Lão Sư, Lại Muốn Một Lần Nữa

Chương 7: Chịu không nổi, muốn ném

Chương 7: Chịu không nổi, muốn ném

" A~ chịu không nổi, ta muốn ném" nàng kêu lên một tiếng, hoa huyệt run rẩy, trong hoa huyệt dịch thủy đang chảy ra ồ ồ, hai chân không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà banh thẳng, cả người run rẩy.

Bàn tay  Tô Mạch Tề vuốt ve côn ŧᏂịŧ ngày càng nhanh, như muốn lột một lớp da trên côn ŧᏂịŧ, trong phòng ồ ồ tiếng thở dốc.

" Ta, cùng người cùng nhau tới"

" Ha~ a"

Đầu bên kia điện thoại thanh âm cao vυ't, hán biết nàng cao trào.

Hắn tưởng tượng, hoa huyệt kia lúc cao trào cắn chặt lấy hắn, tầng tầng mị thịt cuốn chặt lấy côn ŧᏂịŧ không buông.

" Ân" rêи ɾỉ một tiếng, Tô Mạch Tề nhắm mắt lại, đỉnh qυყ đầυ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c.

." Ha~ thật thoải mái" sau khi cao trào kết thúc, Hàn Thiên Nhã run rẩy tê liệt ngã xuống giường ngón tay cũng lười động.

" Ân, đích xác thực thoải mái." Hắn thanh âm khàn khàn có chút mất tiếng, lại nhìn đến khung hình  vừa này vì mình bắn tinh mà dính đầy chất lỏng trắng đυ.c, có điểm ảo não " Thật xin lỗi, không cẩn thận bắn tới ngươi"( đoạn này là khung hình nhưng ngày trước không hiểu tưởng là để ảnh nền máy tính)

" Cái gì" nàng mơ hồ, hắn vừa nói một cái gì không thích hợp, khó hiểu " Chúng ta cách điện thoại thì làm sao ngươi có thể bắn lên người ta"

Tô Mạch Tề lấy giấy chà lau khung hình, lúc nãy bắn không kịp điều chỉnh phương hướng lên bắn lên khung hình của nàng.

"A~ không có gì"

Nghĩ tới cái gì, hắn hỏi " Buổi tối ngươi xem AV như vậy cha mẹ ngươi cũng không quản sao?"

" Cha mẹ ta đều đi công tác rồi, đến cuối tuần mới trở về"

" Hoá ra là như vậy, khó trách ngươi kêu đến  dâʍ đãиɠ như vậy. Ta và ngươi cũng đã là đến mức dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đến đầy đất như vậy rồi, ngươi cong không nói cho ta biết ngươi học trường nào lớp nào sao?"

Hàn Thiên Nhã cắn cắn môi, có chút do dự " Không được, dù sao trong hiện thực ta và ngươi cùng không gặp nhau, không biết nhau như vậy không cần thiết phải biết nhiều như vậy".

Tô Mạch Tề câu môi cười một cái, trên khuôn mặt tà mị có nét nghiền ngẫm. Nàng nói không quen liền không quen sao.

" Ân , nếu ngươi kiên trì như vậy thì thôi đi"

Hắn liếc mắt nhìn chất lỏng vương trên sàn nhà nói " Ta đã hứa bồi ngươi cao trào vài lần, ngày mai ngươi còn tiếp tục nữa sao?"

Tuy là có chút ngượng ngùng nhưng Hàn Thiên Nhã nói " Ân ngày mai vào giờ này được sao?"

" Ngươi tự xem thế nào thuận tiện cho mình đi, hiện tại thời gian không còn sớm không phải ngày mai ngưoi còn phải đi học sao, mau ngủ sớm đi.?"

Hai người lại hàn huyên một lát rồi mới tắt máy.

Sau một đêm vui sướиɠ quá độ, hậu quả chính là sáng ngày hôm sau trên xe buýt đi học mắt Hàn Thiên Nhã thiếu chút không mở ra được.

Dọc đường đi đều mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mê, cả người hoảng hốt uể oải không tỉnh táo.

Đột nhiên bên trong xe một trận ầm ĩ, đặc biệt là ba nữ sinh ngồi phía trước nàng đang xúm lại kích động thảo luận gì đó.

" Bạn học chúng ta có thể hay không đổi chỗ ngồi"  một nữ sinh hỏi

Hàn Thiên Nhã lười biếng nhấc mí mắt lên, liếc nàng một cái. Tự nhiên đang yên lành yêu cầu đổi chỗ ngồi là vì sao?

Thấy nữ sinh kia ánh mắt hướng ngoài cửa sổ xe nhìn tới, nàng nâng mắt nhìn theo, hiện tại đang đèn đỏ, xe buýt dừng lại.

Xe buýt dừng bên cạnh một chiếc Bentley, bên trong cửa sổ xe mở rộng có thể nhìn thấy bên trong có một khuôn mặt kinh diễm chúng sinh.