“Đến bây giờ mà mày còn không thừa nhận?”
Trong mắt Chu Liệt tràn ngập thất vọng: “Mày đắc tội với nhân vật lớn, dẫn tới tất cả các khu giải trí của người nhà họ Chu chúng ta đều bị niêm phong, còn có mặt mũi hỏi tao mình đã phạm phải lỗi sai gì sao?"
"Bố nói cái gì?"
Chu Thiếu Dương ngớ người, sau đó lớn tiếng gào thét: "Điều này là không thể, nhà họ Chu chúng ta à gia tộc đứng đầu ở tỉnh Quảng này, ngay cả bốn đại gia tộc cũng không dám tuỳ tiện động vào chúng ta, ai lại dám niêm phong sản nghiệp của nhà họ Chu chúng ta cơ chứ? Chắc chắn là mọi người nhầm lẫn rồi, chuyện này không liên quan tới con, chẳng qua là đi một chuyến tới Vân Thành làm sao có thể đắc tội tới nhân vật lớn được?"
Người nhà họ Chu dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn ta, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, hắn sớm đã bị nghìn vết chém vạn lỗ đâm rồi.
“Mọi người sao lại dùng ánh mắt này nhìn con.”
Chu Thiếu Dương cứng đầu nói: “Lời con nói đều là sự thật!”
Thấy dáng vẻ hắn ta chết cũng không thừa nhận, Chu Thiếu Cương phẫn nộ!
“Tên ngu xuẩn này, ngay cả người mà mình đắc tội là ai cũng không rõ! Còn dám ở đây giảo biện.”
Thành thật mà nói, hắn ta chưa từng coi Chu Thái Dương là thù địch, bởi hắn ta không xứng. Nhưng sai lầm mà hắn gây ra lại khiến nhà Chu phải gánh chịu, điều đó tuyệt đối không thể bỏ qua!
“Chu Thiếu Cương anh im miệng!”
Chu Thiếu Dương hai mắt đỏ hoe: “Tôi ngoại trừ có thù với một tên ở rể của gia tộc hạng hai của Vân Thành ra, không có mâu thuẫn với bất kỳ người nào khác…”
Nói tới đây, hắn sững sờ, đột nhiên nhớ tới lời nói của Tiêu Thiên, cả người ngây dại ra.
Hắn không dám tin, lắc lắc đầu: “Không, không thể nào là hắn ta, hắn chỉ là một tên ở rể đào ngũ, người chống lưng phía sau của hắn là tập đoàn Tử Kim, Trương Thu Bạch mặc dù lợi hại nhưng còn chưa có năng lực khiến nhà họ Chu chúng ta sụp đổ!”
“Mày đang nói chỗ dựa gì? Tên ở rể đào ngũ mà mày đang nói rốt cuộc là ai?”
Nghe vậy, Chu Thiếu Cương vội vàng ngồi xổm xuống tóm chặt cổ áo của hắn ta, hoàn toàn không để ý tới vết thương tụ máu trên cổ của hắn ta.
“Nói nhanh!” Chu Liệt cũng là một mặt đầy căm phẫn.
“Nhanh nói ra.”
“Tôi biết ngay là chuyện tốt này do tên quần là áo lượt này gây ra mà!”
Một câu nói của Chu Thiếu Dương, đã châm lên ngọn lửa tức giận phẫn nộ của người nhà họ Chu.
“Là… là, là con rể của nhà họ Trần, hắn ta là cháu rể của Trần Hổ, sau khi đánh Trần Hổ bị thương, lại đánh tới thủ hạ của tôi là La Hán, còn giam cầm Kim Cương. Thủ hạ của tôi và bao gồm cả vết thương trên cổ tôi cũng đều là do hắn gây ra!”
“Hắn nói, muốn khiến nhà họ Chu sụp đổ!”
Cả người Chu Thiếu Dương đều hoảng loạn, nói chuyện cũng không có chủ thứ.
“Tên khốn nhà mày, mày có biết rằng đã mang lại cho nhà họ Chu phiền phức lớn thế nào không?” Chu Thiếu Cương vô cùng tức giận, hận không thể bóp chết tên khốn kiếp này.
“Thiếu Dương, bố mày sẽ dạy mày một bài học cuối cùng!”
Chu Liệt mặt không chút cảm xúc, ánh mắt trở nên hết sức sắc bén, lạnh giọng nói: “Hôm nay, tao sẽ cho mày xem xem thế nào gọi là không độc không phải là trượng phu! Đánh gãy tứ chi nó cho tôi!”
