Quyến Rũ

Chương 25

Lâm Khải Chi nhìn bóng dáng quyến rũ đi vào phòng tắm, trong lòng nổi lên nghi ngờ, “Cô nàng này gần đây đổi tính? Sao lại ngoan như vậy?”

Lâm Khải Chi cũng không suy nghĩ nhiều, cậu chỉ cho rằng Bạch Lạc đã hiểu chuyện.

Bạch Lạc dùng nhà tắm trong phòng ngủ, Lâm Khải Chi bèn xuống dưới tầng tắm nước lạnh, cậu thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới ngồi xuống trước bàn học.

Bạch Lạc ra khỏi phòng tắm, Lâm Khải Chi cũng không ngẩng đầu lên, “Cậu lại đây làm hai bộ đề này cho tớ.” Cậu chỉ chỉ tập đề thi bên cạnh.

“Lâm Khải Chi!” Bạch Lạc rất khó chịu vì người ta không để ý đến mình, nhưng cô vẫn không tức giận được với tên ngốc này, “Tớ không tìm thấy máy sấy tóc.” Cô tìm một lý do sứt sẹo.

Lần này Lâm Khải Chi cũng chịu ngẩng đầu nhìn về phía này.

Cô gái nhỏ chỉ mặc một chiếc áo phông, vạt áo dài vừa vặn che khuất bắp đùi trắng trẻo, hai chân thon dài cân xứng cùng làn da mịn màng càng thêm nổi bật dưới ánh đèn. Mái tóc đen dài được lau bằng khăn khô, vài giọt nước còn đọng lại rơi xuống dính ướt áo phông, phần vai áo cùng trước ngực gần như trong suốt.

Bạch Lạc không mặc nội y!

Áo phông mỏng manh làm bộ ngực sữa hiện lên rõ nét, đỉnh nhụy hoa không có áσ ɭóŧ ngăn cản như muốn nhảy ra ngoài.

“Cậu!!!” Lâm Khải Chi trợn tròn mắt, “Sao cậu không mặc áσ ɭóŧ?!”

Bạch Lạc không hề ngượng ngùng, cô nói đơn giản: “Áσ ɭóŧ của tớ ướt rồi, dính vào người rất khó chịu, ngay cả qυầи ɭóŧ tớ cũng không mặc… cậu sẽ không tố cáo tớ quấy rối tìиɧ ɖu͙© đâu nhỉ?!” Bạch Lạc chớp mắt cười khanh khách.

Bạch Lạc quậy một trận như vậy nhưng Lâm Khải Chi lại không hề trách cứ, cậu bình tĩnh nói:

“Ừm, cậu mau đến đây làm bài tập.”

“Ồ!” Bạch Lạc không cam tâm tình nguyện đi đến trước bàn học.

Bạch Lạc vừa đến gần, hương sữa tắm cùng dầu gội thơm ngát đã lọt vào lỗ mũi Lâm Khải Chi, hương vị mùa hè hoà lẫn với mùi mật đào khiến Lâm Khải Chi không giữ nổi bình tĩnh, cậu hơi lui người ra sau để tránh cho bản thân mình bị rung động.

Nhưng Bạch Lạc lại không cho phép Lâm Khải Chi trốn tránh.

“Lâm Khải Chi, tớ không biết làm bài này.” Bạch Lạc nằm bò ra bàn, dáng vẻ thì uể oải ỉu xìu, còn đôi mắt trong veo luôn dừng lại trên người Lâm Khải Chi.

Lâm Khải Chi quay đầu sang, ánh mắt dừng lại ở đôi vυ' tuyết trắng trên mặt bàn đầu tiên. Áo của nam sinh nên cổ áo rất rộng, Bạch Lạc lại nằm bò ra bàn, vừa vặn có thể nhìn thấy khe vυ' sâu hun hút trong áo phông.

Lâm Khải Chi biết rõ đi xuống dưới nữa thì khe kia sẽ càng thêm sâu.

“Ngồi thẳng người!” Giọng điệu của cậu trở nên nghiêm khắc.

“Xì!” Bạch Lạc ghét nhất dáng vẻ nghiện còn ngại này của Lâm Khải Chi. Dù cậu cố tỏ ra nghiêm túc thì yết hầu đang di chuyển lên xuống liên tục kia lại không hề biết nói dối.

Trong lòng Bạch Lạc dù bất mãn, cô vẫn ngồi ngay ngắn. Tuy không còn nhìn thấy hai vυ' mượt mà, nhưng hai đầṳ ѵú phấn nộn kia lại đẩy lớp áo nhô ra thành một đường cong đầy nũng nịu. Đã thế Bạch Lạc còn cố tình đong đưa thân trước, khiến hai bầu vυ' cũng run rẩy theo.

“Chỗ này.” Bạch Lạc chỉ vào bài tập.

“Ừm.” Giọng nói của nam sinh trở nên khàn khàn

Thấy mục đích của mình đạt được, khoé môi Bạch Lạc khẽ cong cong.

Lâm Khải Chi, cậu đừng vội, bây giờ chỉ vừa bắt đầu mà thôi!

Lâm Khải Chi nhận thấy bản thân mình miên man suy nghĩ, cậu bèn ép bản thân tập trung nhìn vào bài tập. Bỗng nhiên một thứ gì mềm mềm chạm phải cánh tay Lâm Khải Chi, khiến những hình ảnh quyến rũ hiện ồ ạt trong đầu cậu, toàn thân cậu ngay lập tức căng cứng.

Lâm Khải Chi tiếp tục giảng bài, giọng nói như niệm kinh làm người ta mơ màng muốn ngủ. Còn Bạch Lạc thì vẫn giống như bình thường, cô dựa đầu lên vai người bên cạnh, còn hai tay thì vòng qua ôm lấy cánh tay Lâm Khải Chi.

“Chỗ này của cậu cứng quá.” Ngón tay Bạch Lạc chọc chọc cơ bắp trên cánh tay của nam sinh… mà những lời của cô không khỏi khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Không chỉ lời nói đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ngay cả bầu vυ' mềm mại kia cũng đang không ngừng cọ sát lên bắp thịt săn chắc qua lớp quần áo.

Lâm Khải Chi có thể cảm nhận được viên anh đào kiều nộn kia đang lăn qua lăn lại trên bắp tay mình.

***