Chương 66: Lương tâm bị chó ăn mất rồi
Ngày hôm sau, tôi tốn mất gần nửa ngày để đi xem ba chỗ cho thuê, sau cùng chọn căn nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách ở một khu khá cũ nhưng yên tĩnh, thuê cùng người khác, tôi chỉ ở trong căn phòng có diện tích nhỏ nhất, giá thuê là 1800 tệ.
Căn phòng lớn hơn một chút dành cho hai cô gái vừa tốt nghiệp đại học, hai người họ sống chung một phòng; phòng ngủ chính chừa lại cho một đôi tình nhân, tuổi tác xêm xêm tôi. Căn nhà này cũng do họ thuê nguyên căn rồi chia phòng ra cho thuê lẻ, hai cô gái kia thường gọi họ là anh chủ trọ và chị chủ trọ.
Anh chủ trọ tên là Ngô Thừa Chí, thân mình cao lớn và hơi mập, trông rất hòa nhã và khéo miệng, chị chủ trọ tên là Chu Miểu, vóc dáng khá nhỏ nhắn, đứng cùng Ngô Thừa Chí trông rất đặc sắc, là điển hình của kiểu chim nhỏ nép bên anh chàng đô con.
Khi tôi ngỏ ý muốn vào ở, Chu Miểu bắt đầu hỏi đủ thứ chuyện, ngoài tình hình công việc và quá khứ của tôi, cô ấy thậm chí còn hỏi cả mấy câu về phương diện đời sống tình cảm.
Đến khi tôi phải chìa thẻ nhân viên của công ty Phần mềm Trí Văn với vẻ mất kiên nhẫn, Ngô Thừa Chí phải bước ra cười ha ha giảng hòa, bấy giờ Chu Miểu mới chịu lấy hợp đồng ra cho tôi ký.
Chắc vì trong căn nhà này có tới ba người phụ nữ, trong số đó có hẳn hai cô gái vừa tốt nghiệp đại học chưa lún sâu vào đời nên Chu Miểu mới tỏ ra thận trọng.
Nếu cô ấy điều tra ra tôi từng có tiền án tiền sự, chắc sẽ không cho tôi thuê đâu.
Buổi trưa ký xong hợp đồng, đóng tiền thuê, cầm được chìa khóa, tôi quay về khách sạn trả phòng, sau khi chuyển đồ đạc ra lại bận rộn sắp xếp phòng ốc.
Đến chập tối, tôi nhận được điện thoại Từ Triết gọi tới, mời tôi tới chỗ cậu ta ăn cơm.
Tôi khéo léo từ chối, nói rằng mình vừa mới vào ở cùng đồng nghiệp, muốn ăn cơm cùng họ trước.
Thực ra sự thật đúng là như vậy, Chu Miểu và Ngô Thừa Chí nói hôm nay mọi người cùng nhau ăn cơm, chào mừng thành viên mới trong nhà.
Trong căn hộ mới thuê có đầy đủ nồi niêu xoong chảo, họ thường xuyên nấu nướng tại nhà, Chu Miểu còn lập hẳn nhóm Wechat, mỗi ngày trước khi tan ca sẽ xác nhận xem ai muốn ăn cơm ở nhà. Cô ấy và Ngô Thừa Chí phụ trách mua đồ ăn và nấu cơm, sau đó chia tiền theo đầu người, ai ăn cơm sẽ chuyển tiền cho cô ấy.
Bao gồm cả các hoạt động bên ngoài như đi dã ngoại, ra ngoài ăn, xem phim ngoài rạp đều xác nhận thành viên tham gia và đóng tiền theo đầu người qua Wechat.
Cảm giác mấy người trẻ tuổi sống cùng nhau thực ra cũng khá ổn, vừa tiết kiệm được chi phí cuộc sống, cũng hưởng thụ các yêu cầu ăn mặc ở trên một mức độ nào đó.
Tôi sắp xếp xong phòng ốc, mua sẵn thức ăn trước khi họ tan ca, sau đó chui vào bếp bắt đầu nấu nướng.
Khi cơm tối sắp xong thì họ lục tục quay về, Chu Miểu với Ngô Thừa Chí về trước, sau đó đến hai cô gái trẻ tuổi, trong đó còn có một cô trông khá xinh xắn.
Sau vài câu hàn huyên khách sáo, khi các món ăn đầy đủ hương sắc được bưng lên, căn nhà nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Hoàn cảnh mới, bạn đồng hành mới, có lẽ đối với tôi đây chính là một khởi đầu mới.
Ăn cơm xong, tôi xem ti vi cùng họ một lát rồi ra ngoài tìm La Nhất Chính. Trong một đêm trăng thanh gió mát như thế này, ở chung với cậu ta thoải mái hơn.
Sau khi gặp được La Nhất Chính tại quán bar mà cậu ta làm việc, tôi cũng gặp luôn cô gái dị hợm khác người mà cậu ta nhắc tới. Cô này trông chưa đầy hai mươi, ngũ quan cũng khá tinh tế, nhưng bị lớp trang điểm tông khói rất đậm và màu son đỏ chót che lấp mất dung nhan nguyên bản; tóc tai cũng nhuộm màu hồng nhạt, bện thành hai cái sừng trên đầu. Cô ấy mặc một cái áo T-shirt màu xanh đính kim sa vảy cá, bên dưới là một chiếc váy ngắn màu đen kèm thêm đôi tất lưới rách lỗ chỗ…
Phản ứng đầu tiên của tôi là: một cô gái vốn rất xinh xắn và đáng yêu đã dùng lối ăn mặc đi ngược đám đông để tự hủy hoại hình tượng bản thân.
