Không ngờ là tôi lại bị gài bẫy một lần nữa, tôi chửi thầm một tiếng xui xẻo, lại nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, thật ra cô ta có một gương mặt rất xinh đẹp, chỉ tiếc là quá nặng mùi phong trần. Cô ta là ai? Tất cả chuyện này là do ai sắp xếp?
Bởi vì chăn đều bị tôi kéo hết, cho nên người phụ nữ kia chỉ có thể cầm chiếc khăn tắm trên người để che chắn, nhưng vì khăn không đủ to, che được bên trên thì lại lộ ra bên dưới, cô ta cuộn mình lại, vừa tủi thân khóc, tố giác tôi cưỡng bức cô ta, vừa muốn che lại thân thể mình, còn vươn tay muốn cướp chăn của tôi.
Tôi lập tức ôm chăn đi xuống giường, nhân tiện kéo luôn khăn của cô ta, cơ thể người phụ nữ đó lộ ra toàn bộ, cô ta bỗng hốt hoảng, la càng lớn tiếng hơn, còn đám phóng viên kia thì lại chụp càng hăng say hơn, người phụ nữ đó căng thẳng mà tức giận kêu bọn họ đừng chụp nữa, nhưng đang đứng trước tin nóng thì thằng nào lại thèm để ý tới cô ta chứ? Huống chi xem dáng vẻ của cô ta, hẳn là cũng không phải người đứng đắn gì? Cô ta và đám phóng viên này có lẽ đều chỉ là quân cờ, vì vậy đám phóng viên này cũng không cần nghe lời cô ta làm gì.
Tôi vừa nghĩ, vừa thản nhiên lấy quần áo mặc vào dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Dịch Cương. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, không cần nghĩ cũng biết là đang xông tới chỗ tôi.
Tôi nghĩ, kẻ đầu sỏ chắc chắn là bảo người phụ nữ này đóng giả Tô Nhược Thủy quyến rũ tôi trước, sau đó để phóng viên chụp được chứng cớ tôi cưỡng bức cô ta, khiến cho tôi không thể chối cãi, cuối cùng là báo cảnh sát, muốn tống tôi vào tù. Nhưng tôi nghĩ mục đích cuối cùng của người phụ nữ này và kẻ đứng sau lưng cô ta chắc chắn không phải là tống tôi vào tù, nếu không người xông vào là cảnh sát chứ không phải là đám phóng viên này.
Nói cách khác, bọn họ muốn bắt thóp tôi, dùng việc này kìm kẹp tôi.
Đúng là thủ đoạn dơ bẩn, nhưng mà nghĩ lại lúc trước mình cũng từng dùng thủ đoạn tương tự để đe dọa Chu Du, tôi thấy hơi buồn cười, đây có phải ác giả ác báo không?
Trong lúc đang suy nghĩ thì Thẩm Nặc Ngôn xông vào, đến cùng anh ta còn có Triệu Côn Bằng, tôi nghĩ động tĩnh bên này đã kinh động đến Thẩm Nặc Ngôn, người thông minh như anh ta, chắc chắn đã lường trước được tôi đã xảy ra chuyện phiền toái không nhỏ, nên mới đến quán bar bảo bọn Triệu Côn Bằng cùng đến.
Khi bọn họ đi vào, ngay lập tức cướp hết máy quay phim trong tay phóng viên, xóa hết dữ liệu bên trong, đám phóng viên lòng đầy căm phẫn hỏi bọn họ đang làm cái gì, Thẩm Nặc Ngôn cười khẩy nói: "Làm cái gì? Mắt các người bị mù à, không thấy à? Thức thời thì lập tức khai ra kẻ đầu sỏ đứng sau lưng các người, nếu không đêm nay ai cũng không thể đi khỏi đây."
Không thể không thừa nhận rằng lúc Thẩm Nặc Ngôn uy hϊếp người khác rất có khí phách, gương mặt lúc bình thường đều vô hại, thế nhưng lúc này lại u ám đáng sợ đến vậy, đừng nói là đám phóng viên này, chính tôi cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp lực mạnh mẽ từ anh ta.
Đám phóng viên đều sợ hãi, có người đánh bạo nói: "Các anh làm vậy là phạm pháp, cảnh sát sắp tới rồi, đến lúc đó xem các anh còn hống hách thế nào!"
