Rể Sang Đến Nhà

Chương 102: Tự tạo nghiệp không thể sống

Tảng sáng, Trần Mộng Dao tỉnh lại từ trong ngực Tiêu Thiên.

Thấy Tiêu Thiên còn đang ngủ, cô lặng lẽ bò dậy.

Lúc này Tần Ngọc Liên đã chuẩn bị xong một bữa sáng thịnh soạn.

"Mẹ!"

Trần Mộng Dao gọi một tiếng.

"Tiêu Thiên đâu, Tiêu Thiên đã dậy chưa?"

Tần Ngọc Liên mở miệng há miệng đều là Tiêu Thiên, nghe được Trần Mộng Dao ghen tị không thôi: "Mẹ, rốt cuộc ai mới là con của mẹ?"

"Nha đầu thối!"

Tần Ngọc Liên vươn tay chọc chọc vào cái đầu trơn mượt của cô: “Tiêu Thiên là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến giờ chưa từng cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Sao con lại keo kiệt như vậy?"

“Oh, con biết rồi!” Trần Mộng Dao trề môi, vừa đi tới cửa, Tiêu Thiên liền đẩy cửa tiến vào.

“Tối qua ngủ thế nào?” Tiêu Thiên một lời hai ý hỏi.

“Thế nào là thế nào? Cháu một mình ngủ rất ngon!” Ánh mắt Trần Mộng Dao né tránh: “Cháu đi đánh răng rửa mặt đây.”

Nói xong chui qua náchTiêu Thiên vào phòng.

Dùng xong bữa sáng, Tiêu Thiên lái xe đưa hai người Trần Mộng Dao và Trần Cường tới công ty.

Ngay khi ba người bước vào công ty, cô trợ lý nhỏ mang giày cao gót đi tới: “Chủ tịch, tổng giám đốc, giám đốc Chu tới rồi!”

“Giám đốc Chu? Giám đốc Chu nào?” Trần Cường nhíu mày.

“Là Chu Thiếu Cương của khu công ty giải trí Chu thị ở thành phố Việt, anh ta còn kêu người kéo một tên phế vật gãy tay gãy chân tới, giống như là tới gây sự vậy.” Trợ lý nhỏ nói với vẻ mặt lo lắng.

“Cái gì?” Trần Cường kinh ngạc, công ty giải trí Chu thị thành phố Việt?

“Bọn họ đang ở đâu?”

“Đang ở phòng dành cho khách!”

“Nhanh, dẫn tôi tới đó!”

Khi Trần Cường đẩy cánh cửa phòng khách, bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng!

“Tiêu tiên sinh, thay mặt nhà họ Chu, mang tên nghiệp chướng này tới xin lỗi anh.” Chu Thiếu Cương tới trước mặt Tiêu Thiên, khom người 90 độ nói.

Trần Cường sững sờ, trong khi Trần Mộng Dao nhìn người đàn ông đang nằm trên cáng với vẻ mặt phẫn nộ: "Chu Thiếu Dương!"

Nhớ tới một màn ngày hôm qua, cô nghĩ lại mà sợ.

“Dao Dao, con quen bọn họ à?”

Trần Cường hỏi.

Danh tiếng của công ty giải trí Chu thị này ở tỉnh Quảng không hề nhỏ, gần như là doanh nghiệp đứng đầu trong lĩnh vực giải trí, và gia tộc của họ cũng là gia tộc hạng nhất đứng đầu ở thành phố Việt.

Đây là Chu Thiếu Cương, Trần Cường đã từng thấy gã ta trên tin tức của tỉnh Quảng, nghe nói là gia chủ thế hệ tiếp theo của nhà họ Chu!

Nhưng gã lại đích thân tới tìm Tiêu Thiên xin lỗi, còn có biểu cảm đầy giận dữ của Trần Mộng Dao, ở giữa chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà ông không biết.

Trần Cường cau mày, liếc nhìn chiếc cáng của Chu Thiếu Cương, còn có người đang ngồi trên xe lăn… Trần Hổ.

Hắn ta làm sao cũng ở đây?

Trần Hổ trừng to mắt, hằn học nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.

Còn có La Hán, cũng là bộ dáng như vậy!

Hắn ta dường như không dám tin vào mắt mình, đại thiếu gia lại khúm núm xin lỗi Tiêu Thiên như vậy, gần như đánh đổ mọi nhận thức của họ.

“Tiêu tiên sinh, tôi biết sai rồi, cầu xin anh chừa cho nhà họ Chu chúng tôi một con đường sống, sau này nhà họ Chu chúng tôi tình nguyện vì Tiêu tiên sinh mà dắt ngựa soi đường !” Chu Thiếu Dương nằm trên cáng, không ngừng van xin.

Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn hai anh em này, quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, tứ chi của Chu Thiếu Dương quả nhiên đã bị phế, đích thực là cay độc.

Trần Hổ nghe được lời này, suýt nữa thì bị nước miếng làm nghẹn chết.

