Sau khi vào sảnh khách sạn, trong đó không ít nhân viên và diễn viên mới từ đoàn phim về, Biên Nhan bị kéo Đàm Dận kéo tay vào phòng trong cái nhìn ranh mãnh của mọi người.
Khép cửa lại, Đàm Dận buông tay cô ra, cúi đầu nhìn cô vài giây với ánh mắt khá nguy hiểm.
Biên Nhan căng thẳng: “Khát, khát nước.”
Đàm Dận xoay người đi đến bàn để rót hai ly nước đá cho anh và cô.
Biên Nhan uống một ly nước lạnh nhưng chưa yên lòng được nên lại uống liên tục thêm hai ly nữa.
Đàm Dận mỉm cười: “Em nghĩ đấy là rượu à? Muốn uống cho say sao?”
“Không phải đâu.” Tại sao cô phải làm mình say? Muốn chuốc cũng phải chuốc cho anh chứ.
“Em uống ít thôi, lát nữa không có thời gian cho em đi vệ sinh đâu.”
Biên Nhan suýt nữa bị sặc, oán giận lườm anh một cái.
Đàm Dận đi vào phòng tắm trước, sau đó khoác một cái áo choàng tắm màu trắng đi ra, tóc hơi ướt, mặt mũi sáng sủa, chỉ vừa thấy làn da trần lộ ra ngoài của anh thì Biên Nhan đã hơi đổ mồ hôi rồi.
Hơn nữa khi anh sải bước tới toàn thân còn mang theo hơi nước.
Trong khoảnh khắc đó, Biên Nhan không kiểm soát được nhịp tim của mình nữa.
Cô khó thể che giấu sự lo âu thấp thỏm của mình, vội vã nhìn vào cổ anh sau đó ngượng ngùng nhìn mặt anh.
Đàm Dận bắt được tay cô, nhận thấy cô bỗng rụt lại theo bản năng, vừa thấy kỳ lạ lại thấy buồn cười: “Hôm nay sao em lại xấu hổ vậy?”
“Chúng mình đã không làm gần hai mươi ngày rồi.” Nói cách khác, đã một tháng cô chưa thấy anh khỏa thân rồi.
Đàm Dận suy tư một lát: “Đã lâu như vậy rồi à.”
“Nên là...”
Cô còn chưa dứt lời, anh vỗ vào mông của cô rồi thúc giục: “Em nhanh đi tắm đi.”
Biên Nhan run bắn lên, gương mặt ửng hồng: “Ý em là lâu rồi mới làm tiếp chuyện này nên em cần chút thời gian để giảm xóc, hay là hôm nay mình khỏi làm đi.”
“Không phải lần đầu tiên em rất can đảm sao?” Anh chế nhạo nói: “Lúc anh cởϊ qυầи lót ra, em cứ nhìn chòng chọc vào nó.”
“... Đó là bị kích thước của anh dọa sợ đấy.”
Đàm Dận rất hài lòng với đánh giá này: “Không chừng em vừa tắm xong là anh đã không còn hứng nữa rồi, hôm nay quả thật khá mệt mỏi.”
“Có thật không?”
“Thật.”
Vì để kéo dài thời gian cho Đàm Dận mất hứng, Biên Nhan tắm thật chậm rãi, kỳ kỳ cọ cọ hơn nửa tiếng mới đi ra khỏi phòng tắm.
Đàm Dận không ngủ như cô đã nghĩ, anh dựa vào đầu giường nghịch điện thoại, ngước lên nhìn lướt qua cô: “Em sấy tóc chưa?”
“Rồi ạ.”
“Đi lên ngủ đi.”
“Ờ.” ... Trông anh có vẻ mệt, nhỉ?
Sau khi lên giường, Đàm Dận lấy một ly nước từ tủ đầu giường đưa cho cô: “Cổ họng của em không thoải mái, trước khi ngủ nên uống một ly nước ấm.”
Bảo bối thật tâm lý.
Uống nước xong, Biên Nhan thoải mái nằm bên cạnh anh, đợi chốc lát không thấy người bên cạnh có bất cứ động tĩnh gì và hơi thở đều đặn thì cô thả lỏng cảnh giác hơn.
Khi đang mơ màng thì bên dưới lại có cơn buồn tiểu ập đến. Vào nhà uống ba ly nước đá, trước khi đi ngủ lại uống thêm một ly, bàng quang căng đến mức khó chịu, cô đành phải yên lặng đứng dậy đi vào toilet.
Mở đèn, mới vừa vén áo ngủ lên và định cởϊ qυầи lót ra thì đột nhiên cửa phòng toilet được mở ra, Đàm Dận đang bình tĩnh đứng bên ngoài cửa.
Biên Nhan vội vàng rút tay về: “... Anh cũng muốn đi vệ sinh sao?”
Đàm Dận lặng lẽ nhìn xuống thân dưới của cô, nhẹ nhàng đáp “Ừ”.
“... Vậy anh đi trước hả?”
“Em đi trước đi.”
Biên Nhan do dự hồi lâu nhưng vẫn không thể cởϊ qυầи lót rồi ngồi lên bồn cầu ngay trước mặt anh: “... Anh có thể ra ngoài trước không?”
Đàm Dận gật đầu nhưng lại đi đến chỗ cô, một tay ôm eo cô, tay khác chậm rãi lần mò xuống bụng dưới của cô.