Tôi cười khẩy nói: "Cậu nghe thấy tiếng còi cảnh sát sao?"
Một câu, lập tức làm cho tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ. Những người này không ai chú ý tới, từ vừa nãy, thì tiếng còi cảnh sát đã không còn vang nữa, là bởi vì Tống Dịch Cương đã giúp tôi dàn xếp chuyện này. Tôi buông điện thoại xuống, màn hình điện thoại có một tin nhắn Tống Dịch Cương gửi, nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có hai chữ: "Đã xong".
Chỉ cần không to chuyện đến mức vào đồn cảnh sát, chỉ cần phóng viên không thể phát tán tin tức, vậy thì cái bẫy hôm này vô dụng rồi.
Tôi nghĩ kẻ đầu sỏ chắc chắn không ngờ được tôi sẽ hóa giải cái bẫy này dễ dàng đến vậy, mà tất cả đều nhờ việc đối phương không biết mối quan hệ giữa tôi và Tống Dịch Cương, nếu không cái bẫy của hắn hẳn là sẽ càng kín kẽ hơn.
Đám phóng viên ai cũng khó chịu ra mặt, sau đó điện thoại của bọn họ vang lên tới tấp, sau khi nghe xong điện thoai, một đám người bắt đầu xin lỗi tôi, tôi hỏi bọn họ ai sai họ tới? Lúc này đây, bọn họ không do dự lâu, nói với tôi đó là Dương Tuyết Tình.
Dương Tuyết Tình? Người phụ nữ này không phải là chị gái của Dương Hữu Vi sao? Xem ra bà ta đã chuẩn bị báo thù cho em trai rồi, nhưng mà thủ đoạn hơi hèn hạ, cũng không biết nhà họ Dương có biết chuyện này hay không. Còn nữa, Tô Nhược Thủy, cô ấy đã đi đâu? Đã bị bắt, hay là cùng một phe với bọn họ? Nghĩ vậy, tôi chợt đau lòng, đã đến nước này rồi, mà tôi vẫn còn hoài nghi Tô Nhược Thủy, tôi bất giác nghi ngờ chính mình có thật sự yêu cô ấy hay không? Hay là sự tín nhiệm giữa hai chúng tôi chỉ như cát, một khi gió thổi cỏ lay sẽ lập tức bị ảnh hưởng?
Đám phóng viên thấy tôi không nói lời nào, thấp thỏm lo âu hỏi tôi rằng bọn họ có thể đi được chưa? Tôi khoát tay, nói: "Cút đi."
Vừa dứt lời, bọn họ như được đặc xá, nhanh chóng chán nản bỏ đi, người phụ nữ nằm trên giường kinh ngạc không biết phải làm sao, nhưng cô ta cũng không ngốc, biết mình đã chọc nhầm người, bỗng sợ hãi nói: "Anh giai này, tôi cũng chỉ là nhận tiền mà làm việc thôi, xin anh đừng làm khó dễ một người phụ nữ như tôi."
Tôi bóp mạng cằm cô ta, trầm giọng nói: "Tô Nhược Thủy đâu?"
Người phụ nữ đó thấy tôi tức giận, mặt trắng bệch, ấp úng hỏi tôi: "Tô Nhược Thủy nào? Tôi không biết!"
Tôi lạnh lùng nói: "Đây là phòng của bạn gái tôi, cô ấy nói với tôi là sẽ ở đây chờ tôi, vậy cô nói xem, tại sao lại không thấy cô ấy ở đây?"
Nói xong, tôi lật cái gối trên giường ra, dưới cái gối rõ ràng là điện thoại của Tô Nhược Thủy, nói cách khác thì vừa rồi cái tin nhắn kia không phải của Tô Nhược Thủy, mà là của người phụ nữ này, cô ta chắc chắn là đã nhìn thấy tôi đến, nên mới vội vàng gửi tin nhắn cho tôi, nói với tôi là đèn đã hỏng, vì thế tránh được việc tôi bật đèn, hơn nữa dáng người cô ta rất giống Tô Nhược Thủy, khiến tôi không thể phân biệt ngay được, mới bị cô ta lừa.