“Chu thiếu gia, hắn ta chẳng qua chỉ là một tên ở rể của nhà họ Trần chúng tôi, cậu làm sao…”

“Bốp!”

Lời còn chưa nói xong, Chu Thiếu Cương với khuôn mặt âm trầm bước tới, vung một bạt tai trên mặt Lâm Hổ: “Mẹ kiếp, ông chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Chu chúng tôi mà thôi, Tiêu tiên sinh là người ông có thể sỉ nhục sao? Nếu như còn dám lắm mồm, bố mày sẽ gϊếŧ chết mày!

Dứt lời, anh ta nhìn chằm chằm Trần Hổ một cách dữ tợn, sau đó quay người cung kính nói với Tiêu Thiên: “Tiêu tiên sinh, lần này tôi tới đây là mang theo thành ý, anh cũng nhìn thấy rồi, tên nghiệp chướng này đã bị bố tôi đánh gãy tứ chi, cũng đã nhận được sự trừng phạt nghiêm khắc, xin anh giơ cao đánh khẽ, cho nhà họ Chu chúng tôi một con đường sống!”

Tiêu Thiên nhìn Chu Thiếu Cương, trong lòng cười lạnh, vở kịch thật sự diễn rất tốt.

“Nếu tôi không giơ cao đánh khẽ thì sao?”

Nghe vậy lửa giận trong lòng Chu Thiếu Cương dâng cao, không phải chỉ là tên ở rể của một gia tộc nhỏ thôi sao? Nếu không phải là kiêng dè người đứng phía sau Tiêu Thiên, gã sớm đã nổi trận lôi đình rồi.

Không sai, Chu Thiếu Cương tưởng rằng người gây bất lợi cho nhà họ Chu không phải là Tiêu Thiên, mà là một người khác, Tiêu Thiên tám phần là có người giúp đỡ đằng sau.

“Tiêu tiên sinh, hay là như vậy đi!”

Chu Thiếu Cương cố gắng kiềm chế cơn giận nói: “Công ty giải trí Chu thị chúng tôi sẵn sàng trở thành đối tác hợp tác chiến lược với tập đoàn Trần thị, anh thấy thế nào?”

Cái gì?

Hợp tác chiến lược với tập đoàn Trần thị?

Trần Cường nhíu mày, đây là doanh nghiệp đứng đầu trong lĩnh vực giải trí của tỉnh Quảng, nếu thật sự có thể trở thành đối tác hợp tác chiến lược, chẳng khác nào tìm được đối tác mạnh mẽ cho mình.

Tuy nhiên cả Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao đều không lên tiếng, ông cũng biết ở giữa đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy ông chọn cách im lặng.

“Đi gọi Ngô Mỹ Cầm tới đây!” Tiêu Thiên nói với trợ lý nhỏ bên cạnh.

“Ồ ồ ồ!”

Trợ lý nhỏ vội vàng gật đầu, nhanh chóng rời đi, rất nhanh, Ngô Mỹ Cầm lo sợ bất an tiến vào.

“Chủ tịch, tổng giám đốc!”

Tinh thần của Ngô Mỹ Cầm rất kém, tác dụng phụ của thuốc hiển nhiên vẫn chưa thuyên giảm.

“Cô có nhận ra người nằm trên cáng không?” Tiêu Thiên chỉ chỉ Chu Thiếu Dương đang nằm trên cáng.

Nhìn theo hướng ngón tay anh, Ngô Mỹ Cầm lập tức tỉnh táo lại chốc lát cắn răng nói: “Chu Thiếu Cương, tên tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ này!”

Nhớ lại sự việc của tối hôm qua, Ngô Mỹ Cầm liền tức giận, tuy rằng Tiêu Thiên sắp xếp nữ đồng nghiệp nói với cô, bản thân không có việc gì, nhưng cô vẫn vô cùng căm phẫn.

“Bọn họ là đến xin lỗi, cô có đồng ý tha thứ cho hắn không!”

Ngô Mỹ Cầm vội vã lắc đầu, từng câu từng chữ nói: “Tôi không đồng ý!”

“Vợ, còn em thì sao?”

Trần Mộng Dao trầm mặc nửa ngày, ngữ khí lạnh băng đáp: “Cháu cũng không tha thứ!”

“Cút đi!” Tiêu Thiên lớn tiếng quát.

Bị một tên ở rể của gia tộc nhỏ chỉ vào mũi mà mắng ‘cút’, Chu Thiếu Cương cũng không nhẫn nhịn được nữa: ‘Anh có ý gì? Một tên ở rể nhỏ bé, còn thật sự coi mình trở thành nhân vật lớn? Nếu không phải là kiêng dè người đứng phía sau anh, tôi sớm đã tìm người đến gϊếŧ chết anh rồi!”

“Đại thiếu gia, lẽ ra cậu phải làm chuyện này từ sớm!” Trần Hổ tức tối tiếp lời.

