Mặt Nạ Hào Hoa

Chương 6

Hải cau mày vì mục đích của mình không đạt được. Anh cứ nghĩ rằng khi thấy mình và Nhi ôm nhau thế này thì Duyệt sẽ nghĩ lại, nhưng dường như suy nghĩ của cả Nhi và Duyệt đều nằm ngoài tính toán của anh. Hải cuộn chặt nắm tay lại để kìm nén sự giận dữ và bất lực của mình.

- Tôi phải hỏi anh câu này mới đúng chứ.

Hải vươn tay ra nắm lấy tay Nhi, kéo về phía mình. Nhi cứ như một con rối bị kéo qua kéo về bởi hai người đàn ông.

Hải và Duyệt hằm hè nhìn nhau, ánh mắt như thể tóe ra tia lửa điện. Nhi vừa bực vừa khó chịu. Cô hất tay cả hai người ra.

- Mấy người thôi đi!

Nhi xoa bóp cánh tay nhức mỏi của mình, thiếu chút nữa thì cô biến thành siêu nhân uốn dẻo với cánh tay dài thòng khi bị hai người kia kéo giãn rồi. Thuận theo tình huống này, Nhi cứ thế mà diễn một nạn nhân của cuộc tình đầy ngang trái. Cô thầm nghĩ, sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, có lẽ cô nên dấn thân vào lĩnh vực điện ảnh, có khi lại đạt giải cũng nên.

Đàn bà khi yêu thì chuyện gì cũng dám làm. Nhưng có một loại đàn bà khác, ngược lại hoàn toàn, yêu đến mấy cũng không dám làm gì cả. Loại thứ nhất là Nhi, còn loại thứ hai, chính là Cristine.

Cristine cũng vừa chạy tới, đứng bên cạnh ba người họ như một vị khách muộn màng. Cô chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả mà chỉ biết hai người đàn ông kia, trong đó có chồng sắp cưới của mình, vừa nắm tay Nhi và tranh giành nhau như thể là giành lấy đồ của mình. Cristine muốn lên tiếng, nhưng chẳng hiểu sao cô lại cứ câm như hến.

Biểu hiện của Duyệt trong mấy ngày qua không phải là đã quá rõ ràng rồi hay sao? Cristine tự hỏi. Và rồi câu nói tiếp theo của Duyệt cũng như một cú đánh chí mạng khiến cho Cristine phải tỉnh khỏi cơn u mê.

- Anh không thấy cô ấy đang khó chịu à? – Duyệt lên tiếng, chỉ trích Hải. Bản năng của người đàn ông trỗi dây, Duyệt vô thức tìm cách thị uy và bảo vệ cô gái mà anh đang để ý đến.

Hải không nói gì được, căn bản đó cũng là sự thật. Những ngày gần đây, anh như trở thành một con người khác vậy. Những điều anh làm đều khiến Nhi thấy khó chịu và khiến cô dần cảnh giác với anh hơn. Tất cả điều đó chỉ xuất hiện khi Nhi bắt đầu gặp lại Duyệt.

Hải không muốn thế. Kể từ giây phút đó, anh cảm giác như thể cuộc sống của mình bị thiếu hụt đi một cái gì đấy, hay một ai đó.

Nhưng những gì anh làm chỉ càng khiến Nhi muốn vạch rõ ranh giới với anh hơn. Hải bắt đầu hối hận, về việc năm đó đã giúp cô, và cho cô gương mặt xinh đẹp này.

Trong khoảnh khắc im lặng ấy, cả ba người nhìn nhau. Nhi liếc nhìn Hải với vẻ cau có và oán trách một chút, rồi quay lại nhìn Duyệt, như thể đang phát tính hiệu cầu cứu với anh.

Duyệt khẽ gật đầu, nắm lấy tay Nhi để trấn an cô.

- Nếu anh còn làm phiền cô ấy nữa thì đừng trách tôi báo cảnh sát.

Nói rồi, trước mặt Hải và Cristine, Duyệt kéo Nhi rời đi. Nhi để mặc cho Duyệt làm những gì anh muốn. Cô đã đạt được mục đích của mình. Duyệt chắc chắn đã rơi vào lưới tình với cô.

Tán tỉnh đàn ông chưa bao giờ lại dễ dàng đến thế.

Hải và Cristine đứng như trời trồng, nhìn theo người mình yêu thương đang cùng với kẻ khác, biến mất khỏi sảnh công ty.

Cristine cúi đầu, chợt bật lên một tiếng cười chua xót.

- Sao cô lại cười?

Hải nhăn trán. Đúng là cả đời anh chưa bao giờ gặp phải những người kỳ lạ thế này. Một cô gái sống chết đòi cướp chồng của người khác. Một chàng trai ngu ngốc sa vào cuộc tình trái cấm. Và giờ la đến một cô gái khác nữa, chỉ biết cười và cam chịu trước những gì vừa xảy ra.

- Vì tôi thật ngốc. – Cristine nói với giọng đầy chua xót. Cô ngước lên nhìn Hải, tròng mắt đã đong đầy nước. – Anh có thấy vậy không?

Đôi khi Cristine thấy mình thật ngốc, có những chuyện xảy ra ngay trước mặt nhưng cô lại không hiểu, hoặc là cô cố tình không hiểu. Điều đó sẽ bảo vệ tâm hồn mỏng manh của cô, hay là khiến cô đau khổ hơn. Cristine không biết. Dù thế nào thì cô cũng đã lựa chọn lờ phớ nó đi như thế.

- Cô không ngốc. – Hải nhàn nhạt nói. – Phải là ngu mới đúng.

Cristine bị bất ngờ. Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào thô lỗ như vậy. Nhưng những gì anh ta nói lại không hề sai. Cristine cười lớn khi nghe Hải mắng chửi mình như thế, điều đó càng khiến Hải cảm thấy lạ lùng hơn.

