Tô Chỉ Hề xấu hổ nói: “Ngày hôm qua tôi có thi một cuộc thi đấu, Hách thiếu gia nhìn trúng tác phẩm của đội tôi, cho nên hôm nay tôi tới đây, là muốn bán thiết kế…”
“À, tôi biết.” Hạ Tâm Du nhẹ nhàng cười: “Cô không cần phải giải thích. Tôi có thể hiểu được tất cả, nam nhân như Kính Nghiêu rất ít người phụ nữ có thể cự tuyệt. Lúc trước tôi có nói vẫn như cũ rất hữu hiệu. Cô có thể cùng anh ấy kết giao.”
Tô Chỉ Hề cắn cắn môi, cảm giác được gương mặt chính mình bắt đầu nóng lên.
“Tôi…tôi đã thử qua, nhưng mà…”
“Tôi có thể hiểu.” Hạ Tâm Du thở dài: “Tôi sớm đã có sự chuẩn bị tâm lí rồi.”
Tô Chỉ Hề cảm giác cực kì áy náy, tự trách bản thân mình.
Cô đã tự trách mình, sau đó lại âm thầm rủa lên Hách Kính Nghiêu, hắn ta có một vị hôn thê tốt như vậy, tại sao lại đến trêu chọc cô chứ…
“Hạ tiểu thư…tóm lại là tôi sẽ cố gắng…” âm thanh của cô nghe rõ ràng là không đủ tự tin.
Hạ Tâm Du cười một tiếng, đương nhiên là sẽ không tin tưởng lời cô nói, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi đi nhậm chức ở cty HI. Tôi đi lên văn phòng trước, tạm biệt.”
Tô Chỉ Hề cùng cô tạm biệt, nhìn bóng dáng Hạ Tâm Du, hôm nay cô ấy mặc bộ quần áo khóe léo, đi trên đường giống như mĩ nhân trong một bức họa đẹp.
Cô nhấp môi nghĩ, xoay người đi ra ngoài.
Cái gì mà bán đứt, cái gì mà ở HI thực tập, cô xem như đương nhiên chưa từng nghe qua đi, dù sao cô cũng đã tới đầy rồi, nhưng mà không thấy hắn, như vậy là không phải là cô sai nhe.
Đáng tiếc Tô Chỉ Hề còn chưa đi ra khỏi đại sảnh HI, đã bị 2 người đàn ông bận tây trang ngăn cản.
“Tô tiểu thư phải không? Tổng tài ở bên cạnh phòng ăn chờ cô.” Trong đó một người mỉm cười nói.
Tô Chỉ Hề sửng sốt: “Hách Kính Nghiêu?”
“Không sai.” hắn làm một tư thế cúi đầu: “Mời cô đi bên lối này.”
Tô Chỉ Hề cắn chặt răng: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Hai người vẫn như cũ mỉm cười, lại một bên trái phải chặn cô không thể chạy trốn.
Tô Chỉ Hề nghiến răng, đành phải lớn tiếng nói: “Dẫn đường!”
Cô quyết định hôm nay sẽ cùng Hách Kính Nghêu nói rõ ràng, cô tuyệt đối sẽ không cùng một người đàn ông đã có vị hôn thê lui tới dây dưa, tuyết đối sẽ không!
Tô Chỉ Hề cố hết sức lấy đầy dũng khí mở cửa nhà ăn đi vào, nhà ăn to như vậy nhưng mà không có khách nha, trừ Hách thiếu gia ở cửa sổ.
Hiển nhiên là anh ta đang ăn bửa sáng, vẫn như cũ áo sơ mi đen đặc may thủ công nút tay áo kim cương càng thêm lạnh lùng xa cách.
Người đàn ông bưng cái ly, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, mỗi động tác đều là kinh diễm đẹp hơn những diễn viên điện ảnh poster... Có một chút hút hồn.
Tô Chỉ Hề ngây ngốc nhìn anh, cảm giác dũng khí vất vã lắm mà mình tích góp… Đã biến mất hầu như khồng còn.
“Lại đây.” Thấy cô yên lặng hắn lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc này.
Tô Chỉ Hề từng bước từng bước đi qua, tới chổ đối diện Hách Kính Nghiêu ngồi xuống, ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học nhận lỗi.
Hách Kính Nghiêu đem một ly trà sữa đẩy đến trước mặt cô, mỉm cười mở miệng: “Chưa ăn sáng đúng không?”
Tô Chỉ Hề gật gật đầu nhưng vẫn cầm ky trà sữa hớp một ngụm lớn, cô dường như đã tìm được dũng khí, trầm giọng nói: “Hách thiếu gia, tôi có một chiện muốn cùng anh nói rõ.”
“Nói đi?” người đàn ông nâng nâng đôi mắt.
“Tôi… Nếu như anh cảm thấy có hứng thú với thiết kế của đội tôi, như vậy tôi vẫn nguyện ý bán cho anh, nhưng mà chỉ là nên dừng ở đây. Tôi thật sự không thể đmr nhiệm chức vụ người phụ trách được.” Tô Chỉ Hề nói xong, lại uống một hớp lớn trà sữa.
Ánh mắt Hách Kính Nghiêu đột nhiên tối sầm xuống dưới.