Chương 24: Lão sư liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠ của Nhã Nhã có khiến ngươi thoải mái hay không
Hơi lạnh đánh úp lại khiến Hàn Thiên Nhã sợ hãi không màng Tô Mạch Tề đang ở giữa hai chân cô mà co chân lại, bởi vậy hai chân cô liền ở trên eo Tô Mạch Tề nhìn vào liền giống như cô đang đón ý hùa với hắn.
" Lão sư, không cần nhìn" cô giãy giụa dùng bàn tay nhỏ muốn đem nơi riêng tư của mình che lại.
Bộ dáng ngượng ngùng thẹn thùng cùng với bộ dáng tối qua yêu kiều qua màn hình không sai biệt lắm.
" Hoa huyệt của Nhã Nhã hồng hồng phấn nộn, rất xinh đẹp vì sao lại không cho lão sư nhìn?" Tô Mạch Tề cười nói, chậm rãi đem bàn tay cô đang che ở hoa huyệt kia ra, đôi mắt nhìn thấy hoa huyệt ướŧ áŧ kia liền quên chớp mắt.
Tuy tối hôm qua đã xem qua một lần nhưng cách máy tính với nhìn rõ chân thật thì nó lại có cảm xúc khác.
Âʍ ɦộ như chiếc bánh màn thầu trắng trẻo no đủ, ngay cả lông mao cũng không có, hắn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, truyền đến xúc cảm bóng loáng.
" An ~ a … lão sư, không cần…." Thiếu nữ nhíu chặt mày liễu, từ cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều lộ ra nội tâm đầy khát vọng của cô.
Đầu ngón tay hắn chậm rãi tiến tới cánh hoa màu hồng nhạt, nơi đó vì bị khiêu đản đùa bỡn nên có chút sưng đỏ, dâʍ ŧᏂủy̠ oánh dịch dính đầy môi âʍ ɦộ.
" Nhã Nhã lão sư nhìn thấy phía dưới của ngươi có giấu đồ chơi nha…" hắn nói bằng giọng ngả ngớn, hai ngón tay kẹp khiêu đản từ trong hoa huyệt ra ngoài.
Khiêu đản từ trong hoa huyệt chật hẹp được kéo ra, kéo ra vài sợi chỉ bạc đầy ái muội, hắn nhìn ánh mắt hắn đầy ám muội, đũng quần cự long càng thêm thô dài.
" Ngô" không có khiêu đản cọ xát, Nhã Nhã liền thoải mái ra tới.
Nhưng ngay giây tiếp theo Tô Mạch Tề liền dùng ngón tay tách môi âʍ ɦộ của cô ra, lộ ra âm tiểu môi âʍ ɦộ cùng âm đế sưng đỏ bên trong
Cô bị doạ đến hít một ngụm khí lạnh, trong mắt tràn ngập nước mắt " Lão sư,.... Không cần như vậy…"
" Không cần như thế nào?" Hắn nhìn nơi riêng tư của cô không chớp mắt, ngón tay ở giữa bối thịt no đủ ma sát qua lại " Như vậy?"
" Hay là như vậy?" Hắn dùng ngón tay ướŧ áŧ cọ xát môi âʍ ɦộ, ma xát tiểu trân châu.
" Đau" Hàn Thiên Nhã kinh hô một tiếng, nhíu chặt mi, thoạt nhìn có chút thống khổ.
Ý cười trên khoé miệng của Tô Mạch Tề dần thu lại, hoa huyệt của tiểu nữ hài sưng đỏ đến lợi hại, hắn không thể tiếp tục chơi đùa.
" Xin lỗi" trong lòng hắn có chút áy náy, hắn không nghĩ tới hoa huyệt của cô lại sưng đỏ mẫn cảm như vậy, mềm yếu đến mức không thể chịu thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô cắn cắn môi, không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Đột nhiên cô cảm thấy hoa huyệt mình bị một vật đấy xúc cảm len lỏi liếʍ láp, cả người cô chấn động, cái loại cảm giác tê dại này, len lỏi qua từng tấc da thịt, tế bào của cô, khiến cho da đầu cô tê dại, cả người căng cứng.
" Hừ~ ân…. Lão sư… không cần như vậy…" cô hơi run rẩy nói, đầu hơi ngẩng lên nhìn xuống phía dưới của mình.
Chỉ thấy ở giữa hai chân trắng nõn đầu của nam nhân theo động tác nhấp nhô lên xuống.
Tô Mạch Tề đem hai chân cô nhâng lên cao, đặt lên trên vai, đầu lười ôn nhu nhẹ nhàng liếʍ láp từng bối thịt.
" Nhã Nhã, em nói tôi đang làm cái gì?" Thanh âm của hắn đầy ám muội, nhưng động tác liếʍ láp lại đầy nghiêm túc nhấm nháp hương vị hoa dịch của thiếu nữ
Đầu lưỡi ướt mềm trằn trọc qua lại hoa hạch sưng đỏ, đau lòng không thôi đem viên trân châu đáng thương ngậm vào trong miệng.
"A~" một cỗ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ phía dưới hoa huyệt lan tràn khắp cả người cô, khiến cho lý trí mất gần hết kia của cô xuất hiện tia thẹn thùng, " Lão sư… lão sư đang liếʍ hoa huyệt của Nhã Nhã"
Đầu lưỡi hắn mềm nhẹ khảy qua âm đế của cô, khiến cô phấn khích mà thét chói tai, hắn ám muội nói " Nói cho lão sư, lão sư làm như vậy có khiến cho Nhã Nhã thoải mái hay không?"