- Anh cũng vậy mà. Anh đã để họ đi còn gì.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Hải nhận ra cô gái này chẳng ngốc chút nào. Cái gì cô ấy cũng biết, chỉ có điều, cô ấy không có khả năng thay đổi tình huống. Cũng không hẳn, cô ấy không có gan để thay đổi hiện thực ấy. Cả anh và cô, hai người đều ở hai vị trí giống nhau.

- Muốn nói chuyện một chút không? – Hải mở lời đề nghị. Hải đã thất bại khi tìm cách níu giữ Nhi đơn độc. Nhưng giờ thì khác, anh có Cristine, và có lẽ cô cũng giống như anh, muốn níu giữ Duyệt bên mình.

Hai người chẳng khác nào những tên lính bị dồn đến bờ sông. Không cùng nhau tiến lên và đánh trả thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Cristine cũng hiểu điều đó, nên cô gật đầu.

***

Duyệt kéo Nhi đến một quán pub nhỏ, nơi anh hay lui tới, làm vài chén để giải sầu. Không giống như bar, pub nhẹ nhàng hơn, và có nhiều phòng riêng cho hai người.

Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của Duyệt. Nhi từ chối phòng riêng với lý do là cô thích hành lang trên tầng hai để có thể nhìn xuống sân khấu nhỏ ở phía dưới, hơn nữa trên đó cũng không quá đông. Người ta phân luồng ghế ngồi thành những khu vực riêng tư, nhưng cũng không quá khép kín, đủ để hai người có cơ hội đến gần nhau nhưng lại chưa đủ để làm những chuyện quá giới hạn.

Nhi cầm một chai bia, tựa cả người vào lan can hành lang. Cô ngửa cổ, uống một ngụm bia.

Duyệt say mê nhìn Nhi, ánh mắt quét từ gương mặt đầy quyến rũ, xuống đến cần cổ trắng ngần và làn da mịn tinh. Duyệt nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Nhi dí cái chai bia lạnh ngắt vào mặt Duyệt, khiến anh giật mình và tỉnh khỏi cơn mơ màng.

- Tôi đẹp đến mức anh phải mê muội đến thế à? – Nhi buông lời bông đùa.

- À không. Xin lỗi vì khiếm nhã thế.

Duyệt lắc đầu, vội vàng chuyển hướng nhìn đi chỗ khác.

- Sao đâu. Tôi gặp chuyện như thế nhiều rồi.

Nhi cười khẩy. Trái tim Duyệt nảy lên một cái. Anh không muốn mình trong mắt Nhi lại trở nên thô thiên như những thằng đàn ông khác. Anh không giống họ. Duyệt tự nhắc mình như vậy. Nhưng ở Nhi có một cái gì đó rất cuốn hút, cứ như là nam châm hay là thuốc phiện, hút lấy anh, khiến ánh mắt anh cứ bám dính lấy cô không rời.

- Tôi… - Duyệt lúng túng. Anh nghĩ mình nên đổi chủ đề. – Người đàn ông đó là thế nào với cô vậy?

- Hải á? – Nhi nghiêng đầu, nghĩ một chút. – Không có gì. Anh trai tôi.

- Hẳn nào anh ấy nói với tôi, anh ấy là nhà đầu tư của tiệm áo cưới. Thì ra là cả hai anh em cùng làm hả.

Nhi phụt cười, suýt thì phun bia ra khỏi miệng.

- Anh ấy nói thế với anh à?

- Sao vậy? Có gì đáng cười.

Nhi híp mắt lại, đuôi mắt cong lên, quyến rũ như một tiểu yêu tinh.

- Anh ấy nói vậy thôi. Tiệm áo cưới ngoài tôi ra làm gì còn chủ nào nữa. Nếu không thì tôi đi tìm tài trợ làm gì?

Duyệt chưng hửng khi bị lừa. Bao nhiêu năm làm giám đốc mà anh lại dễ dàng bị qua mặt chỉ bằng một tấm card và vài lời nói.

- Anh ấy nói dối tôi làm gì?

- Kiểm tra xem anh có phải người xấu không. – Nhi nhún vai. – Anh biết đấy, có một chứng bệnh gọi là cuồng em. Anh tôi luôn có cảm giác thiếu an toàn.

- Vậy cô thì sao? – Duyệt bắt lấy câu nói ấy của Nhi. – Cô có thấy thiếu an toàn khi hợp tác với tôi không?

Nhi nhếch một bên mày lên, nhìn Duyệt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

- Anh nói xem. Nếu như tôi cảm thấy thế thì sao?

Duyệt tiến sát lại gần Nhi, cầm lấy tay cô, hành động quen thuộc mỗi khi Duyệt muốn chiếm dụng lòng tin của ai đó. Anh hoàn toàn đã đổ gục trước Nhi mất rồi. Duyệt cứ thế tiến tới, cúi sát mặt xuống Nhi. Đôi môi anh gần như chạm vào môi cô, và Nhi có thể ngửi thấy mùi nước hoa thanh mát của biển cũng như hơi thở lạnh ngắt thơm mùi bạc hà của Duyệt. Chúng vờn quanh làn da của cô, như chơi một trò chơi, mời gọi cô tiến đến và thi xem ai là kẻ giỏi kiềm chế hơn.

- Cô không cần phải cảnh giác với tôi. – Duyệt thì thào. Anh cúi xuống sát hơn.

Nhi bất ngờ đẩy anh ra. Bàn tay mềm mại của cô đặt lên ngực Duyệt, và đẩy anh về phía sau.

- Đừng như vậy. Anh sắp kết hôn rồi đấy. – Nhi nói.