Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Cầu Anh Đừng Hắc Hoá

Chương 18: [TG1] Phiên ngoại Giang Hi

Edit: Thuần An

Quà tặng kèm luôn.

Giang Hi cho rằng chính mình đã chết, sau khi mở mắt lại phát hiện mình trở về thời điểm Đồng Nguyệt vừa mới thích Tần Hàn.

Giang Hi hiểu rõ chính là mình đã trọng sinh.

Đời trước, từ lúc nhỏ, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô đã thích cô rồi.

Sau đó anh dùng chút quỷ kế làm người nhà giúp anh định ra hôn ước với cô. Anh vốn định chờ cô lớn lên, cho nên cũng không ép cô.

Anh không nghĩ tới hậu quả của việc đó là cô lại thích người khác. Cảm xúc phức tạp đan xen ở trong lòng. Cuối cùng, anh nghĩ nếu cô có thể hạnh phúc. Anh có thể buông tay.

Nhưng không nghĩ tới lần sau gặp lại là âm dương cách biệt. Cừu hận tràn đầy trong lòng anh, anh bắt đầu không còn lý trí. Anh muốn cho Tần Hàn giống anh, biết cảm giác mất đi người mình yêu nhất.

Vốn dĩ mọi thứ đều rất thành công, không nghĩ tới nữ nhân Tô Tích này lại đột nhiên thay đổi.

Chờ lúc anh phản ứng lại thì công ty mà anh đã không để ý từ lâu đã phá sản. Đến chết anh cũng không thể báo thù.

Anh rất hận... thật sự rất hận... rất rất hận...

Việc anh không nghĩ đến chính là, trời cao thế nhưng lại cho anh một cơ hội. Làm anh trọng sinh trở về.

Đời này, anh sẽ không buông tay cô, cũng sẽ không bỏ qua hai tiện nhân Tần Hàn và Tô Tích.

Anh nghĩ trời cao thật chiếu cố anh, không những làm anh trọng sinh còn làm Đồng Nguyệt nhanh chóng yêu anh.

Lúc anh nghe được cô nói thích anh, trong lòng tràn đầy áp lực không chịu được mừng như điên. Anh cảm thấy anh sống hai đời này xem như không có uổng phí.

Bởi vì cô thích, cô làm bạn. Anh bắt đầu trở nên có lòng tham không đáy, muốn có được toàn bộ cô.

Cho nên anh không cho phép cô đối anh có một chút gì đó thất vọng hoặc là chán ghét. Không cho phép cô không thích, không cho phép cô rời khỏi anh.

Ngày cô biểu diễn hôm tốt nghiệp, anh nghe thấy cô cùng học đệ nói chuyện.

Lúc học đệ nói thích cô, cô trả lời: "Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng sau này không cần thích tôi nữa. Trái tim của tôi và anh ấy đều rất nhỏ. Chỉ có thể thích đối phương. Đối với những người khác chúng tôi chỉ có thể nói xin lỗi."

Khi đó trái tim thì rung động, cả người mừng như điên.

Qua ba năm, bọn họ cách nhau rất xa, cô luôn cố tình né tránh những nam nhân như vậy, làm anh có cảm giác ngoài anh và ba cô, cô không muốn tiếp xúc với bất kì nam nhân nào. Anh cũng không còn phải lo lắng cô sẽ thích người khác.

Mỗi ngày trải qua vẫn rất tốt, đột nhiên bị đánh vỡ. Anh không nghĩ tới cô thế nhưng lại bỏ nhà đi ra nước ngoài.

Cô rõ ràng đã nói sẽ không rời khỏi anh.

Trong lúc nhất thời, lửa giận và lừa gạt. Bệnh tâm lí của anh lần nữa bị kích động. Khi đó đầu óc và tâm lý chỉ có một ý niệm, sau khi bắt được cô, anh muốn đem cô khoá lại để không thể rời khỏi anh nửa bước.

Anh biết như vậy là không đúng, nhưng bệnh của anh sự rất nghiêm trọng. Cô chính là liều thuốc duy nhất của anh, chỉ có thể là Đồng Nguyệt cô.

Nhưng ngoài dự kiến của anh chính là cô không có tức giận, chỉ luôn chỉ trích anh không thích cô.

Quả thực nói bậy, anh sao có thể không thích cô! Anh dám khẳng định trên thế giới này không ai có thể so sánh được tình yêu của anh đối với cô.

Sau lại hai người kết hôn, nhìn cô mặc một bộ áo cưới thánh khiết trước mặt anh, anh cảm thấy như mình vẫn đang mơ. Không biết kiếp trước là mơ hay kiếp này mới là mơ.

Nếu kiếp trước là mơ vậy thì ác mộng đã kết thúc. Nếu kiếp này là mơ vậy thì cũng đừng có tỉnh lại nữa.

Có cô làm bạn, anh đột nhiên cảm thấy cả đời này thật ngắn. Anh cảm thấy không đủ, anh muốn càng dài, anh muốn đời đời kiếp kiếp cùng cô ở bên nhau.

Nếu trời cao thật chiếu cố anh, vậy kiếp sau, liền làm cho hai người tiếp tục yêu nhau đi.