Gả Nhầm Chồng Điên

Chương 18

Ly cứ nằm như thế cả một buổi sáng, chân tay không nhúc nhích được, mà kể cả có thể cử động thì cô cũng không có sức lực, không muốn động đậy nữa. Cô nghĩ rằng, giờ mình có làm gì cũng vô dụng. Vì thế, Ly nằm dưới sàn với tay chân bị trói chặt bằng vải lụa, nằm lâu đến mức cả người tê cứng, nằm lâu đến mức ngủ gật lúc nào cũng không biết.

Giữa trưa, Bách quay lại phòng với khay đồ ăn trên tay. Sau khi tống Trường Thạch vào trại tâm thần, anh ta đưa chiếc điện thoại cũ nát kia cho một người thợ sửa, yêu cầu mở nó bằng mọi giá.

Anh ta tin rằng chỉ cần truy cập vào bộ nhớ đám mây của iphone thì dù không có chiếc thẻ sim, anh ta cũng có thể nắm giữ được chứng cứ kia. Vậy thì chỉ cần nhanh chân hơn Trường Thạch và Evan, mọi chứng cứ đều sẽ bị anh ta xóa bỏ, đến lúc đó thì chẳng ai động được đến một sợi lông nào của anh ta nữa rồi. Đến lúc đó, Trường Thạch sẽ mãi mãi bị nhốt trong bốn bức tường của bệnh viện tâm thần, tài sản nhà hắn đều sẽ thuộc về Bách một cách danh chính ngôn thuận, Ly cũng sẽ phải ở bên cạnh anh ta, nửa bước cũng không rời.

Điều đó khiến Bách trở nên vui vẻ hơn. Vừa bước vào phòng, anh ta đã nhìn thấy Ly nằm còng queo dưới sàn. Bách vội vàng đặt khay đồ ăn lên bàn, cúi người bế Ly lên giường.

Vừa cảm giác được có người chạm vào mình, Ly bừng tỉnh khỏi giấc ngủ ngắn. Khi nhận ra người kia là Bách chứ không phải Trường Thạch hay Evan, cô tiếp tục giãy nảy lên, vùng khỏi cái ôm của anh ta. Bách siết chặt vòng tay không để cô giãy khỏi người mình.

- Thả tôi ra! – Ly quẳng cho Bách một ánh nhìn hằn học, viền mắt cô vẫn đỏ hồng.

Bách để cô nằm trên giường, tay chân anh ta như cái kìm sắt, thoắt một cái đã đè dúi lên người cô, giữ chặt cô lại.

- Nếu em ngoan ngoãn ở đây thì anh sẽ thả em ra. Còn nếu em cứ tiếp tục thế này, anh đảm bảo là ngay cả giường em cũng không được xuống đâu.

Anh ta nghiến răng nói, trên mặt là biểu cảm đe dọa dữ tợn. Ly nuốt bước bọt cái ực, không vì thế mà sợ hãi Bách. Cô trừng mắt nhìn anh ta. Cả hai cứ đấu mắt một hồi lâu, cuối cùng người đầu hàng trước cũng vẫn là Bách. Anh ta thở dài, buông Ly ra, cô cũng biết điều mà nằm im trên giường.

Cô hiểu, lúc này mà đối nghịch với Bách, người bị thương tổn sẽ là cô, mà rất có thể sẽ còn gây ảnh hưởng đến cả Trường Thạch. Ly cắn môi để kiềm chế cơn giận và sự bốc đồng của mình, không ngừng tự trách bản thân sao mà quá ngu ngốc đến vậy, tự dưng quay về đây để rồi bị Bách bắt nhốt lại trong nhà.

Bách đưa khay cơm tới trước mặt Ly, cô không nhúc nhích gì cả, chỉ liếc xuống đôi tay đang bị trói chặt của mình.

- Quên mất. Vậy để anh đút cho em.

Bách khẽ cười. Anh ta thật sự làm như vậy, cầm thìa xúc một muỗng cơm lên, còn cẩn thận đặt lên trên đó một miếng thịt, đưa tới trước miệng Ly. Cô ngoảnh đầu quay đi, ngay cả ngửi một cái cũng không thèm. Bách nghiến răng nghiến lợi để không tiếp tục nổi điên lên.

- Nếu em không ăn cơm thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện được ra khỏi đây.

- Nếu tôi ăn, anh sẽ cho tôi đến gặp Trường Thạch, phải không?

Ly đưa mắt nhìn Bách, trong mắt vừa là sự quật cường, vừa có chút cầu xin. Bách chỉ muốn cô nghe lời mình, điều kiện gì anh ta cũng sẽ đáp ứng, huống chi hiện giờ Ly và Trường Thạch cũng đã như cá nằm trên thớt, để hai người gặp nhau cũng chẳng có vấn đề gì lớn xảy ra được.

- Ừ, chỉ cần em ăn hết chỗ này, anh đưa em đi gặp anh ta.

Ly giơ cổ tay đang bị trói lên.

- Cởi ra, tôi tự ăn được.