“Bố, con sai rồi, bố bỏ qua… a…”, tiếng kêu thảm thiết thất thanh vang lên trong phòng khách, người đàn ông nắm trong tay gậy gỗ, từng gậy lại từng gậy đập lên tay lên chân của hắn.
Tất cả mọi người đều trơ mắt chứng kiến cảnh này, nhà họ Chu bắt đầu từ một gia tộc nhỏ bé tầm thường, là dựa vào việc người nhà họ Chu dám đánh dám liều, từng chút từng chút một chiếm lấy thị trường.
“Pâng!”
“Răng rắc!”
“A…”
Một gậy cuối cùng, kèm theo tiếng đứt lìa của xương cốt, Chu Thiếu Dương không chịu được đau đớn kịch liệt mà hôn mê bất tỉnh.
Mà người làm cha như Chu Liệt, lại không hề có chút dao động cảm xúc nào, giống như người bị đánh chỉ là người ngoài, không phải là con trai của mình.
“Thiếu Cương, đi suốt đêm mang tên nghiệp chướng này tới Vân Thành, ngày mai trời vừa sáng liền cầu xin vị kia tha thứ.” Chu Liệt nói xong câu liền quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của ông ta, Chu Thiếu Cương cung kính cúi thấp đầu: “Vâng thưa bố!”
Cùng lúc đó, thành phố Việt bắt đầu một cuộc hành quân càn quét mạnh mẽ.
Đó là một đội nhỏ gồm ba mươi người, họ bắt đầu từ sòng bạc, rồi đến KTV, quán bar, phòng tắm hơi, đi đến đâu cũng hiếm có ai có thể kháng cự lại.
Có thể nói là không ai địch nổi.
Cho đến khi phía đông lộ ra tia trắng bạc, nhóm nhỏ ba mươi người này, toàn thân đều là máu, hầu hết trong số đó đều bị thương nhưng họ ngay cả chân mày cũng không hề nhăn.
Một đêm này, thật không yên ổn, thành phố Việt dường như trải qua một trận địa chấn.
Toàn bộ thế giới ngầm đã thật sự được dọn dẹp sạch sẽ.
Trên bàn làm việc của một vị lãnh đạo nào đó, đặt một chồng tài liệu dày cộp, café không ngừng được đưa lên.
Thấy tia nắng mặt trời chiếu rọi vào, ông ta mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Rốt cuộc là vị nào ra tay? Nhanh chóng mà mãnh liệt như vậy! Chỉ dùng một đêm đã có thể hoàn thành được việc mà mấy năm nay chúng ta còn chưa làm được? Tuy vẫn có một số con cá lọt lưới nhưng không ảnh hưởng gì. "
Anh ta không biết là vị nhân vật lớn nào ra tay, nên có chút kinh hoàng lo sợ.
Không lẽ người đó không hài lòng với công việc của bản thân mình, vì vậy mới đặc biệt ra tay để châm biếm mình?
Nghĩ tới đây, anh ta xoa xoa thái dương đau nhức, đau đầu kinh khủng.
Đúng tại lúc này, trợ lý gõ cửa tiến vào.
“Anh lại thức thâu đêm sao? Làm sao mà không quý trọng sức khỏe bản thân mình vậy? Chi bằng nhân lúc hiện giờ vẫn còn sớm, anh ngủ bù một giấc đi, tôi lùi buổi hội nghị lại một lúc”
“Không cần, công việc không thể chậm trễ.” Anh ta khoát tay: “Tôi đi rửa mặt, người liền thanh tỉnh thôi!”
Trợ lý nhìn anh ta, cũng là vẻ mặt không biết làm sao, chỉ có thể đi chuẩn bị tài liệu mà buổi hội nghị hôm nay cần dùng tới.
Nửa đêm hôm qua, Trần Mộng Dao tỉnh giấc, nhớ tới những việc xảy ra vào ban ngày, tưởng rằng bản thân hiện tại vẫn còn đang nằm trên giường trong phòng VIP ở khách sạn lớn tại Vân thành.
“Oa”, cô bỗng chốc liền bật khóc.
Tiếng khóc đánh thức Tiêu Thiên, anh vội vàng bật đèn, bước tới bên an ủi: “Cô bé, có phải là gặp ác mộng rồi không?”
Trần Mộng Dao nhìn gương mặt quen thuộc của Tiêu Thiên, nước mắt lại không nhịn được lại chảy xuống.
Cô đột nhiên bổ nhào vào lòng Tiêu Thiên, đôi tay ôm chặt cổ anh, nhún nhún bờ vai.
Lúc vừa tỉnh dậy, cô tưởng rằng bản thân chắc chắn đã bị Chu Thiếu Dương làm nhục rồi, sau khi thấy Tiêu Thiên, cô mới ý thức được rằng, bản thân hẳn đã được anh cứu.
