Hồng chới với, một vài hơi khí được truyền vào miệng khi cô ngoi lên được khỏi mặt nước, nhưng cũng vụt biến mất khi cô chìm xuống. Cơ thể nặng nề bị làn nước bao vây, cuốn lấy, như thể muốn kéo cô xuống tận cùng của cái bể.
Một chút hình ảnh trong quá khứ hiện về. Trông thật quen thuộc, cứ như là nó đã xảy ra, mà lại có một chút gì đó không giống lắm. Dường như là cô đã từng bị đuối nước như thế này. Và rồi ai đó đã cứu cô.
Hồng nhắm mắt lại, cô không vùng vẫy nữa mà cứ thế chìm xuống. Cô cố gắng nhớ xem người đó là ai, một người đàn ông với gương mặt bị che mờ. Anh ta bơi về phía cô, túm lấy tay cô, ôm cô vào lòng và kéo cô lên bờ. Cô vẫn không thấy được mặt anh ta, dù có cố gắng đến mấy thì đó cũng chỉ là một hình bóng đen sì, mờ mờ ảo ảo.
Hồng bừng mở mắt khi hết sạch dưỡng khí. Cô định ngoi lên để hít lấy một hơi sâu nữa, và tiếp tục trong cái công cuộc đào bới trí nhớ của mình. Nhưng cô không còn đủ sức để ngoi lên nữa. Cả người chìm dần xuống đáy bể. Mắt cô một lần nữa mờ đi.
Trên bờ, bé Bin không biết phải làm sao. Nó mới chỉ năm tuổi, xuống nước cũng chẳng làm được gì. Nó chạy vội ra xung quanh, kiếm được một cái que sắt và kéo về phía thành bể, còn miệng thì gào toáng lên.
- Chú Đăng ơi! Bố ơi! Mẹ rơi xuống nước rồi!
Đăng và Thịnh nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy lên. Khi lên đến nơi, Hồng đã chìm xuống tận đáy bể, còn bé Bin đang tìm cách đưa cái que xuống nước để vớt mẹ lên.
Đăng nhanh chóng phi xuống nước, trong khi Thịnh cứ đứng yên tại chỗ. Hai chân anh nhũn ra, cả người bủn rủn. Anh không thể nhảy xuống đó.
Bé Bin thấy chú Đăng đã nhảy xuống vớt mẹ mình, nó quăng cái que, chạy đến bên cạnh Thịnh và cầm tay anh.
Dưới nước, Hồng dường như sắp mất hết ý thức. Cuối cùng cô cũng thấy có người nhảy xuống. Hình ảnh đó lại một lần nữa xảy ra. Cô buộc mình phải mở mắt, thật to, để nhìn cho rõ xem người đó là ai. Gương mặt của Đăng hiện lên trước mặt cô.
Thì ra là anh ta. Mọi thứ trùng khớp với câu chuyện diễn ra chớp nhoáng trong đầu khiến cô nửa tin, nửa không muốn tin. Hồng cho rằng, có thể cô chỉ bị Déjà vu mà thôi.
Đăng túm lấy tay cô, kéo cô vào lòng và lôi cô lên bờ. Anh đặt cô nằm trên thành bể, còn mình thì trèo lên sau. Lúc này, Thịnh mới hốt hoảng chạy đến. Anh quỳ xuống bên Hồng, lay cô dậy.
Hồng đã bất tỉnh, nước tắc nghẹt trong cổ họng. Thịnh ấn tay lên ngực cô, cấp cứu tại chỗ. Anh bịt mũi cô lại và thôi hơi vào miệng cô. Quá trình đó lặp đi lặp lại vài lầ, cuối cùng Hồng cũng bật ra được tiếng ho và nhổ được nước trong cổ họng ra ngoài.
Thịnh thở phào, anh nâng đầu cô dậy, ôm vào lòng mình.
Hồng ngước lên nhìn Thịnh. Rõ ràng gương mặt lúc nãy là người khác, tại sao bây giờ lại biến thành Thịnh rồi?
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Hồng nhẹ giọng hỏi. Cũng có thể là do cô nhìn nhầm.