Bách chần chừ nhìn đôi tay vì bị trói mà đỏ ửng lên của Ly một chút, có vẻ như anh ta không có ý định muốn cởi nó ra, bởi anh ta còn muốn lợi dụng chuyện này mà đút cơm cho cô ăn.

- Anh còn sợ tôi chạy được sao? Anh đã nói sẽ cho tôi gặp anh ấy, tôi sẽ không chạy. Tôi không phải trẻ con nữa, làm phiền anh cởi trói cho tôi, ăn xong anh có thể trói lại cho yên tâm cũng được.

Ly lạnh nhạt nói, hai tay dí đến trước mặt Bách, biểu thị rằng mình sẽ không nhượng bộ nữa. Bách chẳng còn lý do gì để níu kéo, anh ta đang tháo dây trói lụa ra cho Ly. Ngay khi vừa được thả ra, cô đã vội vàng vồ lấy khay cơm, tống tất cả vào miệng, phồng má trợn mắt lên mà nhai nuốt. Trông cô cứ như là kẻ chết đói mấy ngày trời không được miếng cơm nào vào bụng vậy, nhồi nhét đầy miệng đến mức Bách có cảm tưởng, đôi má kia căng phồng đến mức sắp vỡ tung ra.

- Ăn từ từ thôi. – Anh ta nói, lấy một cốc nước đưa cho Ly.

Ly đón lấy cốc nước, uống một ngụm thật to, đẩy toàn bộ thức ăn trôi xuống dạ dày mà chẳng thèm nhai nữa. Cứ như vậy, chưa đầy năm phút sau, tất cả thức ăn trên khay đã sạch bách, không còn miếng nào.

- Đưa tôi đến gặp anh ấy. – Ly nói, l*иg ngực nghẹn tức vì nuốt vội thức ăn.

Bách hết cách với cô, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại là người cứng đầu đến thế. Trước khi anh ta lừa gả cô cho Trường Thạch, khoảng thời gian đó tạm được coi là lúc hai người họ còn yêu, Ly luôn là một cô gái dịu dàng, mềm mỏng, hiểu chuyện, mặc dù đôi lúc cô hay đòi hỏi thứ này thứ kia nhưng lại vô cùng tinh tế, đến mức chính anh ta cũng không thể kìm lòng được mà phải mua cho cô.

Anh ta chưa bao giờ thấy được dáng vẻ quyết làm việc gì đó đến cùng của Ly, thậm chí là có thể vì thứ gì đó mà bán mạng thế này. Điều này càng làm anh ta cảm thấy ghen tỵ với Trường Thạch, bởi nguyên nhân để Ly liều mình nhồi nhét hết cả khay cơm đầy như thế lại là hắn. Thế nhưng, Bách không thể từ chối yêu cầu đó của cô, anh ta đã hứa rồi. Muốn cô không làm loạn nữa, anh ta chẳng còn cách nào khác ngoài đáp ứng Ly, đưa cô đến gặp Trường Thạch.

- Rồi, sẽ đưa em đi. Anh đi lấy quần áo cho em.

Cô sợ rằng tên khốn này lại lật lọng thêm một lần nữa, để anh ta đi ra khỏi cửa một mình, ai biết được anh ta có xoay người khóa cửa lại, nhốt cô tiếp hay không.

- Mặc thế này là được. - Ly sốt sắng túm lấy anh ta, muốn chạy theo.

- Em định mặc bộ đồ dính đầy cơm canh này đi gặp hắn sao?

Bách chua chát nói với vẻ mỉa mai, không rõ là đang giễu cợt cô hay là giễu cợt chính mình. Ly cúi đầu nhìn xuống bộ đồ của mình, quả đúng là nó bẩn thật. Cô đã vội vàng vơ vét hết đồ ăn nhét vào miệng, để rơi cả nước canh xuống đầy áo, trên áo còn dính cả nước sốt thịt và ám đầy mùi thức ăn hỗn tạp. Ly bần thần một lúc lâu, tay vẫn không buông ra khỏi áo Bách.

- Đưa em đi lấy áo luôn, được không?

Bách chào thua, anh ta chọn cách thỏa hiệp với Ly. Cả hai dắt nhau ra khỏi phòng ngủ của Bách.

***

Evan tìm được đến bệnh viện tâm thần, nơi Trường Thạch bị nhốt ở đó. Nguyên một tầng bệnh được Bách bao trọn, chỉ để dành cho Trường Thạch, trước thang máy và trước cửa phòng bệnh đều có người đứng canh. Evan thập thò ở cầu thang bộ, hoàn toàn không tìm được cách nào để vào phòng bệnh của Trường Thạch. Gã bực bội ngồi ở đầu cầu thang hồi lâu để quan sát, cuối cùng cũng tìm ra được một cách.

Cứ khoảng hai tiếng một lần sẽ có bác sĩ đi vào phòng bệnh để kiểm tra. Số của thang máy luôn dừng ở tầng 5 và 8. Evan xuống tầng 5, kiếm một bộ đồ bác sĩ, đeo khẩu trang kín mít, rồi chờ sẵn ở cửa thang máy. Ngay khi có bác sĩ tới, gã đập ngất tay bác sĩ, đem anh ta giấu đi, còn mình thì thay thế tay bác sĩ đó đi lên tầng 8.

