
Nếu như là Mặc Vân, đối phương chắc chắn sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt, cố gắng bằng toàn lực kiếm ra con sâu cổ.
Hiện tại có quá nhiều người chơi tên đỏ bên trong Đấu La Đại Lục, lúc nào đó, cậu cũng cần phải gia nhập nhóm của sáu người chơi còn lại.
Để bị biết rằng bản thân lười biếng… cảm giác không tốt lắm.
“Như vậy… lại đi săn tiếp vậy, hi vọng là trở về kịp lúc”