Vong Ám

Quyển 1 - Chương 4

Chap 4

Tôi thấy bác trầm mặt mà cũng hơi sợ, bác quay qua lũ bạn tôi rồi nói

“Mày dắt tụi nó vào phòng tao, mày cũng vào luôn! “

“Dạ dạ!”

Tôi tát cho mấy đứa bạn mấy cái mạnh, tụi nó giật mình rồi mở mắt quát tôi, tôi nói đi vô phòng ngủ, tụi nó không biết gì cũng đi theo, thấy cái giường là lăn đùng ra ngủ, chỉ có tôi với bác là mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ lộp độp, bác kêu tôi ở yên, bác đi lục lọi cái gì trong tủ lôi ra một cái rương to, bác phủi bụi trên đó rồi quay ra nhìn tôi, bác chép miệng mà thì thầm

“Tao bỏ nghề này lâu rồi, bây giờ lại phải quay lại!”

Bác nói tôi có nghe cũng không hiểu chỉ là thấy bên trong đựng khá nhiều thứ, hũ nhỏ hũ to, giấy tờ nhiều màu, chỉ đỏ chỉ vàng nhiều lắm, phòng bác cũng nhỏ, nhưng trong phòng nhìn sơ qua một lượt thấy rất nhiều ảnh dán trên tường, tranh vẽ cũng nhiều, ảnh toàn là cây cối hoa lá, trắng đen chứ không có màu, nhìn cứ hơi âm u rùng rợn, bác khều tôi rồi la

“Nè!”

“Dạ!”

Bác giơ ra cái chén nhỏ đựng một ít nước đen xì xì, mùi tanh hôi đưa ra trước mặt tôi, bác kêu tôi cho lũ bạn uống, mỗi đứa một hóp, tôi bịt mũi rồi lại khều thằng An, nó nhăn nhó, tôi bóp mũi nó đút vào mồm nó, nó hóp cái rồi ho sặc sụa, tôi quay qua bác thắc mắc, bác phẩy tay gật gù kêu cho hai đứa kia uống, tôi lại cho hai đứa nó uống, bác kêu tôi cũng uống đi, tôi nhăn mặt nhìn bác, bác kêu tôi không uống bác đuổi ra ngoài, tôi sợ quá bịt mắt bịt mũi ráng uống, uống một chút thì lại buồn nôn không chịu được, nhưng bác kêu ăn tý mứt vào là không sao, tôi hỏi bác cho chúng tôi uống gì, bác nói tỉnh bơ

“Máu chó mực đó!”

Trời ơi nghe bác nói xong ruột gan tôi lại lộn cả lên, hèn gì mà nó tanh hôi, tôi che miệng mà ọ ọe mãi, bác kêu ngồi xuống đó bác ra ngoài cầm theo cái búa với mấy cây đinh, tôi nhìn theo, bác đóng cạch cạch vào cánh cửa, ghim chặt mấy cây đinh với mấy tấm vải đỏ, mấy miếng giấy vàng vàng, cộng với mấy cái lục lạc tròn tròn, tôi không hiểu nhưng không dám hỏi, bác cẩn thận bước vào, khóa chặt cửa trong, ngồi nghiêm nghị trước chúng tôi, bác nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường rồi bảo

“Chờ 5 phút nữa sẽ biết thôi!”

Tôi ngồi ngay ngắn, nhìn theo bác rồi theo cái kim phút nó quay quay, đúng 5 phút sau tôi thấy thằng An nó bật dậy mạnh, nó lăn lăn rồi rên ư ư, tôi giật mình đỡ nó, bác nói

“Dẫn nó đi theo tao!”

Tôi đỡ nó lên đi theo bác, bác dẫn đi vô nhà vệ sinh, thằng An vừa vào đã ôm lấy cái bồn cầu nôn thốc nôn tháo, bác khoanh tay trước ngực, tôi vỗ lưng nó , nó nôn mà ho khan trông như muốn nôn ra cả bộ đồ lòng, tôi lấy giấy cho nó chùi miệng, nó chùi xong thở cái khì ra mệt mỏi, tôi dắt nó ra, bác ngoắc tôi vào, bác lắc đầu rồi nói

“Đích thị là thằng bạn mày rồi!”