Nếu như tin nhắn không phải của Tô Nhược Thủy, thì về cơ bản tôi đã có thể kết luận chuyện này không có liên quan tới cô ấy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời trái tim tôi cũng bị treo ngược lên tận cổ họng. Tôi không khỏi nghĩ đến, tôi đã chọc mù mắt của Dương Hữu Vi, Dương Tuyết Tình quan tâm ông ta như vậy, vì để trả thù tôi, bà ta sẽ làm gì với Tô Nhược Thủy? Tôi thật sự không dám tưởng tượng! Càng nghĩ càng sợ hãi, tôi phẫn nộ tóm lấy cổ người phụ nữ kia, cô ta sợ hãi, nước mặt giàn giụa nói: "Tôi thật sự không biết bạn gái anh bị đưa đi đâu! Tôi chỉ biết cô ta đã bị bắt đi, cô Dương nói muốn đưa cô ta đến nơi mà cô ta nên đến."
Cái gì mà nơi nên đến chứ! Tôi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Dương Hữu Vi. Người phụ nữ trên giường bị sự phẫn nộ của tôi dọa, liên tục xin tha, nói rằng cô ta chỉ là một gái bao mà thôi, chỉ nhận tiền làm việc mà thôi, cầu xin tôi thả cô ta ra.
Lúc này, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ êm tai, bà ta cười khẽ hỏi: "Trần Danh?"
Tôi cầm lấy điếu thuốc mà Thẩm Nặc Ngôn đưa, hút mạnh một hơi, lúc này mới có thể dần dần tỉnh táo trở lại, nhưng tay của tôi vẫn run rẩy như cũ, tôi nói: "Dương Tuyết Tình?"
Nghe thấy câu này, Dương Tuyết Tình cười khẽ thành tiếng, bà ta nói: "Cậu thật thông minh."
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Nhược Thủy ở đâu?"
Dương Tuyết Tình cười khẩy nói: "Cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết sao?"
Tôi uy hϊếp bà ta: "Nếu bà không nói, chuyện không sạch sẽ giữa bà và Dương Hữu Vi, ngày mai có thể sẽ được lan truyền cho khắp cả thành phố đều biết."
Vốn tưởng rằng Dương Tuyết Tình và Dương Hữu Vi giống nhau, nghe thấy uy hϊếp sẽ sợ hãi, ai ngờ người phụ nữ này không những hoàn toàn không sợ hãi, mà còn rất bình thản nói: "Vậy thì cậu cứ đi rêu rao đi."
Lần này đến phiên tôi kinh ngạc, tôi hỏi bà ta không sợ sao? Bà ta nói: "Sợ? Vì sao tôi phải sợ? Cậu có chứng cớ không? Chẳng qua cũng chỉ là vô căn cứ, ăn nói linh tinh mà thôi."
Tôi khϊếp sợ vô cùng, bởi vì Dương Tuyết Tình nói rất đúng, về chuyện của chị em bọn họ đúng là không có chứng cớ, chỉ là tin vịt mà thôi, nhưng tôi cho rằng chỉ cần trong lòng có quỷ, không quan trọng là có chứng cớ hay không thì người ta cũng sẽ sợ hãi, Dương Hữu Vi xác thực đã bởi vì này chuyện này mà vẫn luôn bị tôi uy hϊếp, nhưng không ngờ Dương Tuyết Tình lại không sợ hãi.
Lúc này, giọng Dương Tuyết Tình lạnh như băng nói: "Hữu Vi bị cậu lừa, nhưng tôi thì không. Trần Danh, cậu nhớ cho kỹ, cậu bắt cóc tôi, uy hϊếp Hữu Vi, làm mù mắt em ấy, từng món nợ này, tôi đều sẽ tính rõ ràng với cậu! Cậu không phải giỏi lắm sao? Cái bẫy đêm nay chẳng phải không quật ngã được cậu sao? Vậy cũng tốt, thứ cậu nợ tôi cứ để bạn gái cậu trả là được rồi, cậu yêu cô ta như vậy, có lẽ qua đêm nay, cậu vẫn có thể vui vẻ ở cùng với cô ta."
