Kết quả thành tích tuyên bố xong, chính là trao giải khác,ở đại sảnh vẫn luôn náo nhiệt báo cáo hồi lâu mới kết thúc.
Tô Chỉ Hề cùng Thẩm Uẩn San đang chuẩn bị cùng đi chơi cùng đồng đội, lại bị một nhân viên ngăn cản không cho đi. “Chào các bạn học, tập đoàn HI muốn mua lại ý kiến sáng tạo của các người. Xin hỏi các bạn có muốn bán không?” Nhân viên mỉm cười nói.
Thẩm Uẩn San hít hà một hơi, giống như muốn ngất xỉu tại chổ.
“ Tập đoàn HI, mình không nghe lầm chứ……” Cô lấy tay để trên ngức, “Chỉ Hề, đây là trên trời rơi xuống bánh có nhân đó!”
Tô Chỉ Hề sửng sốt.
Tập đoàn HI…… Hình như là sản nghiệp của Hách gia.
Chẳng lẽ là Hách thiếu gia?
Tô Chỉ Hề cảm giác tim mình đập có chút nhanh, cô cũng không biết vì cái gì bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, liền ho nhẹ một tiếng đẩy nhẹ Thẩm Uẩn San: “Cái đó, Uẩn San, cậu đi nói với người ta đi.”
“Không được, cậu là người làm ra hạng mục này, vẫn nên là cậu đi hợp tác.” Thẩm Uẩn San cười tủm tỉm nói, “Hơn nữa cậu lớn lên lại đẹp như vậy, cũng không nên xem nhẹ sắc đẹp hợp tác có tác dụng nhe!”
Tô Chỉ Hề cạn lời. Nếu bọn họ muốn mua ý kiến sáng tạo người thật là Hách thiếu gia, như vậy, chỉ sợ sắc đẹp của Hách thiếu gia càng có lực sát thương hơn a.... Cô cảm thấy chính mình hoàn toàn không có một cái ưu điểm gì cả.
Bất quá Thẩm Uẩn San nếu đã nói như vậy, cô cũng sẽ không chối từ, cầm tay nói: “Vậy chờ tin tức tốt của mình đi.”
Các bạn học sôi nổi kích động hướng phía cô gật đầu.
Tô Chỉ Hề theo nhân viên công tác đi vào báo cáo một bên, đẩy cửa đi vào, cô ánh mắt đầu tiên nhìn đến lại là Vân Thâm Hàn.
“Vân tiên sinh?” Tô Chỉ Hề giật mình hô.
Vân Thâm Hàn tuy rằng là anh trai của chị Tuyết Phi, nhưng mà Tô Chỉ Hề cùng hắn nói chuyện cũng không nhiều, cho nên cô đối hắn xưng hô luôn luôn cung kính.
Vân Thâm Hàn nhìn vẻ giật mình của cô thu hết ở đáy mắt, hơi mỉm cười: “Nhìn thấy anh, em giống như rất thất vọng?”
“Không có.” Tô Chỉ Hề xấu hổ cười, “Em nghe nhân viên công tác nói là tập đoàn HI muốn mua ý kiến sáng tạo của bọn em, cho nên……”
“Ân, hắn thật là muốn mua.” Vân Thâm Hàn phát ra âm “Hắn” càng thêm nhấn trọng âm, tản bộ đi ra ngoài, “Các ngươi chậm rãi nói chuyện đi.”
Tô Chỉ Hề lúc này mới chú ý tới cửa sổ nơi đó còn một người đứng, theo bức màn phất động, thân ảnh của hắn như ẩn như hiện, áo đen quần đen, có vẻ đĩnh bạt mà lạnh buốt, phảng phất ra khỏi vỏ của kiếm.
Tô Chỉ Hề cảm giác chính mình trái tim đập nhanh hơn mấy nhịp!
Bởi vì anh ta vừa mới thật sự vẫn luôn ở đó, cho nên, cô biểu hiện, thành công của cô, ít nhất có người đều nhìn thấy, thu hết vào đáy mắt.
Cô cảm thấy chính mình đại khái là thiếu tình cảm lâu lắm rồi, thế nhưng trong tâm sinh ra một loại cảm giác rơi lệ xúc động.
Chính là, nghĩ đến người đàn ông này đã có vị hôn thê, đôi mắt của cô ảm đạm xuống dưới. Cô nhịn không được nắm chặt quyền báo cho chính mình, tuy rằng Hách thiếu gia mị lực khó có thể ngăn cản, nhưng mà.... Nhưng mà cô vẫn như cũ có thể thử ngăn cản một chút.
N
gười đàn ông đi bước một đi tới, ở trước mặt cô đứng yên, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa vài phần ý cười: “Báo cáo làm không tồi.”
Nghe được người này khích lệ, Tô Chỉ Hề nháy mắt đem việc suy nghĩ này ném tại sau đầu, cô trong lòng một trận nhảy nhót, ánh mắt nóng bỏng: “Anh…… Vẫn luôn đang xem sao? Đúng rồi có mấy chổ tôi cảm thấy còn chưa đủ hoàn hảo, giống như……”
Hách Kính Nghiêu cười khẽ một tiếng, vươn ngón trỏ đè trên môi cô: “Em cảm thấy không hoản hảo ở chổ nào, lúc sau lại tiếp tục sửa chữa cũng được.”
“À?” Tô Chỉ Hề khó hiểu.
“Tôi chẳng những muốn mua ý kiến sáng tạo này, còn tính toán mời em làm người phụ trách hạng mục này nữa, em đồng ý không?” Hắn mỉm cười tung ra mồi.