Biên Nhan căng thẳng, e sợ hỏi: “Đàm Dận?”
Đàm Dận đặt lòng bàn tay ấm áp vào bụng cô, giọng nói hơi bất đắc dĩ: “Ai bảo em uống nhiều nước vậy làm gì.”
Biên Nhan: “???”
Anh ác ý khẽ ấn vào phần bụng phồng lên của cô, trong nháy mắt Biên Nhan cảm thấy suýt nữa mình đã tiểu ra, cô vội vàng ngăn cản: “Bảo bối, anh làm gì vậy?”
Đàm Dận không trả lời, động tác thể hiện rõ hết thảy. Trong lúc cô đang run rẩy thì anh đã luồn tay vào qυầи ɭóŧ của cô, hình dáng năm ngón tay hiện lên rõ ràng cách một lớp vải mỏng.
Biên Nhan bất an bắt lấy cánh tay anh: “Đừng mà...”
Ngón giữa của anh đặt lên hoa châu đang căng lên vì cơn buồn tiểu, xoa nhẹ một vòng, suýt nữa nước mắt Biên Nhan đã trào ra, đứng không vững chân: “Không muốn...”
Đàm Dận để cô yểu xìu dựa vào anh, còn ngón tay liên tục xoa âm hạch đang nhạy cảm lạ thường.
Biên Nhan vặn vẹo người xoắn chặt chân, nức nở vì khó chịu: “Anh mau buông ra, em sắp không nhịn nổi rồi...”
Đàm Dận kéo tay cô đặt vào gậy thịt đỏ hồng đã chui ra từ chỗ kín bên dưới áo choàng tắm của anh, ý bảo cô nắm chặt, dụ dỗ nói: “Giúp anh bắn ra thì anh sẽ cho em đi tiểu.”
Biên Nhan như nắm được cỏ cứu mạng, khéo léo cầm gậy thịt đang sung sức. Cô đang đưa lưng về phía anh nhưng để tiện dùng sức nên cô quay mặt vào l*иg ngực của anh.
Đàm Dận nhìn bàn tay nhỏ nhắn và trắng mịn của cô gái, nhíu mày thở dốc, anh ngồi lên nắp bồn cầu, vì dươиɠ ѵậŧ bị hạ thấp xuống nên Biên Nhan đành phải khom lưng theo.
Đầu nhũ bị liếʍ, nhạy cảm, tê dại, Đàm Dận kéo áo cô xuống một ít để đôi gò bồng vừa trắng vừa tròn nảy ra.
Biên Nhan chưa từng cảm thấy thời gian chờ đợi xuất tinh dài đến vậy, cô cầu cứu nhìn anh: “Em thật sự không được...”
Đàm Dận vuốt ve cằm cô: “Muốn nhanh thì phải dùng miệng.”
Biên Nhan thử hạ người, thật sự muốn chết luôn, cô phải khép hai chân lại, không dám hành động lung tung.
Đàm Dận khẽ mỉm cười nhưng nhanh chóng thu lại.
Cô không có tâm trạng so đo với anh nên nhỏ giọng cầu khẩn: “Xin anh cho em đi tiểu đi.”
“Anh không cản em mà.”
Biên Nhan căm tức nhìn anh với vẻ “em không nghĩ anh là loại người như vậy”.
Đàm Dận nhìn lướt qua thân dưới của cô, tốt bụng đứng dậy mở nắp bồn cầu.
Biên Nhan không thể chờ đợi mà thả gậy thịt ra, bụng của cô nặng trịch, bàng quang sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, thật sự không thể nhịn được dù chỉ một giây thôi.
Cô vất vả lắm mới có thể xả ra được nhưng Đàm Dận chợt nâng cao chân cô lên, qυყ đầυ nhắm vào cửa động thấm ướt, côn ŧᏂịŧ tiến quân thần tốc.
Đầu Biên Nhan thoáng chốc trống rỗng, miệng mở rộng “A” lên một tiếng.
Đàm Dận cau mày siết chặt cánh tay cô. Vì nghẹn đi tiểu quá lâu nên âʍ đa͙σ của cô ẩm ướt, nong nóng và khít chặt khác thường, suýt nữa anh đã mất bình tĩnh nộp vũ khí đầu hàng.
“Thả lỏng chút nào.” Anh chậm rãi nói.
Vì anh đột ngột đâm vào nhưng không ngờ cô chưa đủ thả lỏng.
Biên Nhan tủi thân muốn khóc, kɧoáı ©ảʍ dữ dội khiến người ta tê rần, chưa kể anh còn nhún người đâm vào không chút dịu dàng nào.
Hoàn toàn không thể kiểm soát, một dòng nước nóng trào ra thấm ướt đùi của cô, trên sàn phòng tắm xuất hiện một vũng nước nho nhỏ.
Điều khiến Biên Nhan sụp đổ là nước theo dươиɠ ѵậŧ đang đâm vào cô chảy xuống đùi của người phía sau.
Bẩn quá rồi.
Cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cô che mặt chỉ muốn tìm lỗ nẻ để chui xuống.
L*иg ngực của người đàn ông phía sau khẽ rung, Biên Nhan nghe thấy anh phì cười.
Cô tức giận thật rồi đấy.