Chương 21: Nói cho tôi biết, đồ chơi điều khiển từ xa rốt cuộc là cái gì
Chính là . . .
Cô ngửa đầu nhìn kỹ người đàn ông tuấn mỹ vô song, hắn có đôi mắt đào hoa cơ trí trong sáng, mày kiếm nhíu lại, toát ra sự quan tâm đối với cô.
Hắn thoạt nhìn đoan chính , là một chính nhân quân tử, tâm không tạp niệm.
" Ân , cảm ơn lão sư . " Cô thấp giọng ,lời nói nhỏ nhẹ mà đáp lại , đầu gối lên hẳn trên ngực hắn, một đầu tóc thon dài mềm mại chảy xuống đến trên cánh tay hắn, làm cho hắn có điểm ngứa, tâm ngứa.
Hắn liền như vậy ôm cô, đi thang máy chuyên dụng của giáo viên đi xuống lầu , sau đó xuyên qua một tràng khu dạy học , đến phòng nghỉ của giáo viên.
Không biết có phải do Hàn Thiên Nhã suy nghĩ nhiều hay không, cô có cảm giác cánh tay hắn ôm cô nàng tựa hồ vẫn luôn di chuyển đi lên phía trên, đầu ngón tay đều đυ.ng tới nhũ thịt của cô.
Chẳng lẽ là bởi vì cô quá nặng ?
Hơn nữa , hắn đều đã bế cô rất lâu rồi , sức lực tiêu hao quá nhiều ? Nghĩ như vậy , Hàn Thiên Nhã đột nhiên cảm thấy có vài phần hổ thẹn .
Vào trong thang máy, thang máy bắt đầu di chuyển đi xuống tầng 10 , ra ngoài hắn đi đến trước cửa phong 10201 thất dừng lại .
" Một tầng này, chỉ có một mình thầy giáo ở sao? " Cô hỏi .
" Đúng vậy, hai phòng bên cạnh đều không có ai. " Tô Mạch Tề đem cô thả xuống dưới đất, lấy ra chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở , một cỗ hương nhàn nhạt trong không khí xông vào mũi , mùi này với mùi nước hoa trên người hắn là giống nhau, tuy nhiên lại thiếu đi chút hương vị nam nhân,nhưng nó lại khiến người khác có cảm giác càng thêm thoải mái.
" Em có thể tự đi không? Thôi vậy, tốt nhất vẫn nên để tôi ôm em đi vào ? "
" Không cần , lão sư , " cô cuống quít cự tuyệt, để hắn ôm lâu như vậy cô cũng có chút ngượng ngùng, hơn nữa khiêu đản trong qυầи ɭóŧ tần suất nhảy lên nhảy xuống rất nhiều, nếu cô tự đi sẽ dễ chịu hơn chút" Em có thể tự đi vào được!"
Đi vào trong phòng , cô mới phát hiện gian phòng nghỉ này trang trí thật sự là đơn giản. Sáng sủa sạch sẽ , nhìn qua là thấy được dọn dẹp kỹ càng vô cùng.
Giường lớn hình tròn màu hồng cùng với giấy dán tường màu vàng nhạt nhìn rất là ấm áp , tủ đầu giường có lò huân hương, đèn bên trên sáng lên một cách nhẹ nhàng.
Gian phòng nghỉ này được trang trí theo phong cách có chút thiên nữ tính hóa a.
Biết cô vẫn luôn đánh giá này gian phòng nghỉ này, hắn liền giải thích với cô nói " phòng nghỉ vốn là do các giáo viên nữ trong trường chuẩn bị cho giáo viên mới tới, không nghĩ đến, cuối cùng người đến dạy thay là một thầy giáo nam là tôi"
Hàn Thiên Nhã gật gật đầu , tỏ vẻ đã hiểu.
"Em không phải thân thể không thoải mái sao ? Nếu không , đến trên giường nằm một lát ? Tôi đi mua cơm hộp , bằng không , đến giữa trưa hai chúng ta phải đói bụng . "
Cô có chút xấu hổ, liền nói với Tô Mạch Tề " Cảm ơn Tô lão sư"
Sau đó , dịu dàng điềm tĩnh mà đi đến mép giường, chỉnh chỉnh váy, cảm thấy hợp lý rồi mới dám ngồi xuống , bỗng nhiên cô khi sờ đến váy ở bên dưới mông cô lại có chút giật mình hoảng hốt, có một mảnh nhỏ ướŧ áŧ. Xong rồi , thật sự liền váy đều ướt , cô e thẹn đến không dám nhìn hắn.
" Làm sao vậy ? "
" Lão sư . . . chuyện kia , em cứ như vậy bá chiếm giường của thầy, hình như không lớn thích hợp . . . Ân, chỉ cần thầy đem điều khiển từ xa trả lại cho em thì tốt rồi . . . "
" Điều khiển từ xa a . . . " Tô Mạch Tề trong túi quần trung lấy ra điều khiển từ xa màu hồng nhạt, ra vẻ tò mò mà thưởng thức một chút " Cái này rốt cuộc là điều khiển từ xa của món đồ chơi gì ? Nhã Nhã nói ra , làm thầy mở rộng tầm mắt , ân ? "
"Chuyện kia . . . " Hàn Thiên Nhã thần sắc phức tạp mà nhìn hắn một cái, mười ngón dây dưa thành khối cô sao có thể cùng một thầy giáo nam nói rằng mình dùng khiêu đản tự an ủi được chứ.
Thấy cô không nói gì, Tô Mạch Tề liền ấn một phím trên điều khiển từ xa.
Khiêu đản trong qυầи ɭóŧ đột nhiên tăng tốc rung động, hoa hạch vốn dĩ đã bị kích đến phát đau cùng mẫn cảm, đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, khiến cô lập tức lên cao trào.
Cô cả người mềm nhũn ngã vào lòng hắn, ôm eo hắn, cả người phát run.
" A~ không cần….lão sư… không cần a"