“Sao bác?”

“Thằng bạn mày là người nó tìm đó!”

“Sao…sao bác biết?”

Bác lượm miếng giấy chùi miệng của thằng An lúc nãy giơ ra cho tôi coi, trong ấy có cái gì nhầy nhầy, đen đen, tanh hôi lại còn dính theo một sợi tóc, bác ngoắc cổ xuống dưới bồn cầu rồi tôi nhìn theo, trợn mắt hết cỡ vì trong ấy có một nhúm tóc to, dài và đen, nãy nó cứ nhắm mắt nhắm mũi cúi xuống nôn, làm tôi cũng không nhìn thấy rõ, bây giờ mới thấy, nó nôn ra mấy cái trông dơ mà kinh khủng lắm bác chẹp miệng rồi giật bồn cầu, nước cuốn trôi đi, nhưng hình ảnh cái mớ tóc rối ấy nó đã in vào đầu tôi rồi, tôi quỵ xuống mà nhìn lên, bác nói với tôi

“Bây giờ cách duy nhất để cứu thằng bạn mày là phải hỏi nó đã làm cái gì, nếu thật sự nó đã làm cái gì không phải nó phải chuộc lỗi của nó! Nếu không mọi chuyện sẽ khủng khϊếp lắm!”

“Nhưng bác ơi! Bác! Cháu chưa bao giờ thấy cái này bao giờ, sao mà nó ghê quá vậy bác, nó là cái gì vậy bác?”

“Bạn mày bị con đó yểm rồi, tao cho nó uống máu chó mực để nó ói ra, chứ không ngày mai tóc mọc đầy bụng nó, quấn ruột gan tràn ra họng mà chết, nó sẽ chết một cách đau đớn nhất!”

Bác nắm tôi vào trong, tôi và bác nhìn nó ngủ trên giường, mặt mũi đen lại, bác nói

“Nãy tao cho ba đứa mày uống, nhưng chỉ có nó là ói ra, vậy có nghĩa là chỉ có nó liên quan, tụi mày chưa dính tới!”

“Bây giờ chúng cháu phải làm sao bây giờ bác, cháu xin bác nói cho cháu nghe, cháu tin rồi bác, cháu cũng sợ rồi, chỉ xin bác cứu thì cứu cho trót, bạn cháu nó còn trẻ, nó có lỡ dại cũng là do nó bồng bột, cháu không thể để nó xảy ra chuyện đó được, cháu không biết thì thôi, chứ cháu biết mà để nó chết cháu không đành bác à!”

Tôi nắm tay bác, cúi đầu sát xuống mà năn nỉ, tôi cũng sợ, không biết nó làm gì người ta để bị người ta yểm ra nông nổi này, tôi run run siếc chặt tay bác

Bác thở dài, bác nói

“Bây giờ chỉ cần qua đêm nay, nếu yên ổn ngày mai phải hỏi thằng bạn mày cho kĩ, muốn tháo dây phải tìm người cột dây, mày hiểu chưa?”

Tôi gật đầu cái mạnh, đêm nay tôi và bác thức để canh nó, có cái gì bất thường là trở tay ngay, bác và tôi ngồi trên ghế, nhìn chăm chăm lên giường, bây giờ chỉ còn nghe tiếng thở của cả hai, tôi lặng lẽ liếc qua cái đồng hồ đang quay chậm chạp kia, đêm nay sao mà dài đăng đẳng, trôi qua âm thầm mà lạnh lẽo quá, hơn 3 giờ sáng, bác bắt đầu căng thẳng, tôi thấy bác ngồi thẳng người lên, mắt bác cứ đảo qua đảo lại quanh nhà, rồi hơn năm phút sau hai bác cháu giật mình khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, bác nhìn tôi giơ tay lên miệng, tôi nín thở nhìn ra, hai chúng tôi không ai nhúc nhích, căng thẳng nhìn nhau, bác ghi lên tờ giấy rồi giơ ra cho tôi xem