“Câm miệng, tôi làm việc còn cần ông dạy sao?”

Chu Thiếu Cương tiếp tục: “Thức thời thì tốt nhất là nói lại với người đứng phía sau anh, bảo anh ta gỡ bỏ niêm phong tất cả các tụ điểm giải trí của nhà họ Chu chúng tôi, nếu không đừng trách chúng tôi cá chết lưới rách!”

Nghe được lời này, Tiêu Thiên nhịn không được bật cười: “Ài, anh cũng ngu dốt giống như em trai mình vậy, căn bản không biết bản thân đang nói chuyện với nhân vật nào!”

“Cá chết lưới rách? Anh cũng xứng sao?” Tiêu Thiên không niệm tình nói.

“Còn tốn lời vô ích với hắn ta làm gì, gọi điện cho người trong nhà, bảo họ phái người tới…”

Chu Thiếu Dương đang nằm trên cáng cắn răng nói.

“Câm miệng, tôi làm việc không cần chú dạy!”

Chu Thiếu Cương lấy ra điện thoại, nhìn Tiêu Thiên: “Tôi lại cho anh một cơ hội nữa, bây giờ lập tức gọi điện cho người đứng phía sau, bảo anh ta gỡ bỏ niêm phong, nếu không…”

Lời của gã còn chưa nói xong, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Gã nghe máy, một giây sau đó, sắc mặt liền đại biến!”

“Cái gì? Bố, bố nói gì?”

Chu Thiếu Cương vừa muốn hỏi thêm hai câu, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, chẳng qua trước khi cúp máy, gã giống như nghe được tiếng hiệu lệnh.

Âm thanh ấy có ý nghĩa gì, gã không dám tưởng tượng!

“Sao rồi? Bố nói thế nào?” Trong lòng Chu Thiếu Dương đột nhiên sinh ra một tia dự cảm chẳng lành.

Khuôn mặt Chu Thiếu Cương tái nhợt, nhìn hướng Tiêu Thiên, ‘phốc’ một tiếng quỳ xuống trước mặt anh.

“Tiêu tiên sinh, tôi sai rồi, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nhà họ Chu, nhà họ Chu chúng tôi trên dưới có vài trăm miệng người, nếu như nhà họ Chu sụp đổ, toàn bộ bọn họ đều phải lưu lạc đầu đường.”

Vèo!

Chứng kiến cảnh Chu Thiếu Cương quỳ trên đất, mọi người xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Mắt Chu Thiếu Dương dại ra, Lâm Hổ thì ngây ngẩn, La Hán- người vẫn chưa hề nói chuyện cũng sững sờ, về phần những người khác của nhà họ Chu, càng là nét mặt không dám tin.

Gã liên tục dập đầu, theo âm thanh ‘pâng pâng’ của động tác dập ấy, rất nhanh trên mặt đất xuất hiện một vũng máu.

Song, Tiêu Thiên lại thờ ơ không chút động lòng.

Trời tạo nghiệt còn có thể tránh, tự gây nghiệp chướng sẽ chẳng còn đường sống!

“Trần tiểu thư, cầu xin cô, bỏ qua cho nhà họ Chu, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi thật sự biết sai rồi!” Chu Thiếu Cương bật khóc, nước mắt nước mũi giàn dụa.

Vừa rồi Chu Liệt gọi điện tới nói, tất cả thế lực của nhà họ Chu đều bị dọn sạch trong một đêm, hơn nữa toàn bộ bọn họ đều bị bắt rồi.

Những chuyện mà vài năm trước đó nhà họ Chu bọn họ phạm phải đều bị người khác lục lại, nói phải trừng trị nghiêm khắc.

Chu Thiếu Cương sợ rồi, thực sự là sợ rồi!

Gã vẫn còn trẻ, nếu như nhà họ Chu thật sự sụp đổ, những việc tồi tệ thất đức mà gã làm trước kia, cũng đủ để bị xử bắn một trăm lần rồi.

Lúc này, Chu Thiếu Dương cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Trần Hổ cùng La Hán bốn mắt nhìn nhau, có thể khiến Chu Thiếu Cương phải quỳ xuống van xin tha thứ, chứng minh sự tình thực sự rất hệ trọng.

Chính tại lúc này, một nhân viên mặc vest lo lắng xông vào phòng: “Chủ tịch, không hay rồi, bên… bên ngoài có rất nhiều cảnh sát!”

Tiếng nói vừa dứt, cánh của của phòng dành cho khách bị đẩy ra, một tốp cảnh sát bước vào.

Người cảnh sát dẫn đầu quét mắt nhìn toàn thể mọi người một lượt, rút ra một tập hồ sơ nói: “Chu Thiếu Cương, Chu Thiếu Dương, Trần Hổ, La Hán…”

Anh ta dựa theo ảnh chụp trên hồ sơ, đối chiếu tướng mạo của từng người, xác nhận không có sai sót nào, liền vung tay: “Còng tay bọn họ lại rồi dẫn đi!”