Evan trót lọt qua được tầng tầng bảo vệ, tiếp cận được Trường Thạch.

Vừa vào đến phòng bệnh, gã đột nhiên có một chút cảm giác xúc động không nói nên lời. Mặt mũi Trường Thạch đầy vết tím bầm, có lẽ là do đánh nhau với mấy tay bảo vệ ở ngoài kia. Hai tay hắn bị trói chặt bởi áo chuyên dụng dành cho bệnh nhân tâm thần, chỉ có duy nhất một bàn tay được thò ra ngoài, đang cắm ống truyền dịch. Còn hắn thì đang mê man bất tỉnh.

Evan vỗ vỗ vào mặt hắn. Trường Thạch không tỉnh lại. Gã bắt đầu lo lắng rằng thứ được truyền vào người Trường Thạch không phải nước muối bình thường mà là thuốc mê. Liếc nhìn cái bình truyền to đùng, gã không khỏi giật mình.

- Điên sao? Truyền thuốc lượng lớn như thế không sợ sốc à. Một đám táng tận lương tâm!

Gã thì thầm gắt lên, đưa tay vạch mắt Trường Thạch để kiểm tra, tay kia thì cẩn thận rút kim truyền ra khỏi cổ tay Trường Thạch. Cơn đau truyền đến khiến Trường Thạch tỉnh lại, hình ảnh trước mắt hắn mờ nhạt, rồi dần rõ ràng.

- Tỉnh rồi? May quá! Tôi còn tưởng người ta truyền thuốc ngủ cho cậu.

Evan thở phào, gã khom người đỡ Trường Thạch ngồi dậy. Cổ họng hắn đau buốt, không biết đã ngủ được bao lâu rồi. Hắn chỉ nhớ, sáng nay có một đám người tự xưng là bác sĩ tâm thần xông vào phòng hắn, cưỡng chế đánh hắn ngất đi, rồi vác hắn tới đây.

Evan đưa cho Trường Thạch xem bài báo trên mục tin nóng, tóm tắt sơ lược tình hình cho hắn. Trường Thạch gật gù, quả nhiên là chiêu trò của Bách. Có điều hắn thế này vẫn còn khá ổn.

- Không đâu. Thằng nhóc đó lợi dụng chuyện này, tóm được Ly về rồi. Hẳn là nó sẽ nhốt cô ấy trong nhà.

Tim Trường Thạch siết lại, hắn hao tâm tổn sức để đưa cô ra khỏi nhà, giữ cô tránh xa khỏi những chuyện này, thế mà cô lại cứ muốn nhào về là để làm gì?

- Cô ấy sao rồi?

- Không biết. Tôi đến ngân hàng, về nhà thì cô ấy đi rồi. – Evan nhún vai. – Đừng nói chuyện này nữa. Tôi đưa cậu ra khỏi đây. Tôi đã mở được két của cậu rồi, bên trong có một cái chìa khóa.

Trường Thạch dường như nhớ ra được điều gì đó, hắn híp mắt suy nghĩ, trong khi Evan thì lại gấp hơn cả. Gã không có nhiều thời gian, bác sĩ vào phòng kiểm tra chỉ nhiều lắm là mười lăm phút, nếu ở lau hơn, mấy tên bảo vệ ở bên ngoài sẽ sinh nghi.

Evan định cõng Trường Thạch lên thì lại bị hắn đẩy ra, gã sửng sốt một hồi lâu.

- Không cần, cứ để tôi ở đây.

- Điên à? Ở đây lâu ngày, không có bệnh cũng sẽ thành có bệnh. Làm sao biết được mấy tay bác sĩ kia có tiêm gì cho cậu không?

Trường Thạch lắc đầu.

- Không sao, tôi ở đây càng tiện cho mọi người hành động. Chìa khóa kia cậu tìm cách đưa cho Ly, bảo cô ấy tìm một ngăn tủ bị khóa trong phòng tôi. Trong đó có chứng cứ biển thủ tiền công ty của Bách.

- Cậu nhớ lại rồi?

Evan ngạc nhiên, gã không nghĩ đến Trường Thạch lại nhớ lại nhanh thế. Chính Trường Thạch cũng bất ngờ về ký ức này, sau khi nói xong một lèo, hắn mới ý thức được những gì mình vừa nói ra. Hóa ra là vậy, hắn giấu bằng chứng trong chính căn phòng của mình, Bách có nghĩ một nghìn lần, một vạn lần cũng không ra được.

- Ừ, nhớ lại hết rồi.

Trường Thạch nói, tất cả ký ức cùng một lúc ùa về như thác đổ, kể cả chuyện bố mẹ mình chết thế nào, tai nạn ấy bất ngờ ra sao, mọi thứ đều rõ ràng như một thước phim được chiếu lại trước mắt.

- Nó sẽ phải hối hận. – Hắn cuộn chặt bàn tay lại, vết kim tiêm từ cổ tay nhức nhối và ứa máu.

Cùng lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trường Thạch và Evan đều nín lặng chờ đợi người sắp tới.