“Chờ qua ba giờ là ổn, bây giờ cứ bình tĩnh! “

Tôi đọc xong nhưng tôi không thể nào bình tĩnh được, tôi biết nó đến rồi, nó đứng trước cửa chứ đâu, còn cứ cái kiểu cách năm phút nó lại gõ cửa một lần, nó gõ chán rồi quay qua cào vào cửa, nó cứ rít lên kẹt kẹt nghe rợn rợn, tôi nuốt nước bọt mồ hôi tay rịn ra, nó vào được đến đây chắc là các anh liệt sĩ ngoài kia không giữ được nó rồi, tôi cứ nghĩ không có gì có thể ngăn nó lại mà lại càng run hơn, sau lại nghe thấy tiếng kêu mở cửa ra, cứ kêu mở cửa ra, mở cửa ra, thề là muốn tè ngay lập tức, không có bác ngồi đó chắc tôi xỉu rồi, nó cứ đi qua đi lại, chân chạm được sàn hay sao mà nghe chẹp chẹp, chẹp chẹp, nhưng quay lại thì không phải, là hai đứa bạn tôi, tụi nó bị gì mà đứng dậy đi qua đi lại, đầu thì ngoẻo qua một bên, tôi nhìn bác sợ hãi, bác nhìn tôi giơ tay ra trấn an, tôi trợn mắt lên rồi im lặng xem tụi nó đi đâu, tụi nó từ từ lại phía cái cửa rồi giơ tay ra tháo tháo, mà do bác khóa lại rồi nên tụi nó không tháo được, bác và tôi thở nhẹ ra, cuối cùng cũng đã qua ba giờ, cái khung giờ kinh dị nhất của buổi tối, bác nhìn qua thằng An, bác có vẻ là lo cho nó nhiều, mặt bác nhăn nhúm lại, tôi ghi lên giấy

“Bây giờ ổn chưa bác?”

“Chưa đâu, đợi thêm hai ba tiếng nữa mới an toàn, bây giờ mày theo tao, lấy sợi dây trói ba đứa nó lại, tao buồn ngủ quá rồi, trói tụi nó lại rồi nằm một chút!”

Tôi lặng lẽ đi theo bác, bác với tôi trói ba đứa nó lại, sợi dây tôi với bác nắm, để tụi nó đi lại còn biết mà ngăn

Thật sự bia nó ngấm tôi cũng khá đuối rồi, bây giờ mà được ngủ thì hay biết bao nhiêu, tôi ngáp cái rồi ngồi lên ghế ngủ, tôi thấy lúc nãy bác lấy dây lấy bùa gì ra cửa dán rồi đóng đinh vào, chắc là ổn rồi, nó không vào được nên mới đứng trước cửa gõ cửa như vậy, tôi nhắm mắt lại là ngủ được ngay

Bác cũng ngủ, hai bác cháu nằm xuống, khoảng lâu lâu sau tôi thấy người nóng nóng, lát lại lạnh lạnh, tôi run run mở mắt ra vì lạnh quá ngủ không được, mờ mờ mở ra tôi thấy cái màng cửa nó bay bay lên, tôi mở mắt ra nhìn thì thấy cái cửa sổ mở toang, tôi giật mình quay qua bác thì không thấy bác đâu, tôi bật lên mạnh, dụi dụi mắt rồi nhìn lên giường, lũ bạn tôi cũng đã biến mất, tôi thấy sợi dây tôi nắm bây giờ còn lại một đoạn ngắn, hình như là bị cắt đứt ra, nhìn qua bên ghế bác bây giờ mới hốt hoảng nhận ra, trên ghế là sợi dây bác nắm lúc nãy, nhưng là cái tay của bác nằm đó, nắm chặt sợi dây, còn người hoàn toàn không thấy đâu, dưới chân ghế là một vũng máu to, trên giường máu đỏ cả tấm ga , chăn gối lộn xộn, máu me be bét, cái đồng hồ rớt xuống cái bốp làm tôi giật mình, nó chạy tạch tạch chỉ sang năm giờ sáng, tôi thấy tấm màng cửa bay lên, ngoài kia có hai cái chân thòng xuống, rồi tiếp là bốn cái chân, sáu cái chân, rồi tám cái chân, đó là chân của các bạn tôi, và là chân của bác, tôi gào lên, điên cuồng trong màn đêm