Cô không có cách nào kìm được nước mắt, ôm lấy Tiêu Thiên mà khóc nức nở.
Tiêu Thiên nghe được tiếng khóc của Trần Mộng Dao, vô cùng đau lòng.
Nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì rồi, tôi ở đây, tất cả đều đã qua rồi!”
Qua một hồi lâu, cảm xúc của Trần Mộng Dao mới ổn định trở lại.
Cô chợt nhận ra mình vừa mất kiểm soát cảm xúc, chủ động ôm lấy Tiêu Thiên, vội vàng thả tay, khuôn mặt khóc như hoa lê sau mưa, thoáng cái đỏ bừng.
Cô xấu hổ hận không tìm được một kẻ hở nào để chui vào.
Tiêu Thiên lau đi những giọt nước mắt của cô: “Trời còn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa đi!”
Trần Mộng Dao gật gật đầu, nằm lại trên giường, cô nhìn chiếc gối được đặt ngăn cách ở giữa, bỗng vươn tay ôm lấy chiếc gối đi mất.
Tiêu Thiên ngớ người, lập tức hiểu ra.
“Chú cười cái gì, chú đừng nghĩ nhiều, cháu chỉ là muốn ôm gối đi ngủ thôi!” Trần Mộng Dao vội vã giải thích.
Chỉ là nhìn thế nào, cô cũng giống như người bịt tai trộm chuông.
Tiêu Thiên cũng không nói trắng ra, tắt đèn, liền nằm xuống.
Có thể là do quá mệt mỏi, vậy mà không bao lâu liền ngủ thϊếp!
Nghe được tiếng hơi thở đều đều, Trần Mộng Dao xoay người, mở ra điện thoại, ánh sáng yếu ớt chiếu trên khuôn mặt anh, cô cứ vậy ngẩn người nhìn ngắm người đàn ông này.
Tiêu Thiên đến bên cạnh mình, thời gian mới không tới hai tháng.
Nhưng hai tháng này, mang đến cho cô niềm vui và rung động, mỗi lần lại một nhiều hơn, mỗi ngày một lớn hơn.
Anh đã bảo vệ mình bao nhiêu lần rồi?
Bảo vệ cha mẹ bao nhiêu lần?
Anh thương cô từ tận đáy lòng, coi cha mẹ cô như cha mẹ ruột của mình!
Lúc vừa bắt đầu, cô chỉ là muốn bảo vệ Tiêu Thiên khỏi sự bức hại của hai cha con Trần Dũng, nhưng dần dần, cô phát hiện vị trí của bản thân đã hoàn toàn đổi ngược với anh.
Anh của hiện tại đã xứng với ‘có của ăn của để’!
Điều này cũng có thể thấy qua thái độ của cha mẹ cô với Tiêu Thiên, có lúc cô hoài nghi bản thân mình là được nhặt về, Tiêu Thiên mới là con trai của họ.
Anh làm sao thể ưu tú như vậy chứ?
Cô không nhịn được vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt của Tiêu Thiên, một loại cảm giác vi diệu tràn vào trái tim.
“Chú ấy… thật ra, cũng rất đẹp trai!”
Cô ngại ngùng rút lại tay, tắt điện thoại, tim đập thình thịch.
Sau đó từng chút một dịch chuyển về phía Tiêu Thiên.
Vừa mới xích lại được một nửa, một đôi tay lớn có lực liền vươn tới, bất giác ôm cô vào lòng, khoảnh khắc đó, Trần Mộng Dao cảm thấy nhịp tim của mình đã ngừng lại.
Sợi râu thô cứng, hơi thở ấm nóng, tràn ngập hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông, khiến cô choáng váng mê đắm.
“Chú… chú à, chú có phải là chưa ngủ không?”
Một giây, hai giây, ba giây…- một phút trôi qua, Tiêu Thiên- người đang ôm cô vẫn không hề đáp lại, tựa như cái ôm vừa rồi là phản ứng bản năng của anh.
“Xem ra chú ấy ngủ thật rồi.” Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh ôm cô, có lẽ là phản ứng bản năng.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một niềm vui rạo rực.
Khuôn mặt cô dính sát trên trái tim anh, có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Cho dù không soi gương, cô cũng biết mặt mình chắc chắn đã đỏ bừng rồi.
Loại cảm giác này… thực sự rất tuyệt!
Đôi tay cô đặt trước ngực, cuộn tròn cả người trong lòng Tiêu Thiên, loại cảm giác được bảo vệ đó, thật sự rất có cảm giác an toàn.