- Em vừa rơi xuống nước. Lạnh không? Chúng ta về nhà nhé.
Thịnh trả lời vội vàng, đỡ cô đứng dậy. Anh cởϊ áσ khoác của mình choàng sang cho cô. Lúc này, Hồng mới nhìn thấy Đăng. Quần áo của Đăng ướt hết khiến cho Hồng cảm thấy có gì đó không được đúng lắm.
Thịnh vung tay lên quàng qua vai cô, che đi tầm nhìn của cô. Anh chỉ muốn đưa cô về nhà thật nhanh, giữ cho cô tránh xa khỏi người này. Anh vẫy tay với bé Bin.
- Bin, đi nào con. Chúng ta về nhà thôi.
Bé Bin lon ton chạy lên, cầm lấy tay Thịnh. Trước khi đi, nó còn ngoái lại vẫy tay với Đăng.
Đăng bị bỏ lại đằng sau, cả người ướt nhẹp. Anh chỉ có thể nhìn hai người họ, cùng với bé Bin đang ngồi ngay bên cạnh. Chết tiệt! Cái danh người đến sau cứ luôn gắn chặt lấy anh vậy, mà rõ ràng anh không hề đến chậm một chút nào.
Đăng siết chặt tay lại. Anh không muốn mọi thứ của mình đều tan biến vào hư vô, và lần nào cũng là Thịnh cướp đi những thứ đáng ra sẽ thuộc về anh.
Anh tức giận, vớ lấy một cái ghế đang nằm chỏng chơ ở đó, ném xuống bể.
***
Hồng ngồi dựa lưng vào tường, sau khi tắm rửa sạch sẽ và được Thịnh thay băng trên đầu giúp. Trong phòng lúc này chỉ có một mình cô. Hồng cứ suy nghĩ mãi, mặc dù cơn đau nhức ở vết thương trên đầu cứ không ngừng hành hạ.
Chuyện xảy ra ở bể bơi lúc đó là thế nào?
Hồng đưa tay lên bóp trán, cẩn thận tránh vết thương của mình. Lúc đó, người xuất hiện trước mặt cô đầu tiên là Thịnh, người hô hấp nhân tạo cho cô cũng là Thịnh. Như vậy có thể suy ra, anh đã cứu cô.
Thế còn người đàn ông lạ với bộ đồ và mái tóc ướt nhẹp đó là ai? Anh ta sao lại như vậy? Nếu như anh ta không nhảy xuống nước thì không thể ướt hết như thế được. Rốt cuộc, ai mới là người cứu cô đây?
Cô rất muốn hỏi bé Bin, nhưng thằng bé không ở trong phòng.
Hồng nhẹ nhàng bước xuống khỏi giường, cô không đi dép vì không muốn phát ra tiếng động nào. Từ vụ lần trước, Thịnh đã không dám nhốt cô trong phòng, cửa luôn hé mở để cô có thể yên tâm hơn. Vì thế, lần này cô có thể mở cửa dễ dàng.
Bé Bin đang ngồi ăn ngũ cốc ở phòng khách, ti vi chiếu bộ phim hoạt hình Apanman mà nó yêu thích. Gương mặt thằng bé hớn hở và miệng thì ngậm đầy ngũ cốc. Nhìn thấy Hồng, nó đang định kêu lên thì cô đã ra hiệu cho nó im lặng.
- Suỵt. – Hồng giơ một ngón trỏ lên miệng.
Bé Bin hiểu ý, gật gù. Hồng ngồi xuống bên cạnh nó, vươn tay ra lấy điều khiển, cho to tiếng ti vi lên.
- Con có thể kể lại chuyện khi nãy được không?
Bé Bin nuốt miếng ngũ cốc xuống, thì thào.
- Chuyện gì hả mẹ?
- Chuyện bể bơi ấy.
Bé Bin “À” lên một tiếng, lại xúc một thìa ngũ cốc lên ăn, vừa nhai vừa nói.
- Khi nãy mẹ rơi xuống nước. Con sợ quá, con không biết phải làm sao để vớt mẹ lên. Con kiếm được một cái que to ơi là to này.