Dương Tuyết Tình nói xong thì cúp máy luôn, trái tim của tôi như rơi vào trong hầm băng, trong đầu tràn ngập hình ảnh Tô Nhược Thủy bị làm hại, tôi lập tức gọi điện thoại cho Tống Dịch Cương, hy vọng hắn có thể giúp tôi, ai ngờ hắn lại nói: "Trần Danh, tôi đã giúp cậu quá nhiều rồi, cậu thì lại chưa làm được cái gì cho tôi, chẳng có chút thành ý nào cả, cậu nói xem liệu tôi có còn giúp cậu nữa không?"
Tôi sửng sốt, rồi lại thấy tự giễu, Tống Dịch Cương là một kẻ tiểu nhân chỉ biết tới lợi ích, thì làm sao có thể cứ luôn giúp tôi ‘miễn phí’ được chứ? Ngay cả khi hắn cần sự trợ giúp của tôi, tôi vẫn luôn là người yếu thế trong mối quan hệ hợp tác của chúng tôi, bởi vì giống như hắn đã nói, nếu tôi không hợp tác với hắn, thì hắn có thể hợp tác với người khác để đối phó tôi.
Nghĩ đến đây, đè nén cơn giận trong lòng, tôi trầm giọng nói: "Nhưng mà không phải là anh thích Tô Nhược Thủy sao? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm đứng nhìn cô ấy bị làm hại?"
Ai ngờ, Tống Dịch Cương nói một câu làm cho tôi vô cùng phẫn nộ, hắn nói: "Một con đàn bà hát rong thôi, còn chẳng bằng một diễn viên, tôi có hứng nên muốn chơi đùa một chút, nhưng nếu vì cô ta mà đắc tội nhà họ Dương thì thật không đáng."
Tôi chỉ cảm thấy lòng mình như bùng lên một ngọn lửa, vừa định nổi nóng, thì chợt nghe hắn nói: "Nhưng vì chúng ta là đồng minh, chỉ cần cậu có thể hoàn thành công việc tôi giao, tôi vẫn sẽ giúp cậu một một phen. Trần Danh, hiện tại đang là cuối thu, đêm ngắn đi rồi, nếu cậu còn do dự, Tô Nhược Thủy bên kia…"
Tôi biết hắn đang uy hϊếp tôi, lòng tôi tức giận, nhưng cũng không thể trì hoãn thêm, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Tống Giai Âm!"
Tống Dịch Cương cảnh cáo tôi tốt nhất đừng có giở trò, tôi hèn mọn nói tôi còn trông cậy vào hắn cứu bạn gái mình ra, nhất định sẽ không giở trò.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nặc Ngôn nhíu mày nói: "Hợp tác với loại người như thế, tức chết!"
Tôi cười khẩy nói: "Ai nói tôi muốn hợp tác với hắn?"
Thẩm Nặc Ngôn nhìn tôi khó hiểu, tôi nhìn sang người phụ nữ vừa khóc sướt mướt, vừa mặc quần áo kia, ý bảo tai vách mạch rừng, anh ta cũng không tiếp tục hỏi nữa, lúc này, Triệu Côn Bằng đi tới nói: "Trần Danh, cần chúng tôi hỗ trợ xử lý người phụ nữ này không?"
Tôi chẳng buồn nghĩ ngợi, nói luôn: "Tìm một chỗ nhốt người phụ nữ này lại."
Người phụ nữ kia vừa nghe, sợ tới mức ngay cả quần cũng chưa kịp mặc, cứ để mông trần bò tới trước mặt cầu xin tôi, tôi vốn đang một bụng tức giận, cũng không rảnh để tâm tới cô ta, lập tức bảo người kéo cô ta đi. Sau khi cô ta đi, tôi ngồi lên trên giường, nghĩ tới Tô Nhược Thủy hiện tại có thể đang gặp phải chuyện gì đó, tôi không thể đợi thêm được nữa, lập tức gọi điện thoại cho Tống Giai Âm.
Tuy rằng là tôi gọi điện thoại đi, nhưng khi nghe được tiếng chuông điện thoại, tôi vẫn cảm thấy bất an vô cùng, thậm chí không biết câu đầu tiên nên nói cái gì, không biết tùy tiện quấy rầy cô ấy như vậy liệu có khiến cô ấy phản cảm không.
Khi đang nghĩ ngợi lung tung, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói quen thuộc của Tống Giai Âm.