Quán bar mà La Nhất Chính làm việc là một nơi khá nổi tiếng, tám giờ tối mới bắt đầu kinh doanh, chưa có nhiều người khác, đa số ở đây là nhân viên của quán. Vào thời điểm này mỗi ngày, La Nhất Chính cũng có thể nhàn nhã ngồi xuống uống vài ly.
Cậu ta là người trông chừng quán, công việc chủ yếu là lượn đi lượn lại, gặp phải thằng nào không có mắt, dám gây chuyện ở đây thì “xử đẹp” nó, theo đúng cách gọi của cậu ta.
Ngoài thái độ lỗ mãng ra, La Nhất Chính có hai đặc điểm khác, một là nghe lời, chỉ cần là người khiến cậu ta tin tưởng và nghe theo, gần như cậu ta sẽ phục tùng tuyệt đối, ví dụ như tôi, thêm cả quản lý và ông chủ của cậu ta.
Một đặc điểm khác là không đánh phụ nữ, điều này có thể được coi là ưu điểm.
Lúc tôi gặp cậu ta ở quán bar, cô gái kia ôm cánh tay cậu ta, chu mỏ và nhìn cậu ta với vẻ oán trách, còn cậu ta mất kiên nhẫn nên quay mặt đi chỗ khác, lầm bầm nói gì đó, còn không ngừng xua tay, dường như đang định đuổi cô gái đó đi.
“Anh Dương, đến rồi hả.”
Vừa nhìn thấy tôi, mặt mũi La Nhất Chính thay đổi hẳn, cậu ta vừa cười vừa vẫy tay gọi tôi.
“Bạn gái cậu hả?” Tôi bước tới, mỉm cười và hỏi.
“Đâu có, là con nhỏ khác người mà hôm trước em kể với anh đấy.” La Nhất Chính vội vàng phủ nhận, rồi vội vã kéo cánh tay cô gái kia ra, lạnh nhạt nói: “Còn không mau chào anh Dương đi?”
“Chào anh Dương, em là Tiểu Nguyệt, bạn gái của La Nhất Chính.” Cô gái này khá lễ phép, cất giọng rất trong trẻo chào hỏi tôi, còn không quên tự giới thiệu thân phận.
“Bạn gái cái quái gì.” La Nhất Chính cuống quýt lên: “Tôi từng đồng ý làm bạn trai của cô hồi nào?”
Cô gái Tiểu Nguyệt khác người kia bĩu môi: “Thì từng nói rồi đấy, tối hôm đó anh nói muốn tán em, còn dẫn người ta về nhà ngủ qua đêm nữa, ngủ với người ta rồi bây giờ định không nhận à.”
“Không phải chứ, tôi có nhận nhưng tôi chỉ nói muốn ngủ với cô thôi chứ có đòi hẹn hò với cô bao giờ đâu? Cô định bám rịt lấy tôi đấy phỏng?”
“Không muốn hẹn hò yêu đương thì đòi ngủ với em làm gì?”
“Tôi chưa từng thử với loại khác người chứ còn gì nữa.”
Nghe đến đây tôi cũng thấy dở khóc dở cười, cái thằng lỗ mãng La Nhất Chính này không biết thông minh và khéo léo hơn chút à?
Đôi môi chu chu của Tiểu Nguyệt dần dần méo xệch đi: “La Nhất Chính, anh là thằng khốn kiếp! Người ta cho anh lần đầu tiên, anh chớp mắt đã không cần người ta nữa, lương tâm của anh bị chó ăn mất rồi.”
Nói xong, hai mắt Tiểu Nguyệt đỏ ửng, cô ấy quay người chạy ra khỏi quán bar.
“Còn đứng đờ ra đấy làm gì? Mau đuổi theo đi.”
Tôi vỗ vỗ vai La Nhất Chính, chỉ chỉ vào cửa quán bar.
La Nhất Chính gãi gãi đầu: “Anh Dương, thôi khỏi đi anh…”
Tôi không chịu nổi nữa, giơ chân đạp cậu ta một cái: “Mẹ kiếp, cậu có phải đàn ông không thế hả? Mau đuổi theo đi, nếu không anh đập chết cậu đấy.”
“Ờ.” Bấy giờ La Nhất Chính mới sờ sờ cái mông vừa ăn đạp của mình, tập tễnh chạy ra ngoài.
Nhân viên của quán bar lấy cho tôi cái cốc, trên bàn có vài chai bia mà La Nhất Chính đang định uống, tôi tự rót cho mình một cốc, thong thả thưởng thức.
Chưa được bao lâu, trong tiếng kêu a a á á của một cô gái, La Nhất Chính đã trở về, Tiểu Nguyệt khác người bị cậu ta vác trên vai, đôi chân mặc tất lưới rách rưới quơ quào giữa không trung.
Tôi lắc lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Đám đông nhân viên đang nhàn rỗi trong quán bar lục tục huýt sáo và hú hét trêu chọc.
“Đừng có nhúc nhích.” La Nhất Chính đặt Tiểu Nguyệt xuống sàn, nghiêm túc nói: “Anh Dương bảo tôi đuổi theo cô.”
Tôi rất muốn giơ chân đạp cho cậu ta một cái, nhưng bồ của cậu ta đang ở bên cạnh, đành phải cố nhịn.
——————–