Bé Bin giang hai tay ra, suýt thì làm rơi cái bát ngũ cốc. Hồng phì cười vì khả năng ba hoa chích chòe của thằng bé.
- Thế ai là người nhảy xuống vớt mẹ lên? Có phải siêu nhân Bin không?
Thằng bé bĩu môi, lắc đầu, nhưng rồi lại hớn hở.
- Không phải con đâu. Là chú Đăng đấy.
Lại là Đăng. Có vẻ như người đàn ông lạ này đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong quá khứ của cô, người mà cô mãi vẫn chưa thể nhớ ra là ai. Hiện tại, cô đã biết gương mặt anh ta trông như nào.
- Tại sao chú Đăng lại biết mẹ?
- Vì chú ấy là siêu nhân Apanman mà. – Bé Bin gật đầu, ra cái vẻ thần bí, nghiêm trọng nhưng lại trả lời linh tinh.
Có lẽ cô nên tìm anh ta để hỏi cho ra nhẽ.
Thịnh ngồi trong phòng làm việc. Anh đang họp qua mạng với Trang. Gần như tối nào anh cũng phải họp ba lần, và Trang luôn là người cuối cùng báo cáo tổng kết công việc đang diễn ra thế nào.
Lần này giao việc đi công tác cho Dũng và Trang, anh cũng không quá yên tâm. Dũng hơi cẩu thả và nhanh nhảu một chút, dễ làm hỏng việc. Nhưng điều đó không phải là việc Trang quan tâm lắm. Bởi cô ta toàn hỏi anh những chuyện không đâu, chứ không liên quan gì đến Dũng.
- Hồng… Cô ấy có khỏe không?
- Sao em lại hỏi về cô ấy? Đó đâu phải việc của em?
- Ừm, em chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.
Trang nhìn sang chỗ khác. Thịnh biết rằng mỗi lần như vậy, Trang đang che giấu chuyện gì đó.
Năm năm trước, Trang đã tỏ ra là không thích Hồng, thậm chí còn thường xuyên mượn cớ gây gổ với Hồng. Anh chỉ nghĩ rằng Trang ghen tỵ khi Hồng được ưu ái hơn một chút.
- Anh không nghĩ là em lại muốn hỏi thăm cô ấy. Nói đi, em muốn gì đây?
Thịnh đi thẳng vào vấn đề. Anh muốn giải quyết triệt để những khúc mắc của Trang, để chắc chắn rằng cô ta sẽ không gây hại đến cho Hồng nữa.
Trang không lường được rằng Thịnh sẽ thẳng thắn như thế. Cô cuống lên, lo sợ rằng Hồng đã nói gì đó với anh. Cô quên mất Hồng đã mất trí nhớ.
- Cô ấy nói gì với anh ư? Cô ấy mách anh rằng em là người đuổi việc cô ấy à? – Trang bật cười.- Thật buồn cười. Đúng là cái đồ mách lẻo.
- Không. Em nói gì vậy? Đuổi việc là sao cơ?
Thịnh thắc mắc. Anh chưa bao giờ nghe Hồng nhắc đến chuyện này. Dường như năm năm trước, đã có chuyện gì đó xảy mà anh không hề được biết.
Trang chợt nhận ra mình lỡ lời. Cô bặm môi lại, trong đầu xoay chuyển trăm ngàn phương án để che giấu và biện minh cho mình.
- À không. Em sợ cô ta lại nói xấu em. Anh biết mà, ngày trước, cô ta chẳng luôn giả vờ mình là người bị hại đấy còn gì?
Tim cô đập thình thịch như trống. Một lời lấp liếʍ chẳng thể che giấu được sự thật phía sau. Trang biết vậy, nên cô phải nghĩ cách gì đó và ra tay sớm thôi.
Thịnh nhíu mày. Sau khi tắt camera, anh rơi vào trạng thái trầm tư. Rốt cuộc trong suốt những năm qua, những chuyện gì đã xảy ra mà anh không hề được biết cơ chứ?